Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 66


trướctiếp

Tay nghề tuyệt vời của Khanh nhi x2

Giống như trên nhiều khía cạnh, bản thân mình đều luôn đặc biệt.

Cũng không biết là phúc hay họa.

Khanh Chu Tuyết xoa nhẹ đầu ngón tay, mịn màng như lúc ban đầu, hoàn toàn không nhìn ra được chỗ đó vừa mới bị thương cách đây một thoáng.

Nàng nhặt lấy suy nghĩ ấy, cũng nhặt luôn bộ quần áo khô ráo treo bên cạnh, khoác hờ hững lên người, đẩy cửa ra liền đụng phải Vân Thư Trần vừa từ chủ phong trở về, bước vào phòng ngủ.

"Mệt không?" Sư tôn ngồi xuống bên cạnh, thuận tay rót một chén trà.

Khanh Chu Tuyết lắc đầu, "Lần này cũng không gặp quá nhiều khó khăn, vận khí rất tốt."

"Không phải là không gặp khó khăn."

Vân Thư Trần đã ngồi trên chủ phong vài ngày liền, không được nghỉ ngơi tử tế, cũng có chút mệt mỏi. Nàng uống một ngụm trà, chống một tay lên bàn, nhắm mắt lại, "Mấy người các ngươi phối hợp khá ấn tượng, so với trước đây đã trôi chảy hơn nhiều. Mỗi người đều có năng lực nổi trội, như vậy thì đương nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió."

Nàng lại ngước mắt lên, dường như vô tình nói ra, "Trong ảo ảnh của con nhện dệt mộng, ngươi là người đầu tiên thoát ra. Loại yêu thú này giỏi hiểu lòng người, cũng có tu sĩ mượn nó để chứng đạo, sau khi trải qua thử thách này, ngươi có thu hoạch được gì không?"

"Cũng không có." Khanh Chu Tuyết bỗng chốc thấy căng thẳng, sư tôn nếu tiếp tục hỏi, nàng...

Nàng có nên nói ra chuyện này không?

Cuối cùng nàng vẫn lên tiếng, "Ta chỉ mơ thấy người."

Vân Thư Trần trầm mặc một lúc, trong lòng đột nhiên hiện lên hai suy đoán. Đồ nhi trời sinh tính tình lạnh nhạt, sẽ không vướng mắc chuyện quá khứ, vậy thì nàng mơ thấy có thể là chuyện hiện tại - những người thường xuyên tiếp xúc, không ngoài bản thân mình và các sư tỷ muội. Mà trong số các sư tỷ muội, chỉ có một người là nàng thân thiết.

Lời đã đến đầu môi, lại không biết nói sao cho phải. Vân Thư Trần khẽ thở dài, lại nhướng mày nhìn nàng, "Sao ngươi lúc nào cũng như vậy."

"Ta..."

Khanh Chu Tuyết cho là nàng đang nhắc đến chuyện ảo ảnh. Nhưng không ngờ rằng, các trưởng lão bên ngoài chỉ có thể thông qua thủy kính nhìn thấy họ bị bao bọc bởi lớp kén tằm.

"Có lẽ gần đây tâm trí không được thanh tịnh, đồ nhi sẽ tự đi chép Thanh Tịnh kinh."

Nàng dừng lại một chút, rồi nghiêm nghị nói.

Vân Thư Trần nhìn nàng một cách khó hiểu, sau một lúc mới nhận ra, khẽ thở dài, lại cười nói, "Là nói sao ngươi lúc nào cũng như vậy - một khi sư tôn nói chuyện với ngươi, lại đứng thẳng đơ ở đó, cũng chẳng phải phạt ngươi đứng. Lúc nhỏ đã có tật này rồi."

Khanh Chu Tuyết ho nhẹ một tiếng, kéo ghế ra ngồi xuống.

Nàng vẫn nhìn Vân Thư Trần, chỉ thấy sư tôn đặt chén trà xuống, ngón tay lại vuốt ve chiếc vòng ngọc trên cổ tay, thong thả xoay một vòng, nhưng không nói gì.

Sư tôn dường như có lời muốn nói.

Vì vậy, nàng lặng lẽ chờ đợi.

"Chỉ là muốn chuyện trò một chút thôi," Vân Thư Trần ôn tồn nói, "Mới vài ngày không gặp, đã trở nên xa lạ rồi sao?"

"Không có." Nàng thành thật đáp, "Sư tôn muốn nói chuyện về điều gì?"

Tiếp theo chỉ là những câu chuyện bình thường về bí cảnh và đại hội Vấn Tiên. Không biết Khanh Chu Tuyết có nhận ra hay không, Vân Thư Trần khi nhắc đến bí cảnh đã im hơi lặng tiếng ném ra một câu hỏi, "Ngươi đã nhìn thấy ai trong ảo ảnh?"

Khanh Chu Tuyết im lặng một lúc rồi vẫn thẳng thắn đáp, "... Là sư tôn."

Vân Thư Trần buông lỏng ngón tay đang xoay chuyển chiếc vòng ngọc, nàng cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười vô thanh, sau khi uống một ngụm trà, nàng lại ấn xuống cho phẳng.

Loại trà này thanh đạm hơi đắng, có tác dụng hạ hỏa rất tốt. Tuy nhiên, Vân Thư Trần lại nếm ra một chút ngọt, thoang thoảng không rõ ràng, nhưng dư vị lưu lại rất lâu.

Tuy nhiên.

"Nhìn thấy ta, liền là người đầu tiên phá cảnh mà ra?"

Khanh Chu Tuyết vạn lần không thể ngờ sư tôn lại để ý tới chuyện này, nàng sững sờ nói, "Vâng?"



Vân Thư Trần đặt chén trà xuống, khoan thai nói, "Không có việc gì, ngươi có thể đi chép kinh rồi."

"..."

Khanh Chu Tuyết vừa quay đầu đi, lại nghe sư tôn nói, "Chờ đã."

Một chiếc bình sứ trắng được đặt vào lòng bàn tay của nàng.

"Đây là đan dược cần thiết lúc đột phá Nguyên Anh cảnh. Nếu phát hiện điều gì bất thường, hãy nuốt nó xuống và cách xa Hạc Y Phong một chút. Ta nghĩ đại điện của chưởng môn là nơi rất phù hợp."

Vân Thư Trần ngả người ra sau, thong thả nói, "Lại đem gia sản của vi sư đốt sạch, thì ngươi tự liệu lấy."

Khanh Chu Tuyết cẩn thận đáp ứng, cũng chính vì để tránh việc này xảy ra, nàng đã sớm tìm được một nơi thích hợp --- chính là nơi nàng luyện kiếm lần trước lúc có lôi kiếp. Nơi đó khá rộng rãi, cho dù có làm gì cũng không ảnh hưởng tới người khác.

Nàng mở nắp bình sứ ra xem, hương thơm thoang thoảng có chút giống với mùi hạt dẻ rang, bên trong là một viên đan dược tròn trịa màu đen.

"Lần đột phá cảnh giới tiếp theo của sư tôn là khi nào?" Khanh Chu Tuyết đóng nắp bình lại, nghĩ đến chuyện này, không khỏi nảy sinh chút hiếu kì.

Trên thực tế, nàng rất ít khi nhìn thấy Vân Thư Trần tu luyện. Thỉnh thoảng sư tôn ngồi tĩnh tọa, cũng phần lớn là để nghỉ ngơi dưỡng sức.

"Nếu vậy phải chịu thiên kiếp. Sợ đau, ta không muốn. Không biết khi nào."

Vân Thư Trần đứng dậy, ánh nắng chiều thu khiến người cảm thấy hơi buồn ngủ, nàng vẻ mặt uể oải, bước về phía giường. Thay áo ngoài, định ngủ một giấc trưa. Khanh Chu Tuyết tiến đến đỡ nàng nằm xuống, khẽ nói nói: "Nếu sư tôn không muốn đột phá thì không cần phải đột phá."

Vân Thư Trần nhắm mắt lại.

Kỳ thật cũng không phải qua loa, chỉ là tình trạng cơ thể của nàng bây giờ, còn có thêm một vài yếu tố khác nữa... Nếu muốn tiến lên cảnh giới tiếp theo, e rằng rất khó vượt qua cửu trọng lôi kiếp của Độ Kiếp kỳ, có thể là sống chết trong gang tấc.

Người vừa nằm xuống, lại nhớ ra bảy ngày này chưa có hạt gạo nào trong bụng. Không nghĩ đến thì thôi, giờ nhớ ra, thói quen lại trỗi dậy, trong bụng trống rỗng, cảm giác vô cùng khó chịu.

"Ngươi biết nấu cơm không?"

Sư tôn đột nhiên hỏi như thế, Khanh Chu Tuyết chợt dừng tay, "... Không biết."

Không nghe thêm được thanh âm gì nữa.

Khanh Chu Tuyết thu tay lại, rèm châu được thả xuống, thân hình nữ nhân mông lung, dường như xoay người chôn mình vào đệm chăn.

Nàng đi ra khỏi phòng, nhìn ngắm màu vàng rực rỡ đến mức tan chảy trên sườn núi mùa thu, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng tiêu tán đi hết.

Vài tháng nữa, mùa đông sẽ đến.

Năm nay nên tặng gì cho sư tôn? Khanh Chu Tuyết suy nghĩ một hồi, nàng đã sớm quyết định lần này sẽ tặng cái gì thực tế hơn một chút. Lần trước tặng mặt dây chuyền hình hoa sen nhỏ, chưa từng thấy sư tôn dùng đến, có lẽ là vì người có quá nhiều đồ trang sức, nhất thời cũng không nhớ tới.

Hiện tại xem ra, một bàn thức ăn ngon là ý không hề tệ.

***

Con mèo nhà nàng luôn xuất quỷ nhập thần, ngay cả khi làm việc cũng là lặng lẽ hoàn thành. Thí dụ như chuẩn bị một bàn thức ăn rồi biến mất không dấu vết, hoặc sắp xếp đồ đạc gọn gàng, rồi một ngày nào đó bất ngờ xuất hiện ở góc nào đó trong sân.

Khanh Chu Tuyết đã rình rập ở một vài chỗ tường mà A Cẩm thích nhất, cuối cùng đã đúng lúc mà bắt được nó.

Sau đó, cô nhận con mèo làm sư phụ và học nấu ăn từ nó.

Mặc dù con mèo này có khả năng biến thành hình người, nhưng nó cũng không thích lắm, rõ ràng nó thích sự linh hoạt và mềm dẻo của thân thể mèo hơn. Trừ trường hợp không thể không hóa thành hình người, A Cẩm luôn an phận thủ thường làm mèo.

Rất hiển nhiên, việc hướng dẫn Khanh Chu Tuyết nấu ăn, là một trong những việc có thể hoàn thành dưới hình dạng con mèo.

Nguyễn Minh Châu ăn không ngồi rồi, không có việc gì làm liền đi lên Hạc Y Phong, ngồi xổm ở đầu tường nhìn vào trong sân, Vân sư thúc không có ở đây, Khanh Chu Tuyết cũng không thấy đâu. Nàng định trở về, nhưng khi vừa chuẩn bị đi thì liếc nhìn qua, ngây ra tại chỗ.

Xuyên thấu qua tán cây thưa thớt, mơ hồ có thể thấy nhà bếp phía sau cửa sổ mở rộng, bên trong lấp ló một thân ảnh màu trắng.

Khanh sư tỷ ngày thường luôn mang theo kiếm... Không đúng, kia là xẻng nấu ăn.

Xẻng nấu ăn?



Chỉ thấy một con hoa miêu mao cầu* ngồi xổm bên cạnh, cái đuôi ve vẩy vào một đống hành tỏi dầu muối trắng dấm đen chỉ trỏ.

(Hoa miêu mao cầu: Một cụm từ chỉ một giống mèo có bộ lông nhiều màu độc đáo.)

Cuối cùng nó dùng đuôi đẩy tỏi ra khỏi đĩa, tạo ra một tiếng lách cách trên măt sứ, "Chủ nhân không thích vị này, không được cho vào."

Đuôi của con mèo hoa dựng lên, đôi mắt xanh lấp lánh nhìn chằm chằm vào Khanh Chu Tuyết, "Nhớ kỹ, nhớ kỹ."

Khanh Chu Tuyết cầm công thức, nhìn một lúc, lấy tay chỉ vào hai chữ "Một chút".

"Đây là ý gì? Một chút là bao nhiêu?"

Con mèo hoa nghiêm túc trả lời, "Đây là cảm giác, đừng cho quá nhiều."

Lần đầu tiên nàng nấu ăn, làm sao có thể có cảm giác được?

Dầu nóng rồi, một bát rau xanh mướt đổ vào chảo, tiếng xèo xèo vang lên. Nàng dùng đầu ngón tay véo một nhúm muối, rắc vào.

Mấy hạt muối rơi ra ngoài.

"Ít quá."

Một cái đuôi lông xù chọc vào mu bàn tay nàng.

Khanh Chu Tuyết vừa định đi lấy thêm muối trên cái đĩa nhỏ kia, nhưng lại vô ý làm đổ hũ dầu ớt ở bên cạnh.

Cái này có vẻ như không dùng để xào rau.

Nhìn thấy mấy cọng rau xanh đơn độc bị chìm trong dầu ớt đỏ, con mèo kia mở to mắt, nhất thời chưa kịp phản ứng. Khanh Chu Tuyết trầm mặc một lúc, suy nghĩ chỉ cần thêm một lượng muối nhất định và pha loãng với nước là được, bèn thuận tay đổ thêm muối vào.

Khi nàng thêm nước vào, mấy cọng rau xanh đáng thương nổi bập bềnh trong màu đỏ tươi, hơi héo úa vì cho nhiều muối.

Nàng lặng lẽ chờ cho đến khi bát canh rau kỳ lạ này sôi cạn. Đồng tử của con mèo liên tục chuyển động, dường như cũng không biết nói gì, tóm lại khi mớ rau có hình thù kỳ quặc đó được đưa tới, nó vô ý thức mà quay đầu sang chỗ khác.

Vào bếp thì không thể nào không có việc ngoài ý muốn.

Trên thực tế, nhiều tình huống bất ngờ xảy ra cũng là điều tự nhiên.

A Cẩm nói với Khanh Chu Tuyết như vậy, cho nên nàng không cần làm mọi thứ một cách rập khuôn, cần biết ngũ vị điều hòa*.

(Ngũ vị điều hòa: Phối hợp hài hòa các vị chua, cay, mặn, ngọt, đắng.)

Khanh Chu Tuyết là một đồ đệ giỏi, vì vậy món ăn này được làm khá sáng tạo.

A Cẩm nhìn đống đồ ăn trước mặt, bỗng lo lắng không biết chủ nhân có thể nuốt nổi lòng tốt của đồ nhi nhà nàng hay không.

Khanh Chu Tuyết cầm đũa chỉ nếm thử một miếng, im lặng hồi lâu rồi lặng lẽ đổ dĩa đồ ăn kỳ lạ này đi, không hề sợ lãng phí.

Cắn một miếng, sung sướng như thần tiên, hai mắt rưng rưng không nói nên lời.

Mọi việc trên đời, dù là nhỏ nhất, cũng đều có quy luật riêng, không phải nhìn một lần là có thể dễ dàng làm được.

Luyện kiếm cũng vậy, nấu cơm cũng vậy, trong đó đều có những bí quyết riêng.

Nàng chau mày, coi thực đơn như kiếm phổ mà tỉ mỉ đọc. Sau đó lại bắt đầu động thủ, tàn sát mớ rau xanh đơn độc tiếp theo.

Tiếng xèo xèo vang lên, khói trắng bốc mù mịt. Con mèo kia rụt móng vuốt, lông dựng đứng, nhìn từ xa như một con nhím.

Nguyễn Minh Châu ngồi trên tường, nhìn cảnh tượng dầu mỡ bắn tung tóe mà hoảng sợ. Đôi tay kia tưởng chừng không dính khói lửa trần gian lại cầm lấy xẻng, vài động tác xào nấu gọn gàng dứt khoát như luyện kiếm, vô cùng đẹp mắt - nếu như bỏ qua việc đồ ăn dưới tay nàng đã biến thành hình thù gì.

Nàng rốt cuộc nhìn không nổi nữa, đạp tường bay vào trong sân.

"Nếu thèm ăn... hay là xuống núi cùng ta đi tửu lâu."

Khanh Chu Tuyết cụp mắt, do dự hồi lâu, đang cẩn thận từng li từng tí đổ thêm một chén dầu nhỏ, nghe thấy vậy giương mắt nhìn lên, lại nghe giọng nói gấp gáp của nữ nhân bên cạnh, "Đừng phân tâm, ôi chao sắp cháy rồi!"

trướctiếp