"Nàng nói thật ư? Hai người bọn họ đã... một lần nữa?"
Vườn Ngọc Uyển trong hành cung vang lên giọng nói đầy ngạc nhiên.
Châu Ân Hoan gật đầu chắc nịch, vẻ mặt vô cùng kiên định: "Chính mắt ta thấy đấy, làm sao có thể lệch được!"
Vương gia vừa bước ra khỏi Hoa Hiên Điện, Châu Ân Hoan cũng tung cửa chạy đi. Chuyện thành đôi này thành công mỹ mãn. Nàng phải đi tìm Bắc Hải đòi
tiền mới được. May mắn thay, lúc nàng đi ngang qua vườn Ngọc Uyển thì
tình cờ gặp hắn đang dạo bước trong đó. Lần này là tình cờ thật, Châu Ân Hoan như cá gặp nước, vội vàng xông đến thầm thì tường thuật hết mọi
việc cho Hoàng thượng nghe, đương nhiên là phải dặm thêm mắm muối cho
câu chuyện sinh động gấp bội rồi. Sau đó đòi tiền mới trơn tru, mượt mà
được.
Qua lời kể của Châu Ân Hoan, Bắc Hải nắm được những thông tin này.
Đầu tiên, Bắc Viễn đến khuyên ngăn Cố Tử Yên không nên dùng hưu thư. Sau đó Cố Tử Yên rơi lệ kể hết lòng mình cho y nghe. Cuối cùng vì không kiềm
được xúc động, Bắc Viễn đã bế Cố Tử Yên vào phòng đại chiến năm trăm
hiệp, khiến nhỏ có hỷ không thể rời xa y được nữa. Vì đêm qua nhỏ đã bị y vắt kiệt sức lực nên sáng nay mới có vẻ mặt bần thần như thế, còn Vương gia thì đắc chí phủi mông bỏ đi. Chuyện là thế đấy.
"Ta biết ngay, tên đó chỉ xứng làm cầm thú mà thôi. Hắn không được phong lưu, tao nhã như ta. Nàng xem có đúng không?"
Châu Ân Hoan xoa cằm đăm chiêu: "A Hải nói nghe có lý đấy."
"Thế chúng ta cũng đại chiến năm trăm hiệp đi." Bắc Hải cong môi, giọng điệu trêu chọc.
Hai má nàng đỏ bừng, lườm hắn một cái.
"Cầm thú!"
Bắc Hải trêu chọc nàng thành công, hắn thích thú bật cười.
"Thỉnh an Hoàng thượng."
Giọng nói dịu êm vang lên khiến nàng và hắn đồng loạt ngoảnh đầu lại.
Chủ nhân của giọng nói này là Thủy Lạc Quận chúa. Nàng ta xuất hiện với váy áo màu lam, nhẹ nhàng thướt tha. Bước đi uyển chuyển càng làm tôn lên
nhan sắc mong manh xinh đẹp. Vẫn là dáng vẻ vừa nhìn đã khiến người khác muốn chở che.
Châu Ân Hoan thu nụ cười trên môi lại, nàng và hắn cười đùa vui vẻ nên không để ý có người tiến đến gần. Bắc Hải cho
Nguyễn công công lui xa thế nên cũng chẳng có ai thông báo cho hắn biết
sự xuất hiện của Thủy Lạc.
"Miễn lễ đi." Bắc Hải mất hứng, trầm giọng nói.
Thủy Lạc Quận chúa được miễn lễ, nàng ta từ tốn đứng dậy, môi nở nụ cười
ngọt ngào: "Thần nữ có làm bánh quế hoa mà bệ hạ thích."
Nói
đoạn, Quận chúa đưa mắt nhìn Châu Ân Hoan. Ánh mắt nàng ta lộ rõ sự ngạc nhiên: "Ồ, không ngờ Châu muội muội cũng ở đây. Tiếc quá, tỷ không có
phần cho muội."
Đôi mắt nàng khẽ lướt qua hộp bánh trên tay Quận chúa.
"Muội nghe bệnh tim của tỷ hay tái phát, cả người mệt mỏi, vậy mà vẫn hao tổn tâm tư làm bánh cho bệ hạ thưởng thức. Đúng là lòng ngưỡng mộ sâu dày."
Bắc Hải có dự cảm không lành, nhất thời hắn không biết nên làm thế nào. Nếu hắn nhận bánh, nhất định hôm nay là ngày tàn của hắn. Giọng điệu của
Hoan Hoan xem ra cũng không có mấy phần tình cảm.
Quận chúa dịu dàng đưa tay vén lọn tóc ra sau tai, động tác này càng khiến nàng ta thêm đoan trang mềm mại.
"Muội muội thật là... lúc còn ở Châu phủ, chắc muội cũng hay làm bánh cho ý
trung nhân. Người mà trước đây muội từng nhắc với ta đó." Thủy Lạc Quận
chúa dứt lời, vẻ mặt nàng ta lập tức chuyển xanh. Nàng ta che miệng lại, quỳ xuống ngay lập tức: "Hoàng thượng thứ tội, Minh Như lỡ lời."
Tuy nhiên ánh mắt Bắc Hải không dừng trên người Thủy Lạc mà dán chặt lên
người Châu Ân Hoan. Ba từ "Ý trung nhân" tựa như vô tình nhưng lại mang
tính sát thương cao đối với hắn. Bắc Hải chưa từng nghe nàng nói qua
chuyện này.
"Châu muội muội là tú nữ của bệ hạ, Minh Như... Minh
Như không nên nhắc đến chuyện này. Đều là do sơ suất không giữ mồm giữ
miệng, Châu muội muội hoàn toàn không có tư tình với ai cả. Là do Minh
Như nói xằng bậy. Xin Hoàng thượng trách phạt." Quận chúa quỳ mọp trên
đất, cả người run lên vì sợ.
Tì nữ thân cận của nàng ta là A
Diêu, cũng vội vàng quỳ theo: "Hoàng thượng tha tội, xin Hoàng thượng
tha tội, Thủy Lạc Quận chúa thức đêm chuẩn bị điểm tâm, do mệt mỏi nên
mới vô tình nói năng không giữ kẽ. Xin bệ hạ khai ân! Xin bệ hạ khai
ân!"
"A Diêu! Câm miệng lại cho ta!" Thủy Lạc quát lên, nàng ta
tiếp tục nói: "Là thần nữ quản giáo tì nữ không nghiêm, xin Hoàng thượng trách phạt!"
Châu Ân Hoan cười lạnh trong lòng, nhìn đôi chù tớ
kia kẻ tung người hứng nhiệt tình đến mức nàng không nỡ phá hỏng vở
kịch. Nhưng biết làm sao được, nàng lại không thích diễn viên. Nàng ta
càng diễn, nàng càng muốn lật mặt.
Nàng xoay người lùi về sau ba bước, vội vàng quỳ thụp xuống.
"Bẩm Hoàng thượng, Thủy Lạc Quận chúa nói không sai, thần nữ quả thật có ý trung nhân."
Đôi mắt sâu thẳm của hắn lập tức đanh lại, sắc mặt tối sầm hệt như có mây
mù giăng phủ. Đôi mắt dần xuất hiện những tia lạnh lẽo, xuyên thấu da
thịt nàng. Giọng Bắc Hải lạnh băng: "Ồ! Nghe thú vị đó."
"Hoàng
thượng... chỉ là hiểu lầm thôi... xin người đừng trách Châu muội muội,
muội ấy muội ấy trẻ tuổi nói bừa mà thôi." Thủy Lạc hốt hoảng, vội vàng
lên tiếng cầu xin thay nàng.
Nhưng nàng không cần.
Giả tạo!
Châu Ân Hoan bạo gan, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Hoàng thượng. Đôi mắt
nàng đối đầu với hắn, mang ý tứ kiên định xuyên qua lớp cuồng phong đang bao phủ lấy Bắc Hải.
"Ý trung nhân mà thần nữ thầm mơ ước chính
là bệ hạ." Giọng Châu Ân Hoan chứa đầy thành khẩn xuyên qua tim Bắc Hải, một phát trúng hồng tâm.
Bắc Hải bị đôi mắt kiên định của nàng
gia cố thêm niềm tin trong lòng hắn. Bắc Hải tin rằng nàng không giấu
hắn chuyện gì, nhất là chuyện dối gạt tình cảm này. Hoan Hoan trước giờ
luôn là người coi trọng tình cảm, có lẽ giữa nàng và Quận chúa có mối
liên hệ vô hình. Mối quan hệ không cùng chiến tuyến.
"Từ lần đầu tiên trông thấy thánh nhan, thần nữ đã đem lòng ngưỡng mộ người." Châu Ân Hoan tiếp tục nói.
Ánh mắt Thủy Lạc kinh hồn, nàng ta hốt hoảng: "Vậy mà ta cứ ngỡ ý trung
nhân của muội là Cố tướng quân... thật không ngờ, người đó lại là bệ
hạ."
Khóe mắt nàng đỏ lên, Châu Ân Hoan quay phắt sang nhìn Thủy
Lạc, giọng điệu kiên quyết: "Quận chúa! Sao người có thể hiểu lầm như
thế được! Muội là tú nữ của bệ hạ, sao có thể chọn người khác làm ý
trung nhân. Tỷ tỷ nói như thế khác nào gắp lửa bỏ tay người!"
"Tại sao Quận chúa lại biết, ý trung nhân của Châu tiểu thư là Cố tướng
quân?" Bắc Hải đưa mắt nhìn Thủy Lạc, nàng ta bất chợt run lên, thân
người nhỏ bé mong manh trông đáng thương vô cùng.
"Hồi Hoàng
thượng... lúc còn ở vi trường Đại Nguyên, Minh Như từng thấy Châu muội
muội cười đùa với Cố tướng quân. Thế nên... Minh Như mới nghĩ rằng,
tướng quân là ý trung nhân của muội ấy. Tất cả là do thần nữ ngu muội,
nhìn không ra chân tướng." Nàng ta sợ sệt đáp.
Trông thấy Thủy Lạc sa chân vào bẫy do nàng dẫn dắt, Châu Ân Hoan tiếp tục lên tiếng.
"Muội chỉ hướng dẫn tướng quân cách săn thú, hoàn toàn không phải trò chuyện
tư tình! Người muội thích duy nhất chỉ có bệ hạ." Giọng nàng run lên tựa như tiếng nấc, giọng điệu quả quyết không thể lay động được.
Hoàng thường chắp tay ra sau lưng, hắn nhướn mày nhìn Thủy Lạc Quận chúa:
"Chỉ dựa vào đôi ba câu trò chuyện, muội đã cho rằng nàng ấy xem Cố
tướng quân là ý trung nhân? Vậy trẫm trò chuyện với Cố tướng quân thì
trẫm sẽ trở thành ý trung nhân của y ư?"
"Là do Minh Như đầu óc mụ mị, không biết phân biệt, xin Hoàng thượng trách phạt!"
"Quay về đóng cửa hối lỗi, không có lệnh của trẫm không được ra ngoài."
Hức... hức...
Tiếng khóc nức nở xuất phát từ bóng dáng nhỏ nhắn đang quỳ mọp trên đất, tiếng nấc lên tục vang lên mang theo muôn vàn uất ức.
Bắc Hải cụp mắt, che đi hoang mang trong lòng, hắn nhẹ giọng: "Sao nàng lại khóc?"
"Hồi Hoàng thượng, thần nữ... chỉ là cảm thấy uất ức... Quận chúa không phân biệt được tư tình làm ảnh hưởng đến thiện cảm của bệ hạ dành cho thần
nữ... Việc đó còn... còn ảnh hưởng đến danh dự của thần nữ. Tấm lòng của thần nữ trong mắt bệ hạ đã không còn giá trị... Thần nữ cảm thấy uất ức vô cùng." Châu Ân Hoan nghẹn ngào nói, nước mắt chảy dài trên gương
mặt.
"Nàng vì ta mà rơi nước mắt, tấm lòng của nàng, ta đã nhận
được. Quận chúa không cố tình nói ra mấy lời này, nàng đừng để trong
lòng. Tuy nhiên việc này ảnh hưởng đến danh dự của nàng, trẫm không thể
không trách phạt nàng ấy." Bắc Hải dịu dàng nói với nàng, lời nói ẩn
giấu mộ chút thương xót.
Sau đó giọng điệu hắn lập tức thay đổi,
uy nghiêm mà lạnh lùng, nhuốm đầy quyền uy bậc đế vương: "Thủy Lạc Quận
chúa xuất ngôn bất cẩn, cấm túc tại điện riêng, phạt chép quyển Cẩn từ
trọng ngôn huấn năm mươi lần."
"Thần nữ đã rõ!" Thủy Lạc yếu ớt đáp lời, nước mắt bắt đầu lặng lẽ rơi.
Châu Ân Hoan liêu xiêu đứng dậy, nàng hành lễ cung tiễn Hoàng thượng. Bắc
Hải xoay người chắp tay bước đi, được vài bước, hắn lại lên tiếng: "Châu Ân Hoan theo bồi trẫm thượng uyển."
Dứt lời hắn cất bước đi trước.
Nàng đứng thẳng người vươn tay phủi nhẹ lớp đất bụi bám trên váy áo, trông
thấy Bắc Hải đã đi được một đoạn. Nàng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Thủy
Lạc Quận chúa.
Nàng ta lập tức thu lại nước mắt, vẻ mặt lanh tanh.
Châu Ân Hoan trông thấy bộ dạng không phục kia, nàng cười khẩy ghé vào tai
Thủy Lạc thì thầm: "Tỷ tỷ biết diễn, muội cũng biết, thậm chí là giỏi
hơn cả tỷ."