Trần Tử Vi cười lạnh ở trong lòng: Muốn lợi dụng tôi, vậy phải xem ai bị lợi dụng rồi!
Hai người bàn bạc biện pháp đối phó. Bọn họ viết điểm yếu của Kim Đản Đản ra, thần không biết quỷ không hay chuyển đến tay cô.
Kim Đản Đản nhìn những bức ảnh cô mặc trang phục cổ trang từ
trên trời rơi xuống, phía sau còn có một dòng chữ: Chín giờ tối nay một
mình cô đến hẻm Lâm Gian, nếu không bí mật của cô sẽ bị tiết lộ ra
ngoài.
Kim Đản Đản sợ đến nỗi không ngừng toát mồ hôi lạnh, không ngờ
lại có người biết chuyện này. Gần đây cô tìm hiểu được rất nhiều chuyện
từ trên mạng. Con người đều lấy những vật kỳ lạ đi làm nghiên cứu, cuối
cùng sẽ bị hành hạ đến chết!
Trong lòng Kim Đản Đản rất sợ, cô không thể không đi đến con
hẻm nhỏ đó. Nếu không cô sẽ luôn bị lợi dụng điểm yếu này, có lẽ cô sẽ
bị mọi người coi như quái vật.
Con hẻm đó rất tối, gần như không có người nào đi qua, trong lòng cô mơ hồ có chút bất an.
Không biết có mấy tiếng bước chân từ đâu đến, tiếng bước chân
càng lúc càng gần. Là mấy tên côn đồ nhuộm tóc, mang theo ý xấu nhìn cô: “Yô ~ Người đẹp, đi uống mấy ly với anh đi!”
Kim Đản Đản sợ đến nỗi liên tục lùi lại, lắp bắp nói: “Các… các người đừng đến đây!”
Gã tóc vàng ở đối diện sờ cằm: “Còn là một bé gà con, các anh đây sẽ để em nếm thử mùi vị làm phụ nữ!”
Nói xong, mấy người bọn họ muốn động tay động chân với Kim Đản
Đản, khiến cô sợ đến nỗi không ngừng hét lên: “A! Đừng đến đây. Các
người đừng đến đây, nếu không tôi sẽ chết cho các người xem!”
Trong lòng cô rất sợ, rất sợ. Cô tự trách mình sao lại ngốc như vậy, lần này thật sự là gọi trời trời không đáp mà. Ai đến cứu cô với!
“Em gái à, cho dù em có gào rách cổ họng cũng vô dụng thôi.
Muộn thế này rồi mà em còn một mình đến đây, không phải là đang mong đợi xảy ra chút chuyện gì đó sao?” Gã tóc vàng híp đôi mắt dâm đãng nhìn
Kim Đản Đản, bắt đầu xé quần áo cô.
Tay áo cô bị gã tóc vàng xé rách, một đám người lại lũ lượt xông đến xé rách áo trước ngực cô.
“Cầu xin các người tha cho tôi!” Kim Đản Đản khóc như hoa lê
đẫm mưa. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cô nhất định sẽ tự sát. Nếu
không cô sẽ có lỗi với Mặc Nhiễm.
“Để bọn anh thoải mái rồi, tất nhiên sẽ thả em đi!” Gã tóc vàng bắt đầu cởi quần áo cô.
Kim Đản Đản tuyệt vọng rồi. Nhưng cô nhìn thấy một bóng người ở cách đó không xa, nên càng hét to hơn: “Cứu tôi với!”
Bóng người màu đen đó đi tới, vậy mà lại là một cô gái.
Trần Tử Vi run rẩy đi tới. Trong lòng cô ta có chút sợ hãi,
nhưng cô ta nghĩ rằng mình nhất định phải can đảm lên. Chỉ cần cứu được
Vân Phi Mộng, Mặc Nhiễm sẽ cảm kích mình. Đây là cơ hội duy nhất của
mình.
Động tác quấy rối Kim Đản Đản của mấy người bọn họ dừng lại,
bọn họ híp mắt dâm đãng nhìn Trần Tử Vi đi đến, cười tà ác nói: “Người
đẹp à, có muốn cùng nhau sung sướng không?”
Trần Tử Vi thu hết can đảm, nhặt gậy gỗ bên cạnh lên, chỉ vào
bọn họ. Gậy gỗ trong tay có chút run rẩy, cô ta run cầm cập nói: “Tôi
khuyên các người nên thả cô ấy ra, nếu không lát nữa cảnh sát sẽ đến đây đấy. Vừa rồi tôi đã báo cảnh sát rồi!”
Đám côn đồ đó nhìn dáng vẻ run cầm cập của cô ta, lại nhìn con
đường phía sau, bọn họ không hề nghe thấy bất kỳ tiếng còi xe cảnh sát
nào.
Bọn họ tức giận nói: “Mày dám lừa bọn tao. Các anh em cho nó nếm thử mùi vị trước!”
Vì vậy bọn họ đều lao về phía Trần Tử Vi. Trần Tử Vi sợ đến nỗi cơ thể không ngừng run rẩy, cô ta thầm nghĩ: Xong rồi, sao những cảnh
sát này còn chưa đến chứ. Cứ như vậy thì mình sẽ bị hiếp mất.
Mấy tên côn đồ đi đến, xé quần áo Trần Tử Vi. Đúng lúc này,
phía sau đột nhiên có một người đàn ông xông đến, đấm một cái lên mặt
tên côn đồ đó.
Trần Tử Vi chỉ nhìn thấy bóng lưng đã nhận ra anh đến rồi, cô
buột miệng nói ra một chữ: “Nhiễm…” Sau đó nước mắt cô tuôn rơi, ngã
xuống đất.
*
Đừng trách Tiểu Nhiễm Nhiễm. Bởi vì Trần Tử Vi đang ở bên
ngoài, gần đường lớn. Cho nên khi Mặc Nhiễm đuổi đến đúng lúc cứu được
cô ta.
Mà lúc này Kim Đản Đản không hề bị đám côn đồ xâm phạm, Mặc Nhiễm mới không lập tức đến bên cạnh cô như vậy.