Từ bên ngoài thác nước mát mẻ, ba bóng dáng nam tử xuất hiện, lục y nam
tử hai mắt vô định cảm giác kình lực có điểm quen thuộc, y nhíu mày hô
nhỏ:
- Là tứ sư tỷ?
- Quân Dao sư tỷ sao? Sao nàng lại ở đây?
Phúc Trạch nhìn xung quanh chỉ có thác nước dựng đứng, cảnh sắc tuyệt mỹ
nhưng không giống có người ở, làm sao sư tỷ lại có mặt ở đây được. Hắn
gãi đầu, đưa mắt nhìn đại hán bên cạnh, thấy đại hán đang ngẩn đầu nhìn
lên trời. Lúc này hắn cũng nhìn theo, trên bầu trời phía sau thác nước,
mây đen tụ lại, hai luồn ánh sáng va vào nhau, một hồng kim, một bạch
sắc, bóng dáng thần thú hiển lộ, lực lượng phóng đại đè bẹp hơi thở của
bọn họ. Phúc Trạch tròn mắt hô:
- Công tử, là Thần thú..
Phan Ngọc nhíu mày, bản thân cũng khó tin, không ngờ thần thú lại xuất hiện, uy áp này, không giả được. Y hơi ngẩn lên hướng đại ca lo lắng:
- Đại ca, không sao chứ?
Thiên Trú mặt cắt không còn hạt máu, tay chân hơi run, đao trong tay cũng
rung lên bần bật, hắn chịu không nỗi lực lượng mạnh mẽ này, hắn chỉ là
võ giả thôi. Giọng hắn hơi ồm ồm. Không còn cách nào khác, Phan Ngọc chỉ có thể tạm trốn đi xem xét tình hình, cứ day dưa ở đây sẽ bị tinh lực
của Thần thú đè chết. Ba người đành phải quay lại con đường cũ.
Giữa cái nóng hừng hực do trận chiến gây ra, hai linh thú cấp bậc Thần đang
quần nhau, móng vuốt của lão Bạch hổ hóa thành hổ phù dài ngoằn, bao bọc bởi nguồn lực màu trắng trong uy lực phát ra. Đối diện, hai cánh khổng
lồ của Thanh Loan không dễ dàng chịu thua, vỗ mạnh vào không trung, lửa
đỏ phần phật thiêu rụi hổ phù, dùng một đạo sấm sét hóa thành niệm ý đâm thẳng vào trán của Hổ vương, Hổ Vương liền nhắm mắt, ngưng đọng tia sét của đối phương. Sau đó liền vô số tia sét ập tới, hai chân trước của
Bạch Hổ giẫm hai cái, kình phong màu trắng không nề hà phóng thích, cơn
lốc đụng ngã tất cả tia sét. Cả hai hăng say tiếp tục chiến đấu, ngăn
trở từng đòn tấn công của nhau, uy áp hạ xuống, khiến mỗi một con người
bên dưới đều ít nhiều không chịu nỗi.
Bên dưới nền đất đỏ rực,
một bùa đánh choáng mạnh mẽ khiến tất cả đám người vây giữ Mộc Tranh ngã ra xa, miệng không phòng bị chảy ra giọt máu, thân ảnh sừng sững như
ngọn núi băng khổng lồ hạ phàm, đứng trước người Mộc Tranh, quanh thân
không chút nhiệt độ, một mực muốn bảo vệ tiểu muội muội nàng quý như
trân bảo.
- Nhị tỷ tỷ.. Tỷ đến rồi!
Ấm áp trào dâng, Mộc
Tranh vui mừng vì Quân Dao nhị tỷ tỷ xuất hiện cứu nàng. Nào có ai biết
lúc nãy trái tim Mộc Tranh sợ hãi thế nào, bị một đống người tấn công,
cho dù không có ý niệm muốn giết nàng, chỉ là muốn giữ nàng lại nơi này. Nhưng một người yêu tự do hơn mạng như Mộc Tranh, bị vây hãm khiến nàng phản cảm đến mức nào.
Ngay cả Hi Văn tỷ tỷ cũng muốn đánh nàng,
ân nhân, ân nhân quỷ mị nhưng ôn nhu với nàng cũng muốn giam giữ nàng,
muốn đào bới con người nàng. Phút giây đó, nàng tức giận, nàng hận vô
cùng.
Đối với ân nhân, Dạ Hiên chủ thượng, Mộc Tranh dùng tâm đối đãi, chưa từng giấu diếm, chuyện gì chia sẻ được, nàng đều thoải mái
cho hắn biết. Nhưng cuối cùng, để đạt được mục đích, hắn lại vây đánh
nàng, hòng giam cầm nàng, từ nàng tìm hiểu Chu lão gia, hắn lấy tư cách
gì chứ.
Hắn từng cứu nàng, nhưng không phải tất cả mọi thứ nàng đều có nghĩa vụ cho hắn biết, nàng là nàng, là Mộc Tranh, không có bất kì ai có thể khiến
nàng phải làm những chuyện mà nàng không muốn làm. Cho dù nàng thoải mái bên hắn, cũng không có nghĩa hắn là ngoại lệ, hắn còn chưa đủ tư lịch.
Mộc Tranh bên tay dao động kình lực màu đỏ, xông vào Hi Văn giao chiến,
nàng đanh mắt, miệng hô bùa đánh choáng, tay phất hai đạo lực lượng
thiêu hủy, đất đá xung quanh vội bị đánh tan, vỡ vụn từng mảnh. Đối
phương đã nhẫn tâm, nàng cũng chẳng cần giấu diếm, toàn lực ứng phó.
Hi Văn nhíu mày, căng thẳng vì tiểu nha đầu dường như rất tức giận, ra tay không nương tình, từng bùa chú hạ xuống nàng tránh không được nữa rồi,
đứng trước tu chân giả, cơ thể nàng bị khóa chặt, từng đòn tấn công như
muốn lấy mạng vậy, nàng kinh ngạc nhìn, hoang mang hô lên:
- Tiểu muội muội, muội muốn giết ta sao?
- Hừm.. Ta chưa từng là người lương thiện, ngươi hại ta một kiếm, ta trả
ngươi gấp mười, con người ta xưa nay ân oán đều tính toán kỹ càng như
vậy. Sao nào? Kì lạ lắm sao? Có trách thì trách chủ tử các ngươi dám có
suy nghĩ muốn giam cầm ta. Vọng tưởng..
Một bên khác, Quân Dao
xuất kích nguyên lực cao cường, chỉ một bùa thiêu hủy đã đánh tan tác
tất cả thuộc hạ của Dạ Hiên phải hộc máu. Cách xa mấy trượng, Hi Tường
bên này thấy không hay vội rút kiếm xông tới, y là tu chân giả, cũng là
võ giả, cấp bậc đương nhiên lợi hại rất nhiều, so với Quân Dao, cũng
phải ngang tài ngang sức. Y một tay phá giải bùa chú của Quân Dao, một
tay cầm kiếm đồ long nặng nề, xuất một đường, lực lượng như muốn chém
đôi mảnh đất dưới chân.
Quân Dao không sợ hãi, nàng đạp hai bước, cơ thể vụt ra sau né tránh, chân phải dậm một cái, đứng lại, hơi ngẩn
nhẹ đầu, mắt hờ hững, đầu hơi nghiêng, nhếch môi, nàng tiếp tục phát ra
bùa chú. Một bùa đánh choáng, hai bùa thiêu hủy, ba bùa phá nát, mỗi lần hạ xuống đều mang nguyên lực ánh vàng kim rực rỡ, nung chảy mọi thứ sắc lẽm của đối phương.
Đương nhiên Hi Tường cũng không để yên, hắn
né, rồi cuộn tròn bong bóng nguyên lực ánh lửa nhè nhẹ phản kích, vừa
đánh tan công kích của đối phương vừa hạ thêm bùa chú tương tự, cả hai
đánh đến bụi mờ giăng kín nhưng vẫn bất phân thắng bại.
Quân Dao
khẽ thở hắt, bị đánh loạn choạn ra một khoảng, đầu nàng hơi ong ong, mệt nhọc vì tốn nguyên lực không ít, nàng liếc nhìn đối phương cũng không
hơn mình là bao, nàng ổn trọng lại vị trí, nhắm hờ mắt, nâng kiếm, kiếm
rời tay, dựng đứng trước mặt nàng, đôi bàn tay làm thành dấu chữ thập,
miệng nhẹ hô:
- Ngưng kết!
Thác nước mát lạnh bên ngoài,
ào ạt chảy từng cơn, như bị thôi miên, từng dòng nước di chuyển lơ lửng
giữa khoảng không nóng bức, êm ả chạy vào phía trong khoảng sân giao
chiến, vội vàng bao bọc lấy lưỡi kiếm của Quân Dao, tốc độc di chuyển
càng lúc càng nhanh, xèn xẹt, dòng nước biến thành những hạt li ti,
nhanh chóng tạo thành tia sét, ánh kim hiện rõ, Quân Dao nhếch môi lần
nữa, hô:
- Phóng!
Thanh kiếm kèm tia sét vờn quanh, xé gió lao đến đối phương, Hi Tường nhăn mày, nhưng cũng không sợ hãi, kiếm
nặng tựa ngàn trượng, màu đen cương nghị, hơi có vài vết xước do chinh
chiến nhiều năm, rời khỏi tay hắn, dao động theo một quy luật vô định,
rung lên ngay trước mặt Hi Tường. Hắn đưa hai bàn tay lên, gập những
ngón còn lại, giơ cao ngón cái và ngón trỏ đưa sát vào nhau, tạo thành
một hình cung hơi dẹt, hắn nhắm hờ mắt, miệng niệm:
- Chắn
Trước sự chứng kiến của mọi người, kiếm vũ mạnh mẽ tách ra thành từng mảnh
rồi xoay vòng tạo hợp lại thành cái khiên khổng lồ, chắn trước người
hắn.
Đoang, hai vũ khí chạm vào nhau, tạo tiếng vang đinh tai
nhức óc, lực lượng khoét hết đám đất đá bao vây hai người, cả hai bị
phản lực đánh bật ngược ra sau.
Quân Dao miệng phun máu, đạp chân bay lên vội vàng né lần nữa, kiếm nàng đâm thẳng xuống đất, cách một đoạn rất xa.
- Nhị tỷ tỷ..
Mộc Tranh hô to, vẫn còn đang giao thủ với Hi Văn. Nàng liếc qua, thấy Quân Dao bị đánh thổ huyết, nàng lo lắng vô cùng muốn dứt ra đến xem, nhưng
đối phương khăng khăng không cho. Nàng sốt ruột dậm chân.
Quân
Dao cắn môi, khẽ nhìn đôi mắt đẹp tựa tinh tú kia, vốn dĩ vô ưu vô lo
nay chứa đựng tia sầu muộn, lo lắng, nàng nhắm mắt, tiểu muội muội ngây
thơ hồn nhiên của nàng, nay vì nàng mà ưu phiền. Nàng đấm một quyền
xuống đất bụi, lồng ngực khó chịu dao động, nàng không cam tâm chút nào, nàng nhất định khiến bọn họ phải trả giá.
Quân Dao quệt đi vệt máu, nâng mắt hờ hững niệm:
- Tố Tố linh trưởng, Hoài vĩ huyết lệ, Tâm sinh chiến loạn..
Lưỡi kiếm của nàng ở bên kia tự mình rung lên, giữa không khí áp bức, dần
dần hấp thu dòng máu tanh nồng của đám thuộc hạ bị đánh văng, kết tinh
nên bong bóng màu đỏ to lớn vờn quanh kiếm và cả thân thể Quân Dao,
chiếc lá phong ánh tím phía sau tai đậm màu hơn bao giờ hết, đôi mắt đục ngầu như biến thành con người khác, miệng khẽ rít:
- Tà ma ngoại đạo, mau mau chịu chết..
Nói xong tay nàng làm một thế thu, kéo chuôi kiếm về tay, nàng di chuyển
bàn tay, tạo cho lưỡi kiếm một hình vòng cung chứa đầy thù hận và tà
khí, chém thẳng vào không trung, Hi Tường trợn mắt vì cơ thể bị khóa
chặt. Phải biết cấp bậc và thực chiến của hai người không khác là bao,
không ai chiếm tiện nghi của ai. Nhưng tại sao bây giờ hắn lại bị nàng
giữ lại. Hắn nhận ra, câu chú kia e là có điểm khác lạ, bong bóng lực
lượng màu đỏ quanh kiếm càng khó hiểu, hắn cảm nhận bản thân không cách
nào tránh được đòn tấn công này.
Đúng lúc y tưởng rằng bản thân
chắc chắn sẽ rơi vào hố sâu đen ngòm của tử thần thì bóng dáng màu đen
vụt đến, hai ngón tay chàng vững vàng kẹp lấy, rắc, bẽ gãy kiếm khí tà
ma kia chỉ trong nháy mắt. Chủ thượng kịp thời cứu hắn, ài..
Quân Dao ngẩn đầu, nhìn đối phương, đôi mắt bình tĩnh đầy băng lãnh trước
đây khẽ nâng lên đầy khó chịu, một kiếm này y chặn được, vậy có nghĩa
cấp bậc của y vượt xa nàng chăng. Nếu đánh không lại, nàng làm sao cứu
tiểu Tranh nhi đây.
Dạ Hiên phất tay áo, miệng niệm:
- Phá hủy!
Thế kiếm tà khí bị chàng đánh tan, Quân Dao nhịn không được bị lực lượng
chính mình tạo ra đánh bật ra thêm lần nữa, bụng cồn cào khó chịu, đau
đớn phun máu, mệt lã ngã ra.
- Nhị tỷ tỷ!
Mộc Tranh đánh
bay kiếm của Hi Văn, cơ thể dùng bước chân Miễu linh, di chuyển thật
nhanh đón lấy cơ thể tổn thương đang dần ngã xuống của Quân Dao, kìm
lòng không được mà khóc nấc. Miệng lẩm bẩm gọi Quân Dao tỷ tỷ đã bất
tỉnh, tay vội vã lần mò trong túi áo đan dược, cho nàng một viên Trị
liệu hoàn, thêm một viên Kim Trọng Mạch, giữ vững kinh mạch và nguyên
lực cho Quân Dao. Truyền thêm nguyên lực để giúp đỡ dược tan nhanh hơn,
nội thương của tỷ cũng sẽ được chữa khỏi.
Nhìn nàng vừa khóc, vừa bón dược, Dạ Hiên đối diện không khỏi nhăn mày, nhìn nàng khổ sở như
vậy, tim hắn thắt lại, hắn sai rồi sao. Dạ Hiên không biết phải giải
thích thế nào, hắn im lặng đứng đó nhìn chằm chằm Mộc Tranh.
Mộc Tranh ngẩn đầu, hai tay còn siết lấy bả vai tỷ tỷ, mắt còn vươn nước, tràn đầy thất vọng la lên:
- Dạ Hiên, ngươi đả thương tỷ tỷ ta. Ngươi điên rồi sao?
Dạ Hiên cau mày, ngón tay tự bấu chặt da thịt, nấm đấm giấu dưới lớp áo
siết chặt, không rõ là giận dữ, đau đớn hay tổn thương, hắn là không cố
ý, nhưng lời đến bên môi lại là:
- Là tỷ tỷ của nàng ra tay tàn nhẫn trước, ta không cản, Hi Tường đã chết dưới kiếm của nàng, e là còn không được toàn thây.
- Ha ha ha.. Vậy thì đã sao? Bọn ta chưa từng là người lương thiện, hơn
nữa nhị tỷ tỷ còn là người của Học viện Khánh Việt, giết một tà ma ngoại đạo thì đã có là gì. Hơn nữa, nhị tỷ tỷ chính là vì ta mà đến, nàng là
đến cứu ta, là bất chấp cố kỵ, bất chấp thân phận, bất chấp nguy hiểm,
bất chấp mạng sống, không suy tính, không ngần ngại, một đường lao đến,
chỉ với một mong muốn là cứu ta. Ngươi hiểu hay không?
Mộc Tranh
gạt lệ, gằn từng tiếng, ánh mắt tràn đầy lửa giận. Lúc này, Quân Dao đã
tỉnh, nghe được mấy lời cuối, nàng vươn bàn tay nắm lấy tay Mộc Tranh,
thủ thỉ:
- Tranh nhi, ta không sao rồi, vẫn đánh tiếp được, ta
còn chiêu bí mật sư phụ từng truyền cho ta, muội nhân lúc ta thi triển,
chạy đi..
Mộc Tranh nghe thấy, tâm như bị ai xé nát, nắm lại tay tỷ tỷ càng chặt hơn. Nước mắt lại không ngừng rơi, miệng thì cười:
- Muội đâu cũng không đi, đi cũng là cùng nhau đi.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, thâm tình trong đó, tình nghĩa suốt bao nhiêu
năm, đừng hòng bị ai đánh vỡ. Mộc Tranh ngước lên nhìn xung quanh, nàng
nhẹ giọng lại, hướng Dạ Hiên nói:
- Dạ Hiên chủ thượng, ngươi
biết không. Vốn dĩ ta có thể rời đi trong yên lặng, nhưng ta chọn ở lại, chính là muốn cáo biệt một cách đàng hoàng với ngươi. Với giao tình của chúng ta, ta nghĩ phải là như vậy. Nhưng kết quả thì sao, ngươi lại
muốn giữ ta lại, giam cầm ta, khiến tỷ tỷ ta thương tích đầy mình, ngươi đang làm gì vậy? Hừ.. Mộc Tranh ta cũng không đánh lại ngươi, ngươi lại khăng khăng động thủ, ta cũng đành chịu, nhưng ngươi phải biết, từ nay
về sau, chúng ta chính là thù địch, hôm nay ngươi không buông tha bọn ta bao nhiêu, tương lai nếu may mắn bọn ta trở nên lợi hại sẽ trả lại gấp
mười. Cho nên tốt nhất ngươi giết ta đi, giết ta đi..
Âm thanh
cuối cùng âm lượng lớn hơn, giận dữ cũng nhiều hơn, tổn thương nghiêm
trọng, Dạ Hiên lui một bước, cảm nhận bản thân đứng không vững, nàng bảo giao tình của bọn họ, phải chăng nàng đã có tình cảm với hắn. Hừ, vậy
thì đã sao, giờ nàng cũng đã hận hắn rồi. Hắn trầm đục lên tiếng:
- Mộc Tranh, nàng tuyệt tình vậy sao? Chu tước gia chính là huyết mạch cổ xưa có thể giúp ta tìm được quá khứ, chỉ dẫn cho tương lai, là đầu mối
cho sự hưng vong của Ám Thanh Môn, bất đắc dĩ ta mới phải làm như vậy.
Nàng không hiểu cho ta được sao?
- Dư thừa, chuyện đó là chuyện
của các ngươi, hà cớ gì ta phải giúp đỡ, còn phải bán đứng người thân,
ta không có điên. Đừng nói nhảm nữa, muốn giết thì giết đi..
Yên
lặng trầm tĩnh, trên bầu trời đen kịt hai thần thú cũng đã ngưng giao
chiến, trở về phía sau chủ tử của mỗi người, mặc cho đám người phía dưới bao nhiêu thương tích, cả hai thần thú đều như vừa vờn chơi, không tổn
hại là mấy. Chỉ là không ai nói gì, Mộc Tranh đang đợi, cũng là cược đối phương sẽ nương tay.
- Hừm.. Ta cần mạng nàng làm gì.. Nàng.. đi đi..
Mộc Tranh kinh ngạc, chờ lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng thả các nàng. Nàng giương mắt nhìn đối phương, không hiểu đột nhiên sao hắn lại thả các
nàng, là nàng đoán đúng, hắn không nhẫn tâm, hay cố ý thả để vờn chuột,
nàng không biết cũng không nhận ra thứ gì trong đôi mắt hắn, nàng bèn
xoay người dìu nhị tỷ tỷ lên lưng Vân Giả, dùng cước bộ nhanh hơn Báo
thủ, nhanh chóng rời khỏi.
Hi Văn bên này nhìn bóng dáng Mộc Tranh rời đi, nàng bèn vội vã trở về bên chủ thượng, nàng nhỏ giọng an ủi:
- Chủ thượng, nàng tuy nói lời hận thù tuyệt tình nhưng thật ra đã nương
tay với thuộc hạ. Bùa chú nàng hạ nhìn thì mạnh mẽ hủy diệt nhưng lại
không gây nội thương, chỉ có xung quanh đất đá bị phá hủy, cơ thể trầy
trụa một chút thôi.
- Ta biết.. Người thật sự tàn ác là tỷ tỷ kia của nàng. Chiêu vừa rồi chính là mang tà khí mà tấn công. Ta không cản
lại, Hi Tường đã bị phanh thây, hồn phi phách tán, mãi mãi không thể
vãng sinh.
Dạ Hiên dứt lời, phất áo rời đi, để lại Hi Văn và Hi
Tường nhìn nhau không hiểu, vị nữ đệ tử học viện Khánh Việt kia vậy mà
lại luyện chiêu thức tà môn như vậy. Tiểu muội muội đi với nàng liệu có
an toàn không, mong là với tình cảm của hai người, vị tỷ tỷ kia sẽ không hại muội muội.