Hoàng cung Vân quốc, Thanh quý phi ngồi trên ghế tức tối khi nghe tin Vũ Hiên Viên không ngại mạo hiểm cứu được Tuyết Nhi từ Hán quốc về. Từ nhỏ Thanh phi đã có tình cảm với Vũ Hiên Viên, nàng ta luôn mơ tưởng một
ngày được làm người phụ nữ của hắn, cuối cùng nàng ta cũng được như ý
nguyện làm quý phi của hắn. Cha nàng ta là tể tướng, nâng đỡ hắn lên
ngôi, mà nàng ta lại hết mực chung tình với Vũ Hiên Viên, nhưng từ khi
có sự xuất hiện của Tuyết Nhi nàng luôn bị ra rìa nên lòng không can
tâm. Trước kia nàng phái thích khách tập kết Tuyết Nhi ở ngoại thành
nhưng không thành, bây giờ nàng ta nhất quyết không thể để cho nàng bình yên trở về Vân quốc được, nghĩ vậy nàng ta sai nha hoàn thân cận lén ra khỏi cung thuê sát thủ giang hồ hành thích nàng.
Vũ Hiên Viên,
Tuyết Nhi hai người liên tục cưỡi ngựa ngày đêm không nghỉ cuối cùng đã
đến núi vô nhai, nơi phân chia ranh giới ba nước, chỉ cần đi qua ngọn
núi này là sẽ đến lãnh thổ Vân Quốc. Hai người hiện giờ đang đi trong
một rừng trúc rộng mênh mông. Vũ Hiên Viên chợt khựng lại hắn nhận ra
điều bất thường, tiếng lá cây lao xao, những ngộn tre va vào nhau tạo
nên một cảm giác âm u, sát khí rất nặng. Hắn đứng chắn trước người Tuyết Nhi, một mũi tên phóng đến nhắm thẳng hai người mà bắn, Vũ Hiên Viên
xoay người chém bay mũi tên, sau đó là một màn mưa tên, Vũ Hiên Viên ôm
lấy Tuyết Nhi phi thân tránh những mũi tên kia. Một đám hắc y nhân chừng mười người xuất hiện sau màn mưa tên đó, chúng ra những chiêu thức rất
kỳ quáy chiêu nào cũng là sát chiêu, đám sát thủ võ công cao cường, nếu
chỉ mình Vũ Hiên Viên hắn ta chẳng hề hấn gì, nhưng bây giờ còn phải đảm bảo an toàn cho Tuyết Nhi nên hắn hơi chật vật, đánh nhau hồi lâu, hai
bên đuối sức, bên đám sát thủ chúng lại thêm người đến trợ giúp không
thể mãi chống cự mãi được Vũ Hiên Viên ôm Tuyết Nhi phi thân tháo chạy,
nhóm người rượt đuổi hai người đến bên vách núi đỉnh vô nha, hai người
hết đường chạy nên dừng lại. Đám sát thủ đuổi đến ra tay động thủ, Vũ
Hiên Viên ôm Tuyết Nhi nhảy xuống vách núi tìm đường sống, nhóm sát thủ
không có ý định buông tha chúng bắn tên về phía hai người, thấy đâu mũi
tên nhắm thẳng Tuyết Nhi, vũ hiên viên soay người đỡ tên cho nàng, hắn
bị trúng tên ở vai.
Hai người rơi từ trên cao xuống một cái hồ
nước, lúc rơi từ độ cao xuống Vũ Hiên Viên vẫn luôn ôm nàng che chở cho
nàng khỏi va đập từ những nhánh cây, tay hắn lại bị tên đâm nên khi rơi
xuống nước hắn bị mất đi ý thức.
Tuyết Nhi vừa trồi đầu lên giữa dòng nước nhưng nàng không thấy Vũ Hiên Viên đâu, nàng gọi lớn tên hắn
"Vũ Hiên Viên chàng ở đâu." đáp lại nàng là bể nước âm u.
"Vũ Hiên Viên chảng ở đâu mau trả lời ta" giọng nàng đã trở nên run rẩy vì
lo sợ, nàng không nàng gặp chuyện mà nàng lo sợ Vũ Hiên Viên sẽ biến
khỏi nàng mãi mãi, bây giờ nàng mới ý thức được sự quan trọng của Vũ
Hiên Viên với nàng như thế nào.
Nàng hít vào một hơi sau lặn
xuống hồ tìm, một lần rồi hai lần, liên tục đến cuối cùng cũng vớt được
Vũ Hiên Viên lên bờ, hắn ta lúc này đã trong trạng thái tắt thở, nàng sờ tim hắn vẫn còn thấy đập, nàng làm hô hấp nhân tạo cho hắn như đã được
học ở trường, cuối cùng hắn đã có hơi thở trở lại nhưng chỉ hôn mê bất
tỉnh. Nàng kéo hắn vào trong một cái động gần đó cởi quần áo băng bó vết thương cho hắn. Chợt nàng thấy ở ngực hắn chỗ tim bên trái có một cái
bớt hình hoa bỉ ngạn, nàng ngần người kéo áo mình ra xem hai vết bớt
giống hệt nhau đây là hai cái bớt bẩm sinh, vị cao nhân trước kia nàng
gặp ở Vân Quốc từng nói người hai người một nam một nữ nếu có cái bớt
giống nhau và cùng ở một vị trí không phải anh em ruột thịt thì đây
chính là ký hiệu của tình nhân từ kiếp trước. Nàng còn nhận thấy khi hai người gần nhau hai cái bớt phát ra ánh sáng.
Nàng chợt nhận ra
thì ra người nàng vẫn tìm chính là hắn, một giọt nước mắt xúc động rơi
xuống nàng ôm chặt lấy vũ hiên viên vào lòng.