Nghe thấy tiếng gọi, Khanh Chu
Tuyết im lặng quay đầu, bước chân cũng chuyển hướng khác, coi như mình
không nghe thấy. Nhưng tiếc là bước chân chậm một chút, đã bị một nhóm
đệ tử vây quanh chặn đường.
"Sư tỷ, làm thế nào ngươi có thể chém một kiếm làm vỡ nát cả diễn võ trường?"
"Sư tỷ, nghe nói hôm đó sau lưng tỷ có ba ngàn thanh linh kiếm, làm thế nào ngươi triệu hồi ra chúng?"
"Đại sư tỷ...."
"Ta không chém một kiếm làm vỡ nát diễn võ trường. Đó là do lôi kiếp gây
ra." Nàng cau mày vừa đi vừa trả lời, nhưng bất lực vì đám đông vây
quanh, căn bản không có chỗ đặt chân, đành phải đứng lại, "Về chuyện
linh kiếm, ta cũng không biết."
Sau lôi kiếp, diễn võ trường gần như không thể đứng được nữa, hiện tại vẫn đang được sửa chữa, các đệ tử không được vào trong.
Trước đó Vân Thư Trần nghe nói diễn võ trường của chủ phong tan hoang, tâm trạng rất tốt xoa đầu Khanh Chu Tuyết.
Khanh Chu Tuyết tuy là chủ động đến bồi thường, nhưng chưởng môn rốt cuộc
cũng không nỡ để tiểu bối ra tiền, thế là đành ngậm ngùi tự móc hầu bao, thâm hụt gần nửa năm gia sản.
Một chút của cải ít ỏi trong kho
riêng của lịch quyền chưởng môn Thái Sơ Cảnh, không phải bị vị chưởng
môn tạm quyền nào đó phung phí, thì cũng bị Việt trưởng lão ngày ngày
bòn rút. Rồi Nguyễn Minh Châu tình cờ gặp cơ duyên, lại đốt cháy cả một
ngọn núi.
Lần này còn có thêm một người mới là Khanh Chu Tuyết, mỗi lần độ kiếp đều là cảnh tượng hủy thiên diệt địa.
Sau đó, chưởng môn run rẩy tính toán, dốc toàn lực của cả tông môn, khônh
biết còn có thể cung phụng cho mấy vị tổ tông này sinh hoạt thêm được
bao nhiêu năm.
Còn mấy ngàn thanh linh kiếm mà Khanh Chu Tuyết
đâm vào lôi kiếp ngày ấy, cuối cùng đều rơi xuống diễn võ trường. Phần
lớn đã được trả lại cho chủ nhân, còn một số bị thu vào kho không ai
nhận.
Lúc này có rất nhiều thanh kiếm mà nàng không quen biết
đang lơ lửng theo sau nàng. Từ sau khi trải qua lôi kiếp, nàng phát hiện mình có một loại thể chất kỳ lạ, dường như mỗi thanh kiếm sinh ra linh
trí đều đến chào hỏi nàng.
Khanh Chu Tuyết nhìn đám người và đám
kiếm trước mắt, vô cùng náo nhiệt. Nàng đã quen với sự yên tĩnh trên Hạc Y Phong, vì vậy rất không quen với những cảnh tượng như thế này, lông
mày càng nhíu chặt hơn.
Thanh Sương kiếm đột nhiên xuất hiện
không biết từ đâu, bước chân tiếp theo của nàng vừa vặn đạp lên thân
kiếm, mang nàng bay lên không trung, chỉ để lại tiếng thở dài của đám sư đệ sư muội phía sau.
Gió mát thổi qua, tiếng ồn ào bên tai dần xa.
Khanh Chu Tuyết ngự kiếm mà đi, quay đầu nhìn lại bỗng sững sờ, mặc dù đã
tránh xa đám đông, nhưng mười mấy thanh linh kiếm vẫn kiên trì bám theo
sau nàng.
Nàng quay đầu khiển trách, "Quay về đi."
Một thanh đoản kiếm rụt rè, dừng lại tại chỗ, không cam lòng xoay hai vòng, cuối cùng ảo não quay về tìm chủ nhân của mình.
Những thanh còn lại thì mặt dày mày dạn đi theo về Hạc Y phong, vây quanh phía sau nàng, lên xuống chìm nổi.
Khanh Chu Tuyết đáp xuống, Vân Thư Trần đầu tiên là sững sờ, sau đó cười nói: "Đây là trận gì vậy, Thiên Thủ Quan Âm?"
Những thanh linh kiếm phía sau nàng như Khổng Tước xòe đuôi ra, nhìn từ xa, vô cùng hùng vĩ.
"Là nàng..."
"Nàng đến rồi..."
"Ngươi nhìn nàng kìa..."
Bên tai luôn có những tiếng thì thầm, hư ảo như từ trên trời vọng xuống.
Lúc đầu, Khanh Chu Tuyết còn tưởng mình bị ảo giác, hoặc nghe nhầm tiếng gió bên ngoài.
Nhưng những tiếng nói càng lúc càng ồn ào, càng lúc càng rõ ràng, nàng không
nhịn được hỏi: "Sư tôn, người có nghe thấy tiếng gì không? Có người đang nói chuyện."
"Ở đây chỉ có ngươi và ta." Vân Thư Trần nói, "Còn ai có thể nói chuyện?"
Xem ra chỉ có mình nàng nghe thấy. Khanh Chu Tuyết khó hiểu nhìn ra sau
lưng, nơi này quả thật không có ai khác, chẳng lẽ là đám kiếm này đang
thì thầm?
Thanh Sương kiếm lơ lửng bên tay nàng, Khanh Chu Tuyết bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói rõ ràng, "Cuối cùng ngài cũng có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện."
"Phải." Thanh Sương kiếm tuổi tác đã cao, giọng nói của kiếm linh xa xưa mà thê lương.
"Vì sao bọn chúng lại đi theo ta?"
"Triều thánh."
Khanh Chu Tuyết chợt dừng lại, nàng chỉ là một trong vô số kiếm tu. Tu vi
không cao, kiếm pháp vẫn còn chỗ cần tinh tiến. Hai chữ này thật sự có
chút dọa người sợ hãi.
E rằng có nhầm lẫn. Nàng cau mày, "Ta nên làm thế nào để trả lại những linh kiếm này?"
"Xin ngài thứ lỗi cho lần mạo phạm này."
Kiếm linh đang thì thầm, "... Đã nhiều năm rồi, chúng cũng đã đợi rất nhiều năm rồi."
Vân Thư Trần nghe thấy đồ nhi nói chuyện với một thanh kiếm rất lâu, từ chỗ nàng nghe, càng giống như đang tự nói chuyện với chính mình, có chút
đáng yêu. Nàng mỉm cười, "Kiếm linh đang cùng ngươi nói chuyện gì?"
"Thương lượng xem làm cách nào để dỗ chúng về." Khanh Chu Tuyết vừa không ngừng đối phó với kiếm linh, vừa phải trả lời sư tôn, dường như một cái miệng không đủ dùng.
Vân Thư Trần thấy vậy liền không nói nữa, yên
lặng nhìn nàng, tránh cho lưỡi của đồ nhi nàng vì quá bận rộn mà tự động thắt nút lại.
"Ta đã từng đến Lâu Lan bị chôn vùi trong cát bụi, biết rất nhiều câu chuyện ở đó."
"Ta được đúc thành ở Bắc Nguyên quanh năm tuyết trắng."
"Ta đã từng thấy dáng vẻ lúc nhỏ của ngài... Lúc đó..."
Đám kiếm linh run rẩy, phát ra tiếng kiếm minh, ríu rít như thể mỗi thanh
đều muốn trò chuyện với nàng, cố hết sức chia sẻ những câu chuyện xưa và hiểu biết của mình.
Tất nhiên, Khanh Chu Tuyết cảm thấy ồn ào.
Nếu có nhiều người nói chuyện xung quanh nàng như vậy, nàng nhất định sẽ muốn rời khỏi nơi đó.
Nhưng điều kỳ lạ là những tiếng gọi mơ hồ
văng vẳng bên tai lại khiến trái tim nàng hoàn toàn bình yên, thư giãn
và cảm thấy như trở lại quê nhà.
Cảm giác xa lạ mà quen thuộc này khiến nàng chợt nhớ lại... Dường như là những năm tháng rất xưa cũ.
Một bóng tối mênh mông vô tận.
Vạn vật vạn sự dường như chìm sâu trong hỗn mang, không biết có tay chân
hay không, không thể chạm vào hình dạng, cũng không thể nhìn thấy ranh
giới.
Khi đó, những âm thanh này dường như đã tồn tại từ lâu, cũng thì thầm không ngừng như vậy, phàn nàn về sự mất mát không được ai công nhận, kể về
quá khứ không ai biết của chủ nhân trước, những bí mật không được ghi
lại trong sách...
Vân Thư Trần ngồi một bên, nhìn thấy lạ lùng, đây là lần đầu tiên nàng thấy Khanh Chu Tuyết nói nhiều như vậy.
Khanh Chu Tuyết được một nhóm kiếm linh vây quanh trò chuyện, nhưng không
lạnh lùng như khi nói chuyện với người khác. Tuy nét mặt vẫn bình thản,
nhưng trong sự bình thản dường như có một chút vui vẻ, giống như đang
trò chuyện với bằng hữu tâm giao.
Hiếm khi thấy nàng như vậy.
Không biết đã qua bao lâu, chư vị kiếm linh luyến tiếc tản ra, bên cạnh Khanh Chu Tuyết chỉ còn lại Thanh Sương kiếm.
Nàng ngẩng đầu nhìn theo đám linh kiếm bay đi, kiếm quang phản chiếu lại một chút lấp lánh vào mắt nàng, tựa như những vì sao sáng rực.
"Cuối cùng cũng đi rồi."
Nàng khẽ thở dài.
Chuyện kiếm linh có thể nói chuyện chỉ thấy trong sách. Vân Thư Trần thấy thú
vị, đưa tay nắm lấy Thanh Sương kiếm của nàng, kết quả thanh kiếm kia
khó chịu vặn một cái, kiếm tuệ* còn đánh vào mu bàn tay nàng, để lại một vết đỏ, rồi nhanh chóng bay khỏi tay nàng.
(Kiếm tuệ: Tua kiếm.)
Hành động này khiến Vân Thư Trần khá bất mãn. Nàng dùng linh lực cưỡng ép
kéo Thanh Sương kiếm lại, quanh thân kiếm tỏa ra hàn khí, thân kiếm bắt
đầu run rẩy dữ dội, dường như đang chống lại nàng.
Nếu nó ngoan
ngoãn đến, Vân Thư Trần sẽ không làm gì, nhưng thái độ phản kháng mạnh
mẽ này khiến ánh mắt nàng lạnh đi, linh lực trong tay cuồn cuộn dâng
lên. Thấy sư tôn không hiểu sao lại đối đầu với linh kiếm, Khanh Chu
Tuyết vội vàng ra lệnh, "Để nàng cầm đi."
Thanh Sương kiếm kêu
lên hai tiếng, đột nhiên buông bỏ mọi sức mạnh phản kháng. Nhưng Vân Thư Trần không hề lơi lỏng, trong nháy mắt ánh sáng trắng lóe lên, trực
tiếp chém về phía mặt nàng.
Khanh Chu Tuyết nhất thời không kịp
phản ứng, nhưng Vân Thư Trần kịp thời nghiêng đầu. Một lọn tóc buông
xuống bên thái dương bị lưỡi kiếm cắt đứt gọn gàng, suýt chút nữa đã
chạm vào mặt, nàng di chuyển thân hình, quay lại nắm chặt thanh kiếm
trong tay.
Vân Thư Trần nghiêng người, giơ tay kia lên, hai ngón tay kẹp lấy lọn tóc đứt từ từ rơi xuống.
Nàng cầm thanh kiếm lạnh lẽo, cúi đầu nhìn một lúc, hừ lạnh một tiếng, rồi
mới ném cho Khanh Chu Tuyết, "Chỉ là khí linh thôi, tính khí cũng không
nhỏ."
Khanh Chu Tuyết nhận lấy, nàng mơ hồ cảm nhận được sự run
rẩy của Thanh Sương kiếm, dường như nó đang tố cáo hành vi xấu xa của nữ nhân trước mặt này với nàng.
Vân Thư Trần thậm chí không thèm
liếc nhìn nó, ngưng tụ thành một chiếc thủy kính, cau mày nhìn mình. Đầu ngón tay nàng khẽ nâng lên, vuốt ve chỗ tóc bị cắt đứt, "Chỗ này ngắn
hơn một chút, nhìn không đều chút nào. Sau này cũng không thể chải lên
được."
Sư tôn lo lắng, đôi mắt u uất nhìn lên, cứ nhìn nàng như vậy. Khanh Chu Tuyết trầm ngâm một lát, "Không thấy rõ."
"Nhưng tự mình nhìn thấy khó chịu."
Khanh Chu Tuyết im lặng đánh tan chiếc thủy kính, "Sư tôn, không nhìn thấy là được rồi. Hay là cắt thêm một lọn bên phải?"
"Không. Thật là một ý tưởng tồi."
Nàng quay người trở lại phòng, Khanh Chu Tuyết đứng yên tại chỗ, chần chừ
một chút, rồi vẫn đi theo. Nhìn thấy nàng buông mái tóc dài xuống, phủ
toàn bộ ra sau lưng, một chiếc lược gỗ từ từ bay đến, rơi vào tay Khanh
Chu Tuyết.
Vân Thư Trần nhìn vào gương, "Cầm lấy."
Khanh
Chu Tuyết quỳ ngồi sau lưng nàng, nhấc một lọn tóc, nâng bằng tay, răng
lược gỗ chải từ trên xuống dưới. Lúc này nghe thấy Vân Thư Trần thở dài, "Ngươi còn nhớ lúc ngươi mười bốn tuổi, còn chưa biết cách chải đầu
sao."
"Nhớ rất kỹ." Khanh Chu Tuyết vuốt tóc Vân Thư Trần, "Đều là sư tôn giúp."
Có lẽ khi Khanh Chu Tuyết còn nhỏ có thể ra ngoài một cách chỉnh tề, phần
lớn là nhờ công lao của sư tôn nàng. Vân Thư Trần khi rảnh rỗi thường
tìm một số việc để làm, mỗi lần tìm kiếm luôn tìm đến người đệ tử duy
nhất của mình, khi thì không nói một lời thay cho nàng vài bộ quần áo
mới, khi thì tết vài bím tóc hợp thời.
"Sư tôn khi còn nhỏ đã biết chải những tóc kiểu này sao?"
"Không có." Vân Thư Trần nhìn vào gương, "Rất lâu trước đây, là... mẫu thân
của ta, thích làm những việc này. Sau đó, khi sống cùng với sư nương thì được nàng chăm sóc."
"Rồi sau đó nữa," nàng cụp mắt, con ngươi thoáng qua một tia u ám, "Ta tọa trấn Hạc Y Phong một mình, tất nhiên phải tự học."
Khanh Chu Tuyết đang tập trung chải tóc cho nàng, bỏ lỡ sự thay đổi thoáng
qua trong nét mặt nàng. Lại ngẩng đầu lên, Vân Thư Trần mỉm cười: "Những tâm đắc về song tu mà ngươi nghiên cứu gần đây, đêm nay hãy mang tới
hết đi."