Tống Ngọc Chương
Trần Hàn Dân không có kính viễn vọng, nhìn cũng chẳng rõ ràng đầu đuôi,
trong mắt gã là một mảnh mù mịt mênh mang mơ hồ, gã sốt ruột hỏi Mạnh
Đình Tĩnh: "Cậu Mạnh, cho tôi xem với."
Mạnh Đình Tĩnh bất động
như tượng, Trần Hàn Dân trong bụng gắt gỏng, bất chấp giật lấy kính viễn vọng trong tay y, kính viễn vọng vừa bị lấy đi thì Mạnh Đình Tĩnh cũng
cử động, y xoay mặt lại, ánh mắt khẽ lướt qua gương mặt của Trần Hàn
Dân, Trần Hàn Dân nhìn thấy sắc mặt rõ ràng không chút u ám của y thế mà gã lại khiếp sợ, tay run lẩy bẩy buông ra, khép nép bên thân mình, y
như cậu học trò đang nhận phạt, "Cậu Mạnh, tôi sốt ruột, tôi cũng muốn
xem."
Mạnh Đình Tĩnh không nhìn nữa, tiện tay ném kính viễn vọng cho gã, gọi thuỷ thủ bên cạnh đến thì thầm một phen.
Thuỷ thủ nghe lời dặn dò, lập tức chạy về khoang thuyền gọi thêm người cùng nhau đi cứu người.
Mạnh Đình Tĩnh vừa định trở về ngồi xuống, liền nghe tiếng hoan hô của Trần Hàn Dân: "Ngài Tống! Là ngài Tống! "
Mạnh Đình Tĩnh rất nhạy cảm với cái họ này, y dừng bước, hỏi thăm: "Ngài Tống?"
Trần Hàn Dân kích động rơi lệ, chân mềm nhũn, đầu gối gắng gượng đỡ cặp mông gã phệt trên boong tàu, buồn tủi khóc to như trút được gánh nặng.
Gã luôn nhớ kĩ Tống Ngọc Chương vốn đã đi lại quay trở về, như tiên hạ
phàm đáp bên cạnh mình, trước khi thuyền sắp lật vẫn nắm chặt đôi bàn
tay của mình.
Trần Hàn Dân tin tưởng tình yêu, cũng muốn có tình
yêu, chẳng qua vài đoạn tình trước đây của gã dường như quá nông cạn,
luôn quanh quẩn trong thư từ, cho đến nhà hàng tây, công viên, song Tống Ngọc Chương không giống vậy, mấy hồi ái ân, một đời sống chết, qua đại
kiếp này, có lẽ Trần Hàn Dân rốt cuộc cũng cảm nhận được sức nặng của
tình yêu.
Nghe được tiếng khóc oà của tên đàn ông này, đôi bàn
tay chắp sau lưng của Mạnh Đình Tĩnh động đậy, thực sự muốn tát Trần Hàn Dân một bạt tai — phiền chết người đi được!
Vốn dĩ Mạnh Đình
Tĩnh muốn truy cứu, lời ra tới miệng bỗng nghĩ lại nếu như đào hỏi quá
sâu, sợ sau này sẽ lòi đuôi, y đành giữ im lặng, quay đầu hướng về phía
"đế chế tiền bạc" trên biển, mắt đăm đắm nhìn xem rốt cuộc sẽ cứu được
ông lớn nào.
Chốc lát sau, thuỷ thủ đã đẩy được con thuyền cứu
sinh kia lại gần, hai người hợp sức, kẻ vác người nâng, cùng nhau mang
người lên thuyền lớn.
Trần Hàn Dân sớm đã nghênh đón, nóng lòng
đoạt lấy người đang hôn mê về bên ngực mình, sau đó lại bắt đầu khóc:
"Ngài Tống, ngài đừng như thế, ngài tỉnh lại đi mà..."
Mạnh Đình Tĩnh từ lâu nghe đã thấy phiền, sải bước qua định bụng hỏi thăm, song lời tới miệng lại biến mất.
Nhà họ Tống có bốn vị công tử.
Tống Tấn Thành, Tống Nghiệp Khang, Tống Tề Viễn, Tống Minh Chiêu, tính tình
lẫn cảnh ngộ bốn cậu không ai giống ai, chỉ có duy nhất một điều— tướng
mạo cả thảy đều rất xuất chúng, đặc biệt là xuất chúng như nhau, tuổi
tác bốn cậu cách nhau cũng không lớn, hai năm trước lúc thân thể còn ổn
Tống Chấn Kiều tổ chức tiệc mừng thọ, bốn cậu con trai lần lượt ra mắt,
đương thời phóng viên báo chí chấn động không thôi, xưng tụng nhà họ
Tống thành "Tài tử đầy nhà*".
Mãn đường kim ngọc lang: khắp nhà đều là con trai vừa đẹp lại có tài.
Ý niệm đầu tiên khi Mạnh Đình Tĩnh thấy Tống Ngọc Chương là: cả nhà tài tử cũng không so bì được.
Từ nhỏ đến lớn Mạnh Đình Tĩnh đã thấy không ít người đẹp, y lớn lên cũng
không kém ai, tuy y không để ý điều này cho lắm, nhưng y thật sự chẳng
kém ai, phải thú thật, cái người đang bị Trần Hàn Dân ôm trong lòng với
điệu khóc tang kia đã đẹp vượt xa phạm trù nhân loại, một khắc nào đó
Mạnh Đình Tĩnh có chút ngẩn ngơ, chờ đến lúc y hoàn hồn thì đã hỏi Trần
Hàn Dân: "Cậu Trần, đây là bạn của cậu sao?"
"Đúng vậy," Trần Hàn Dân suy sụp trong bộ dạng bà cô mất chồng, lắp ba lắp bắp: "Đây là ngài Tống, là du học sinh từ nước Anh về."
Mạnh Đình Tĩnh "à" một tiếng, bởi vì có dự cảm từ trước, nên cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên: "Giao người cho tôi."
Trên thuyền có bác sĩ, Trần Hàn Dân cũng tự hiểu lấy mình khóc cũng không
kéo được hồn Tống Ngọc Chương về, vội ngoan ngoãn thả người ra, gã đỡ
Tống Ngọc Chương, định bụng giao cho hai thuỷ thủ kia.
"Để tôi."
Mạnh Đình Tĩnh khom người, dùng hai cánh tay bị coi là mảnh khảnh trong mắt Trần Hàn Dân nhẹ nhàng bế Tống Ngọc Chương lên.
Trần Hàn Dân cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút buồn cười.
Tống Ngọc Chương là một bộ xương lớn di động, thân hình gao gầy, nhìn qua
một vẻ cực kỳ phóng khoáng, mà giờ đây người đàn ông cao to anh tuấn ấy
lại bị một tên đàn ông xinh đẹp thanh tú bao bọc trong lòng, nhìn khá kỳ dị.
Mạnh Đình Tĩnh ôm Tống Ngọc Chương đi về khoang thuyền, vừa
đi vừa ước lượng, cho rằng cái người này lúc lênh đênh trên biển nhất
định đã gầy rồi, eo không có tí thịt, làn da mịn màng hơi hâm hâm, Mạnh
Đình Tĩnh cuối đầu, nhìn thêm đôi mắt nhắm nghiền trên khuôn mặt, thầm
nghĩ: "Đáng tiếc không nhìn được bộ dáng lúc mở mắt của hắn."
Bác sĩ đến rồi, Mạnh Đình Tĩnh tuỳ tiện lấy cớ đuổi Trần Hàn Dân đi, đứng
một bên châm thuốc, bác sĩ chẩn đoán sơ bộ xong, nói: "Cậu chủ, quý ngài này mất nước, cần phải truyền dịch."
Mạnh Đình Tĩnh phất tay: "Ông hãy đi chuẩn bị."
Sau khi bác sĩ rời đi, Mạnh Đình Tĩnh đặt thuốc lá lên bệ cửa sổ, rất dứt
khoát vén gấu áo khoác lên, rút súng nạp đạn, ba bước liền tới giường
bệnh Tống Ngọc Chương.
Mạnh Đình Tĩnh giương khẩu Browing trong
tay, họng súng đen ngòm nhắm chuẩn vào đầu Tống Ngọc Chương, y vẫn chưa
nổ súng, lấy họng súng làm thành kính viễn vọng cỡ nhỏ, tỉ mỉ mà phỏng
theo gương mặt Tống Ngọc Chương.
Quả là một người đẹp.
Đời này sợ là không có cơ hội gặp được người đẹp toàn diện hơn tên đàn ông này.
Cũng tính là của lạ nhỉ.
Chờ tới khi nhớ kĩ gương mặt này rồi, Mạnh Đình Tĩnh giương súng, họng súng ngắm chuẩn vào đôi mắt không còn cơ hội mở ra kia, y vừa nhấc tay, sau
đó cất đi khẩu Browning, nặng nề giắt nó trên eo.
Dùng súng không chỉ ngu ngốc còn dễ lộ, Mạnh Đình Tĩnh vốn dĩ không có ý định dùng
súng, rút súng chỉ đơn giản vì muốn tặng cho Tống Tấn Thành một minh
chứng, y cho rằng hàng hiếm rất xứng đáng để y tôn trọng một chút.
Bác sĩ đến đem theo bình thuốc cho Tống Ngọc Chương truyền dịch, khi kim
châm vào mạch, Mạnh Đình Tĩnh ngồi một bên xem, phát hiện tay Tống Ngọc
Chương cũng rất đẹp, mảnh, dài, hình dáng đường cơ bắp mượt mà, không
yếu đuối cũng chẳng hung hãn, rất có mỹ cảm của một loại trang sức.
Mạnh Đình Tĩnh cho bác sĩ lui ra, tiếp đó gọi thuỷ thủ đến, bảo gã cầm một ít thuốc phiện sống vào.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Mạnh Đình Tĩnh với Tống Ngọc Chương đang hôn
mê bất tỉnh, Mạnh Đình Tĩnh ngồi bên thuyền, hồi đầu còn chơi đùa với
đồng hồ quả quýt trong ngực, dần dà y ngồi không nổi nữa, trước mặt có
hàng hiếm, còn là hàng hiếm sắp toi, nếu không thưởng ngoạn tại thời
điểm này, há chăng là rất đáng tiếc?
Là nam hay là nữ, Mạnh Đình
Tĩnh ban sơ đều không có hứng thú lớn cho lắm. Y sinh ra và lớn lên
trong một đại gia đình có rất nhiều người, từ lúc y có ký ức, bậc cha
chú của y không phải không tam thê tứ thiếp thì cũng là bị cắm sừng,
chuyện nam nữ hoang đường có chặt hết tre làm sách cũng không ghi hết
tội. Trưởng thành trong một gia đình như vậy, hoặc là kế thừa truyền
thống vẻ vang của gia tộc, trở thành một kẻ biến thái ra vẻ đạo mạo;
hoặc là phản kháng triệt để, trở thành một người cấm dục hoàn toàn.
Mạnh Đình Tĩnh chọn đi con đường chính giữa, trở thành một tên cấm dục ra vẻ đạo mạo, lòng loạn song thân tịnh, có thời y háo hức muốn thử, đến sau
cùng lại sống chết mặc bay. Người có thể khiến y xem vừa mắt thực ra
không nhiều, thế nên Mạnh Đình Tĩnh thiếu hụt một ít kinh nghiệm.
Khi ấy cứu được người lên, trên thân không một mảnh vải, Mạnh Đình Tĩnh
cũng không nhìn kỹ càng, giờ đây bỗng vén chăn lên quan sát tỉ mỉ thân
thể Tống Ngọc Chương, y mang theo tư thái nghiên cứu học hỏi—sau một
phen quan sát cẩn thận, y xác nhận từ thịt đến xương Tống Ngọc Chương
không chỗ nào mà không đẹp.
Ngày tháng lênh đênh trên biển vẫn
không làm cho Tống Ngọc Chương trở nên nhếch nhác, Mạnh Đình Tĩnh bỗng
nhớ đến đám người vừa đỏ vừa đen kia, không thể lý giải nổi cớ sao Tống
Ngọc Chương vẫn trắng ngần đẹp đẽ như thế này.
Sau cùng, y cũng vỡ lẽ mà gật đầu.
Bởi vì người này vốn dĩ là con cưng của tạo hoá, khiến hắn sinh ra đẹp đẽ, càng không nỡ phá huỷ những điều tốt đẹp của hắn.
Mạnh Đình Tĩnh thầm nghĩ: "Lam nhan bạc mệnh*."
Nghĩa giống như Hồng nhan bạc mệnh, nhưng dành cho đàn ông.
Nhìn kỹ càng một hồi, Mạnh Đình Tĩnh vươn tay, bàn tay chạm vào gương mặt
Tống Ngọc Chương, vẫn hâm hấp như cũ, làn da cực kỳ mịn màng như một
đoạn tơ lụa ấm áp, mịn lại không dính nhớp, dồi dào tính đàn hồi, tay
Mạnh Đình Tĩnh một đường sờ xuống, từ mặt Tống Ngọc Chương rồi trượt đến bả vai, lại trượt đến cánh tay, phát giác những đường nét đó đều một
mực duyên dáng uyển chuyển, phải chăng thực sự là tâm huyết dày công của ông trời tạo nên, tìm không ra một chút khuyết điểm.
Mạnh Đình Tĩnh không khỏi nghĩ ngợi: "Mới gặp nạn sinh bệnh mà thôi, nếu mà được chăm sóc tốt rồi, hắn còn đẹp ngần nào nữa?"
Đương lúc Mạnh Đình Tĩnh coi Tống Ngọc Chương như món đồ sứ cỡ lớn mà chơi đùa, thì Tống Ngọc Chương đang nằm mơ.
Hắn mơ thấy Nhiếp Ẩm Băng nửa đêm đột nhập vào phòng trọ của hắn, y phát
điên tay cầm súng chĩa vào hắn, dáng người Nhiếp Ẩm Băng rất cao, đĩnh
đạc hiên ngang, xuất thân trường quân đội, người tuy gầy nhưng rất có
thần, bình thường trên mặt y luôn là dáng vẻ thù hằn, nom như bất kỳ lúc nào y cũng chuẩn bị sẵn sàng đánh người ta một trận.
Tống Ngọc
Chương bị y cầm súng chĩa vào, trong lòng hoảng loạn, thực ra lại cũng
chẳng hoảng loạn mấy, cho rằng Nhiếp Ẩm Băng tuy rằng tính tình không
được tốt lắm, song cũng không đến mức lật cả đại dương lên để lấy mạng
của hắn.
Đúng là Nhiếp Ẩm Băng không muốn mệnh của hắn, bí bách không thốt ra lời, xông đến bèn sờ mặt hắn.
Tống Ngọc Chương rất ngạc nhiên.
Hắn hoàn toàn không nghĩ ra rằng một Nhiếp Ẩm Băng quắc mắt lạnh lùng với hắn sẽ thích hắn.
Đại khái là biểu hiện quá mức ngạc nhiên của y ngược lại đã đả kích Nhiếp
Ẩm Băng, "Triệu Tiệm Phương, cậu có ý gì! Đừng nói rằng cậu nhìn không
ra!"
Tống Ngọc Chương muốn giải thích, kỳ thực thái độ của Nhiếp
Ẩm Băng quá mức ý tứ, vả lại hai bờ môi khô khốc của hắn đang dính cứng
ngắc vào nhau, làm thể nào cũng không rời ra để nói thành lời được.
Một số hình ảnh kỳ lạ lấp loé trong đầu Tống Ngọc Chương, khi thì Anh Đào
Nhỏ cài nơ cho hắn, lúc thì hắn đang cưỡi ngựa với Đường Cẩn, ngờ nghệch cùng cực, muôn trùng sóng bể vỗ về, cuối cũng đã đánh thức hắn thoát
khỏi cơn bóng đè.
Tống Ngọc Chương mở to mắt, một mảnh hoa tuyết sắc màu lộn xộn lập loè trước mặt, qua hết một hồi hoa tuyết, hắn thấy những đồ trang trí tương tự
như trong khoang tàu, đầu óc có chút hồ đồ, hoài nghi bản thân có phải
lại nằm mơ nữa không, hắn khẽ hô hấp mấy lần, mới cảm giác được dường
như có người đang vân vê tay của hắn từng ngón một, ve đi vuốt lại từ
đầu đến cuối, lần qua vài ngón còn véo thử, thái độ hoàn toàn đùa giỡn.
Tống Ngọc Chương rũ mắt xuống, phát hiện một tên đàn ông lạ mặt ngồi bên
cạnh giường của hắn, như si như say mà chơi đùa ngón tay của hắn, hắn
khá ngạc nhiên, gian nan mở miệng: "Cậu..."
Mạnh Đình Tĩnh còn
đang suy tư xem có nên cắt móng tay giúp Tống Ngọc Chương hay không, ra
đi thì cũng đẹp mặt một xíu, thình lình nghe thấy tiếng động liền ngẩng
đầu, y tiến vào một đôi mắt trắng đen rõ ràng đẹp đẽ, hàng mi cong nhẹ
chớp buông, mang theo một ý mông lung rối bời, rõ ràng là không lý giải
nổi tình cảnh trước mắt.
Tống Ngọc Chương vừa mới tỉnh từ cơn hôn mê, gần như hoang mang, hai người ngơ ngác nhìn nhau, đối phương ung
dung cười với hắn: "Tống Ngọc Chương, cậu tỉnh rồi."
Lần này Tống Ngọc Chương quá nửa đã tỉnh.
Tên này còn biết tên thật của hắn!
Cơn sốc tức tốc quét quanh đầu óc Tống Ngọc Chương, dường như hắn đã nếm
được mùi kinh hồn mất vía, hận không thể lập tức giấu mình đi.
Sau khi rời xa Xuân Hạnh, hắn liền sống một đời dài trong bịa đặt lẫn bốc
phét, người dưng trước mặt cư nhiên xé tan lớp da giả của hắn, hô tên
thật của hắn!
Người biết tên thật của hắn, trên thế gian này cũng lác đác mấy người, đại loại là lúc hắn chỉ mới mười sáu mười bảy chưa
trải sự đời, dùng tên thật qua lại với vài ba người tình, bộ dạng mấy
người tình cũ đó Tống Ngọc Chương đã không nhớ rõ rồi.
Chẳng biết người trước mặt hắn đây có phải là người yêu cũ hắn quen thời niên
thiếu hay không, song đối phương biết tên của hắn, hơn nữa lại là một
tên mặt hoa da phấn tướng mạo xuất chúng....
Lẽ nào?
Tống
Ngọc Chương hỗn loạn, không muốn rõ tường tận nữa, hắn theo bản năng
phát huy ưu điểm của một dân chơi, nghĩ thầm bằng mọi giá phải vuốt lông cho đổi phương rồi tính sau, nên hắn liền rất tự nhiên mỉm cười với y.
Nụ cười ấy à, Mạnh Đình Tĩnh đã thấy qua không ít, dựa vào thân phận của
y, ai thấy y đều phải cười nịnh trước, những nụ cười đó thật giả lẫn
lộn, Mạnh Đình Tĩnh chẳng để ý, cũng không buồn để trong lòng, nhưng cái người yếu ớt này trước mặt y, nụ cười tuỳ ý lại chẳng biết thế nào mà
khuấy động cõi lòng của y, tựa chuồn chuồn đạp nước, song lại khiến tâm
tưởng y xáo động tầng tầng lớp lớp.
Lúc y đang trong cơn bàng
hoàng đã bị hắn giữ chặt tay kéo ra ngoài, da thịt lướt qua, xúc cảm mềm mại lại sống động, Mạnh Đình Tĩnh cúi đầu, nhìn ngón tay ấy linh hoạt
qua lại, rồi trở tay nắm chặt đầu ngón tay y, nhẹ nhàng ve vuốt.