Tống Ngọc Chương
Tống Ngọc Chương trôi nổi trên biển không biết bao lâu, hoài nghi tai vạ này ông trời đã định cho mình.
Lúc gió dữ nổi lên, sức uy hiếp còn mạnh hơn thứ con người có thể tưởng
tượng, trong tích tắc thân tàu giống như một món đồ chơi bị lật úp.
Tống Ngọc Chương không níu được Trần Hàn Dân—níu được cũng vô dụng, trong
cơn sóng to gió lớn con người thực sự nhỏ bé, Tống Ngọc Chương cũng
không giữ được cái gì, vạn hạnh cũng chỉ là giữ cái mạng của mình.
Phao cứu sinh và thuyền cứu sinh bị vứt ra khỏi con tàu rách nát, Tống Ngọc
Chương vẫn còn may, trong lúc trôi nổi hắn đã bấu víu được mãnh vỡ thân
tàu, sống chết ôm chặt nó, gió dữ rốt cuộc cũng dần nhỏ lại, nhờ vào
mảnh vỡ kia mới vin vào được chiếc thuyền cứu sinh tựa như phiến lá mỏng trên biển, trăm cay nghìn đắng hắn mới leo lên được.
Sau đó hắn chính là giọt sương đọng lá, đêm rét ngày nóng, cực kì muốn hoá thành một làn khói biến mất khỏi thế gian.
Đói khát giờ chẳng còn là vấn đề, Tống Ngọc Chương từng đói lay lắt, cái
đói hắn không quá để trong lòng, nhưng bây giờ hắn cực kì khát.
Nhiệt độ ban trưa trên biển đúng thật rất vô lý, quần áo trên người ướt đẫm
xong lại khô, cứng ngắc như lớp vỏ dán lên da thịt của hắn, tưởng chừng
như muốn phơi ra hạt muối đang ngụ trong quần áo, cả người Tống Ngọc
Chương ngứa ngáy, tự nhận bản thân bây giờ y hệt con cá mặn nửa khô,
xương cốt với thịt thà đắp trong muối cứ gọi là giòn tan.
Trải
qua một hồi gió giật, thời tiết tốt lên đến lạ, lạ đến nỗi khiến con
người ta muốn chửi con mẹ nó, bình minh hoàng hôn như sóng tràn bờ, Tống Ngọc Chương nằm bò trên thuyền cứu hộ, gắng sức không cử động để giữ
tinh thần, chờ đợi một tia hy vọng sống sót.
Vầng thái dương
chiếu cho con người ta hoa mắt, Tống Ngọc Chương bóc ra lớp vỏ trên mặt
mình, ngửi mùi tanh của biển, lúc mơ màng sắp ngủ trong đầu hắn bỗng
hiện ra gương mặt của Phó Miện, đồng thời văng vẳng bên tai mấy lời nỉ
non sâu sắc thề sống thề chết.
Tống Ngọc Chương từ từ mở mắt ra.
Âu phục bị phơi cứng ngắt chắn mất tầm nhìn của hắn, tia nắng mãnh liệt
trên biển cứ ngoan cố len lỏi tựa mũi kim xuyên qua kẽ hở quần áo khẽ
chọc vào mí mắt, ánh sáng trước mặt như mộng mị, tim Tống Ngọc Chương
khẽ run lên, thầm nghĩ: "Mình vô duyên vô cớ thế nào mà lại nghĩ về
những chuyện không liên quan này?"
Tống Ngọc Chương ngồi thẳng
dậy, lớp vỏ trên người hắn rơi ra, ánh nắng chực đâm thẳng vào mặt hắn,
nhưng thực tế hắn đã hoàn toàn mất hết tri giác.
Tống Ngọc Chương không nằm nữa, còn tiếp tục nằm nữa thì hắn sẽ nằm mãi trên biển, chết trong lặng lẽ.
Ngồi một lúc mới khôi phục lại chút sức lực, Tống Ngọc Chương run rẩy đôi
bàn tay chạm vào cúc áo, hắn nhìn thấy tay của mình có màu đỏ bất
thường, đã có dấu hiệu nứt nhẹ.
Vứt áo sơ mi đi, Tống Ngọc Chương ưỡn ngực, ngẩng đầu nghênh đón nắng độc trên biển.
Hành vi tự làm khổ mình không biết kéo dài được bao lâu, cuối cùng Tống Ngọc Chương mới dần dà cảm nhận được cái nhoi nhói, hắn tranh thủ duỗi tay
vào trong biển nước, nước biển nóng ấm tựa đầu lưỡi ai đó dịu dàng liếm
láp da thịt hắn, chút xúc cảm yếu ớt đó khiến hắn khẽ run rẩy, Tống Ngọc Chương cảm thấy thật dễ chịu, liền dứt khoát nằm ngửa trên thuyền cứu
sinh, nhúng cả hai cánh tay vào trong bể nước.
Biển lặng, thuyền
cứu sinh thong thả dập dờn trên biển, cánh tay ngập trong biển nước của
Tống Ngọc Chương không biết tự bao giờ đụng phải chướng ngại vật—chính
là mảnh vỡ con tàu và một số đồ vật rơi ra từ hành lý xuống biển.
Có vài món hàng có giá trị, nhiều nhất chính là chi phiếu, đô la Mỹ, bảng
Anh, franc Pháp,...rải đầy mặt nước xung quanh Tống Ngọc Chương, hắn
nhìn mà lòng đau như cắt, nhớ tới rương vali đầy chi phiếu của mình cũng chìm vào trong biển nước, suýt thì nôn ra máu.
Vì thế không thể
nhớ tới nữa, tay vớ lấy một ít chi phiếu đang nổi lềnh bềnh, Tống Ngọc
Chương tự an ủi trong lòng: "Của đi thay người, giữ lại cái mạng, không
lỗ, để phụng ông bà vải đi, chao ôi, cũng không biết ông bà vải là ai,
thôi để phụng Anh Đào Nhỏ đi."
Mạnh Đình Tĩnh ra khơi được hai
ngày thì gặp phải một con thuyền đánh cá, liền phái thuyền viên gọi
người, định muốn hỏi thăm thì có một khuôn mặt mang theo sắc đỏ đen quen thuộc từ trong thuyền thò đầu ra nhìn, vừa nhìn thấy Mạnh Đình Tĩnh
đứng ở đầu tàu thì reo mừng, "Cậu Mạnh!"
Trần Hàn Dân thực sự
không dám tin bản thân mình có thể may mắn đến vậy, ban đầu thì được
thuyền đánh cá ngang qua cứu vớt, sau thì gặp được Mạnh Đình Tĩnh đang
ra biển cứu viện.
Nhìn thấy gương mặt thanh tú hoa lệ của Mạnh Đình Tĩnh, Trần Hàn Dân bỗng dưng muốn khóc.
"Gió nổi lên dữ dội, đánh tàu đắm cả rồi, ai cũng không phản ứng kịp, bị rơi xuống biển hết rồi...."
Gã ước mắt nước mũi dàn dụa, kể ra một phen thoát chết của mình, gương mặt Mạnh Đình Tĩnh đầy vẻ xót xa, thầm nghĩ: "Lời ăn hại nhảm nhí cũng
nhiều ghê."
Lúc bé Mạnh Đình Tĩnh với Trần Hàn Dân là bạn cùng
lớp, khi ấy Trần Hàn Dân luôn nịnh nọt y, Mạnh Đình Tĩnh ban đầu cho
rằng thói lề Trần Hàn Dân hay xu nịnh như vậy, cứ coi hành vi này của gã như bạn cùng lớp bình thường đang tung hô y, nhưng sau này lớn rồi,
Mạnh Đình Tĩnh mới dần dần phát hiện người này không phải vì gia thế nhà y mới xà nẹo y, mà chỉ đơn giản vì gã háo sắc, hễ tên đàn ông con trai
nào mặt mũi chỉnh tề là gã liền quấy rối cợt nhả.
"Cậu Trần, trước hết đừng nói mấy thứ khác, ngoài cậu ra trên thuyền còn ai sống sót nữa không?"
Trần Hàn Dân lắc đầu, lệ rơi thấm đẫm mà đáp: "Tôi không biết."
Sau khi gã được thuyền đánh cá cứu giúp liền nhớ tới Tống Ngọc Chương.
Trần Hàn Dân van nài thuyền cá quay lại tìm người, hứa hẹn thật nhiều thù
lao, thế nhưng bể hải mênh mông, đêm đó gió to mưa giật thổi người bay
đi đâu mất, thuyền cá quay đi quay lại mấy hồi cũng không tìm được
người, chỉ biết điều quay lại bến cầu cứu, mới gặp phải Mạnh Đình Tĩnh
đang ra khơi.
Theo lời Trần Hàn Dân miêu tả đó là một cơn bão cực kỳ dữ dội, nói như vậy thì trừ Trần Hàn Dân chó ngáp phải ruồi được cứu ra, có lẽ những người khác đã gặp bất trắc rồi.
Mạnh Đình Tĩnh nặng nề vung tay, "Trước hết cậu đi nghỉ ngơi đi, tôi tiếp tục theo dõi phía trước ra sao."
Trần Hàn Dân lo lắng nói: "Cậu Mạnh, mong cậu để ý chút, bạn... bạn của tôi vẫn còn trên tàu..."
Mạnh Đình Tĩnh gật đầu, "Cậu yên tâm, tôi đến là để cứu người."
Dựa vào phương hướng mà thuyền đánh cá chỉ khi cứu được Trần Hàn Dân, Mạnh
Đình Tĩnh cho thuyền đổi hướng, theo phía kia mà tiếp tục chạy.
Tốc độ thuyền chạy rất nhanh, Mạnh Đình Tĩnh đứng ở mũi thuyền, gió biển
thổi tung tóc y, gương mặt y đầy vẻ nghiêm túc, nhớ tới tráp đạn mà Tống Tấn Thành đã đưa cho y.
Thiếc thay người anh hùng không đất dụng võ.
Trên đường đi, Mạnh Đình Tĩnh liên tục cứu lên mấy chiếc thuyền cứu sinh bị
mắc kẹt, hoặc là phao cứu sinh, hoặc là mảnh tàu vỡ trôi nổi còn sót lại mấy kẻ may mắn.
Người lên được thuyền không ai không khóc la
thảm thiết, phản ứng tương tự với của Trần Hàn Dân, đều khẩn thiết Mạnh
Đình Tĩnh đi vào sâu hơn cứu người, Mạnh Đình Tĩnh liền đáp ứng, phân
phó thuyền tận lực tiến về phía trước, kính viễn vọng đều được dựng lên, dò xét bốn bể để tìm ra dấu hiệu của người còn may mắn sống sót.
Kỳ quái là người đi cứu không ít, nhưng lại không nhìn thấy tàn tích của
thân tàu, sau khi tiến hàng chục hải lý, thuỷ thủ đã phát hiện được một
người choàng khăn đỏ phất phơ trên thuyền cứu hộ, tức khắc báo cho Mạnh
Đình Tĩnh: "Cậu chủ, hình như là thuỷ thủ trên thuyền."
Mạnh Đình Tĩnh lấy kính viễn vọng xem thử, quả thật quần áo là như thế, vội cho tàu tăng tốc tới cứu người.
Người cứu được là lái tàu, gã bình tĩnh rất nhiều hơn so với mấy vị khách may mắn được cứu lúc nãy, biết được thân phận của Mạnh Đình Tĩnh liền không ngừng cảm tạ, Mạnh Đình Tĩnh ngăn gã: "Trước hết đừng cảm ơn, anh nếu
đã là phụ tá trên tàu, ắt nắm rõ tình hình trên tàu nhất, anh tới dẫn
đường đi, ta không tin con tàu kia đã tan vào hư vô, người, hàng trong
đó kẻ chết cái chìm, mất vô đối chứng như vậy, có lẽ cơn bão này đang
giúp ai đó một tay đấy."
Vốn dĩ gã lái tàu còn đang ngàn lần đội
ơn cảm kích rơi nước mắt, sau khi nghe Mạnh Đình Tĩnh ung dung nói xong, nơi con tim ban đầu sảng khoái của gã bỗng hoảng hốt nảy lên, cái thứ
trong ngực gã giật đùng đùng mấy lần, cái miệng mới hớp chút nước cũng
trở nên khát khô, gã ậm à ậm ừ không biết trả lời ra sao, một phen sống
từ trong cõi chết nên làm ai cũng vui mới phải, nhưng giờ khắc này gã
lại rơi vào trong một bẫy rập sinh tử khác, gã để đầu đinh, đỉnh đầu
phơi đến cháy da, khi gã đang cuối đầu trù tính, da đầu bỗng bị kéo một
cái, đau đớn như bị lột da, gã lái tàu hét to rồi lấy tay bưng lại, một
mảng ẩm ướt, hạ tay xuống xem thử thì thấy toàn-là-máu!
Mạnh Đình Tĩnh búng ngón tay, cười như một cậu ấm đang tìm vui, y cười rất sống
động, nhưng lại xuất hiện một loại tà ác kỳ quái không nên lời, như một
đứa nhỏ vô tâm đùa dai ác ý, "Trên đầu anh là gì thế, đồ dơ bẩn trên
biển ô nhiễm lắm, ta sai người giúp anh tắm rửa."
Người từng trải trên biển hơn nửa là nếm nhiều biết nhiều điều, gã lái tàu cũng chẳng
ngoại lệ, gã liền nhìn ra ý xấu đe doạ gã của cậu Mạnh, chợt nhận ra kẻ
thức thời mới là trang tuấn kiệt.
"Cậu Mạnh, xin cậu bố thí, tôi lập tức đến phòng điều khiển hướng dẫn cho họ, cậu thấy được không?"
Có gã lái tàu chỉ dẫn, tàu càng ngày đi sâu về phía Tây Nam, chạy khoảng
được hai mươi phút, trên biển vẫn không có dấu tích, vẫn liên tục cứu
người, người được cứu không ai mà không khóc tạ ơn Mạnh Đình Tĩnh, Mạnh
Đình Tĩnh thấy phiền, trốn sang khoang khác yên tĩnh, vừa mới rẽ ngoặt
liền bắt gặp Trần Hàn Dân đang nắm lan can mạn thuyền, gắng sức nhìn về
xa xa.
Trong số những người được cứu lên Trần Hàn Dân vẫn là may
nhất, gã ở thuyền ngư dân ăn uống đầy đủ nên tinh thần mặt mày sáng
láng, chẳng như đám người kia bán sống bán chết.
"Cậu làm gì đấy?" Mạnh Đình Tĩnh hỏi.
Trần Hàn Dân quay đầu, sắc đen lẫn đỏ trên mặt giường như càng thâm thêm, gã buồn rười rượi đáp: "Tôi đang tìm bạn mình."
Mạnh Đình Tĩnh chẳng có hứng thú với bạn bè của Trần Hàn Dân, y nằm xuống
ghế tựa đang nhấp nhô theo thuyền, lòng bỗng nhớ đến chuyện Tống Tấn
Thành giao phó.
Trong tất cả những người may mắn sống sót cho đến nay không có ai họ Tống, nhưng không khó có người nói dối tên họ, Mạnh
Đình Tĩnh nhìn Trần Hàn Dân đang nắm lan can ngóng trông như khỉ, "Cậu
Trần, tôi nhớ cậu đã đi du học nước ngoài có đúng không?
"Đúng
rồi, tôi đi Pháp," Trần Hàn Dân không có quay đầu, vẫn rướn cổ nhìn mặt
biển chói chang, mấy ngày nay gã không quên được Tống Ngọc Chương, không quên được khoảnh khắc khi tàu lớn sắp lật mà Tống Ngọc Chương vẫn nắm
tay gã thật chặt, lòng gã đau đớn đáp: "Bạn của tôi cũng là du học
sinh."
Pháp à......tay Mạnh Đình Tĩnh tì nhẹ lên má, không phải
Anh Quốc, đúng là không nên trùng hợp như vậy, mà nếu trùng hợp thật thì cũng chả sao.
Gió hiu hiu thổi người mơ màng sắp ngủ, Mạnh Đình
Tĩnh rút đồng hồ quả quýt ra xem, đã 2 giờ chiều, thuyền của y không
nặng nề chậm chạp như tàu Mẫu Đơn, theo lý mà nói đã nên gặp sớm rồi, lẽ nào gã lái tàu kia dám giở trò với y sao?
Tay Mạnh Đình Tĩnh đặt trên đồng hồ, sắc mặt y nặng nề, nóng lòng muốn đi lột da tên kia, lột
từ đầu xuống chân không chừa một miếng, khỏi lo gã không trung thực.
Mạnh Đình Tĩnh vừa cất đồng hồ quả quýt vào trong ngực, chuẩn bị đi lột da,
thì một thuỷ thủ chạy ra với ống nhòm: "Cậu chủ ơi, tìm thấy rồi!"
Một chân Mạnh Đình Tĩnh đáp đất, lập tức đứng lên như có tính đàn hồi, cầm
kính viễn vọng từ thuỷ thủ, theo hướng hắn chỉ mà nhìn cặn kẽ.
Ánh nắng trên biển trong kính viễn vọng lung linh, đỉnh sóng dệt màu vàng
kim lấp lánh, vô số mảnh vỡ nằm trên biển, nửa chìm nửa nổi khảm trên
biển, tàu tiến càng gần thì tầm mắt Mạnh Đình Tĩnh càng thấy nhiều mảnh
vỡ, y nhìn rõ một vật, liền giữ chặt tay đang cầm kính viễn vọng, thầm
nghĩ: "Được lắm, cái này kẻ nào dám bác bỏ thì đều là tìm đường chết!"
Đang lúc trút xuống phán định ác ý mà phấn khích ấy, vô số chi phiếu xuất
hiện trong tầm mắt Mạnh Đình Tĩnh, màu sắc chi phiếu sặc sỡ, rải dày đặc trên mặt biển, và ở giữa tấm thảm đan bằng tiền có một chiếc thuyền cứu hộ nhạt màu vắt ngang.
Tốc độ thuyền tiến lại rất nhanh, Mạnh
Đình Tĩnh điều chỉnh tiêu cự ống kính viễn vọng như đang lấy nét quay
phim, đưa hình ảnh con thuyền cứu sinh kia từ xa đến gần vào tầm nhìn
của mình.
Trên thuyền có người, dáng dấp hoàn toàn khác biệt so
với những người đang vùng vẫy cầu cứu, Mạnh Đình Tĩnh chỉ thấy một cánh
tay tròn trịa lại trắng muốt đang buông thỏng dưới nước, nhờ vào khoảng
cách ngày càng gần, y mới phát hiện đối phương đang ở trần nằm trên
thuyền.
Ánh nắng gay gắt trên biển phản chiếu vào mảng ngực đó
như một mảnh sứ trắng, lấp lánh rạng ngời đến chói loà đôi mắt, người ấy và chi phiếu bao vây bốn bề cùng với thuốc phiện, không rõ sống hay đã
chết, là thực hay mơ.