Cố Tử Yên đi được một đoạn không xa nữa, bước chân nhỏ bất chợt dừng
lại. Cố Tử Yên bị thu hút bởi cảnh tượng gần ngay trước mắt. Nhỏ hoảng
hốt vội nép người sau túp lều to, vội vàng đưa hai tay lên dụi mắt vài
cái, cảm thấy chưa ổn nhỏ lại tiếp tục dụi thêm. Cố Tử Yên lén nhìn lại
một lần nữa, xác nhận mắt mình không hoa, bản thân không nhìn lầm mới
hoàn hồn chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của người kia.
"Hoàng thượng, Minh Như mang bánh quế hoa đến dâng lên cho người." Thủy Lạc e
ấp chẳng dám nhìn thẳng thiên tử trước mặt, tay cầm hộp gỗ được xếp
thành hai tầng để đựng bánh quế hoa. Bên cạnh Quận chúa không có cung nữ nào đi theo hầu hạ.
"Thủy Lạc Quận chúa có lòng rồi, trẫm không
đói. Muội mang đến cho Ly Nguyệt đi, Ngũ công chúa rất thích món này."
Giọng nam trầm vang lên, người này tự xưng là "trẫm", không ai khác
người này đích thực là Khang Định Đế.
Cố Tử Yên không kiềm được
ngạc nhiên nhanh chóng lấy tay giữ chặt miệng không cho bản thân thốt
lên câu kinh ngạc nào. Hóa ra mọi nghi ngờ chưa được xác thực của Cố Tử
Yên nay đã biến thành sự thật. Vừa nãy chính mắt Cố Tử Yên trong thấy
thuộc hạ Trình Hải của Vương gia, thân khoác long bào đầu đội long mão
hiên ngang đi lại trong khu lều hoàng thất. Bên cạnh còn có Thủy Lạc
Quận chúa bẽn lẽn theo sau.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, tên Trình
Hải kia và đương kim thánh thượng là một người. Cố Tử Yên nghiến răng,
nhỏ biết ngay! Từ đầu nhỏ đã cảm nhận được Trình Hải không phải người
bình thường, hắn cứ thoắt ẩn thoắt hiện, thái độ với Vương gia chỉ có
hơn hoặc ngang chứ chẳng có chuyện cung kính hầu hạ. Hôm nay nhỏ tận mắt chứng kiến Trình Hải mặc long bào đứng sừng sững ở đây trong khi Vương
gia lại nói hắn về đất phong lo liệu vài chuyện.
Mọi nút thắt
trong đầu được hóa giải ngay tức khắc, Vương gia cho phép Trình Hải ngồi chung xe, ăn chung mâm nhỏ cứ ngỡ là Bắc Viễn ân điển cho hắn. Ngờ đâu
hắn mới là người cho Bắc Viễn ân điển. Chuyện Châu Ân Hoan được Hoàng
thượng lót đường chẳng còn là chuyện khó hiểu gì cho cam. Đây chắc chắn
là kế hoạch Trình Hải sắp xếp từ trước. Rõ ràng là Vương gia bao che cho Trình Hải.
Đầu Cố Tử Yên choáng váng, Hoàng thượng là Trình Hải. Nếu Châu Ân Hoan biết được phản ứng của nàng sẽ như thế nào đây? Đúng
là trời cao không có mắt, Châu Ân Hoan né hậu vị như né tà. Thế mà người trong lòng lại là Hoàng đế bệ hạ. Chắc chắn Châu Ân Hoan sống quá thất
đức mới bị ông trời sắp đặt thế này.
Nhỏ chẳng để cuộc trò chuyện của Thủy Lạc Quận chúa và Hoàng thượng vào tai nổi, nhanh chân chạy đi
trước khi bị bọn họ phát hiện. Trình Hải không còn là Trình Hải như xưa
nữa, nếu hắn tóm được Cố Tử Yên nghe trộm thì phiền phức to. Có khi hắn
vì giấu Châu Ân Hoan mà bịt miệng nhỏ cũng nên. Càng nghĩ càng lo sợ thế nên Cố Tử Yên vội vã lén chạy đi mất.
Từ xa, mọi hành động của Cố Tử Yên đều lọt vào mắt một người.
Mặt trời lúc này đã nhô cao đỉnh sào ắt hẳn đã đến chính ngọ.
Trước túp lều cuối tại khu lều phía Tây.
Cố Tử Yên nheo mắt nhìn túp lều to, cửa lều mở he hé. Nhỏ ngập ngập ngừng
nửa muốn vào nửa muốn không, chẳng biết quyết định thế nào. Cố Tử Yên có linh cảm cực kì xấu, nhỏ có cảm giác nếu bước vào trong thì chắc chắn
chẳng thể quay đầu được nữa.
Nhỏ hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra như đang cố trấn an chính mình, đã
đến tận nơi này rồi nào có chuyện không vào. Nhỏ cứ vào trước một lát
sau Châu Ân Hoan sẽ đến ngay thôi, nơi này gần khu lều hoàng thất, Đồng
Ninh cũng chẳng dám làm càn. Hôm nay Cố Tử Yên vẫn dùng trâm bạc, nếu có chuyện chẳng may nhỏ sẽ dùng nó làm vũ khí phòng vệ, đâm chết những kẻ
nào dám giở trò dơ bẩn. Cố Tử Yên siết chặt tay thành nắm đấm rồi bất
giác thả lỏng tay ra, nhỏ vương tay vén cửa lều rồi nhấc chân bước vào
trong.
Trong lều này đồ vật được bày trí chẳng khác lều của tú nữ là bao, có lẽ điểm khác lạ duy nhất là trong lều này có đốt hương. Mùi
rất nồng, xộc thẳng vào mũi Cố Tử Yên khiến nhỏ phải cau mày khó chịu.
Cố Tử Yên lướt mắt nhìn một vòng, trong lều chẳng có ai. Quái lạ, tại
sao không có một bóng người nào. Giờ đúng là lúc chính ngọ, giờ hẹn mà
nha hoàn kia đã hẹn Châu Ân Hoan. Chẳng nhẽ Đồng Ninh hống hách đã quen
chẳng xem giờ giấc ra gì thế nên ả ta còn chưa thèm đến.
Cố Tử
Yên đành dạo một vòng trong lều chờ Đồng Ninh đến. Mùi hương được thắp
trong phòng càng lúc càng nồng, Cố Tử Yên càng ngửi càng cảm thấy khó
chịu. Nhỏ có cảm giác như máu trong người bắt đầu chảy nhanh hơn, nhiệt
độ trong căn lều này càng lúc càng tăng.
Hai mắt nhỏ hoa dần, mọi cảnh tượng trước mắt bị nhòe đi chẳng thể nhìn rõ. Cố Tử Yên lắc đầu
mấy cái, cố gắng dụi mắt nhìn cho rõ mọi vật. Nhiệt độ cơ thể tăng không phanh, y phục màu lam nhẹ nhàng đã ướt đẫm mồ hôi. Nhỏ choáng váng quơ
tay loạn xạ hòng tìm thứ gì đó bám víu, loạng choạng một lúc cũng đến
được chiếc giường đặt ngay gần đó. Nhỏ mơ hồ không còn sức lực, cả người nóng như phát hỏa ngã gục ngay trên giường. Đầu ong ong, tai ù ù, Cố Tử Yên chẳng còn biết đây là đâu, mình là ai.
Cửa lều một lần nữa
được mở ra. Một người đàn ông chậm lén lút chui vào, gã còn không quên
ngoảnh đầu nhìn ngó xung quanh hòng xác nhận xung quanh ngoài gã ra còn
ai khác lảng vảng gần đây không. Chẳng thấy ai, gã yên tâm đóng cửa lều, hớn hở tiến sâu vào trong. Người đàn ông này hít một hơi thật sâu mùi
hương nồng nặc lập tức xộc vào mũi.
"Ha ha ha." Gã ngửa cổ lên trời cười một tràng khả ố dày đặc.
Đôi mắt hẹp dài láo liên nhìn ngang dọc tựa như đang ráo riết tìm kiếm thứ
gì đó. Ngó nghiêng một lát, ánh mắt gã dừng lại ở nữ tử nằm mê man trên
giường. Gã phấn khích thốt lên: "Đây rồi, đây rồi!"
Gã đàn ông gấp gáp phi đến bên giường gỗ, gã cúi người nở nụ cười thỏa mãn.
"Đúng như lời chủ nhân nói, quả thật là mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần."
"Ha ha ha! Ta không chịu nổi nữa rồi, mỹ nhân đợi ta, đợi ta." Gã lại cười
rộ, miệng thốt lên một câu mang hàm ý bẩn thỉu. Hai tay thoăn thoắt gỡ
thắt lưng bên hông ra, ánh mắt đê tiện dán chặt vào ngực nữ tử trên
giường.
Cố Tử Yên biết có người vào lều, nhưng nhỏ không tài nào
nhấc mắt lên nổi. Cả người hừng hực nặng trịch, vô hồn không sức lực nằm một chỗ chẳng nhúc nhích được, ngay cả lời người bên tai nói, Cố Tử Yên cũng không nghe rõ. Nhỏ mê man thốt mấy tiếng ú ớ miệng lẩm bẩm gì đó
nghe chẳng rõ cũng chẳng hiểu.
"Ái chà, cơ thể đẹp quá! Bắt đầu
từ đâu đây ta?" Gã đưa mắt lướt một vòng từ cổ Cố Tử Yên kéo xuống cơ
thể mỹ miều ẩn sau lớp y phục màu lam, thích thú kêu lên.
"Bắt đầu từ cổ." Một giọng nam khác vang lên từ phía sau.
"Phải, phải cổ trắng..."
"A!... A!... khụ... khụ..."
Gã chưa kịp dứt lời, cổ họng đã bị người đó dùng tay siết chặt. Gã cả kinh trợn mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt đê tiện ban nãy hoàn toàn biến
mất lúc này đây sự kinh hoàng sợ hãi đang nghị trị trong mắt hắn. Hô hấp bị bóp nghẽn gã liên tục vùng vẫy, hai mắt mở to trợn trắng.
"Ý bổn vương là... cổ của ngươi!"
Giọng y lạnh băng, ánh mắt tràn trề sát khí tựa như thanh đao nhuốm máu chặt
đứt tất cả dũng khí của đối phương. Tay y vẫn ở trên cổ gã, càng lúc
càng siết chặt hơn.
Vừa nãy y vô tình trông thấy Cố Tử Yên bắt
gặp hoàng huynh vận long bào trò chuyện cùng Thủy Lạc Quận chúa. Biết
rằng mọi chuyện đã bại lộ, Cố Tử Yên ba chân bốn cẳng chạy đi, Bắc Viễn
tức tốc đuổi theo Cố Tử Yên hòng giải thích chuyện này cho nhỏ nghe. Ngờ đâu chạy đến khu lều Tây thì mất dấu, y phải đi tìm từng lều xem nhỏ ở
lều nào, ngờ đâu khi vừa đặt chân vào lều cuối thì bắt gặp ngay cảnh
này.
Bắc
Viễn hướng mắt nhìn Cố Tử Yên đang mê man trên giường, trông thấy y phục vẫn còn nguyên vẹn. Y mới yên tâm thở phào trong lòng, lại đưa mắt nhìn xuống đất trông thấy thắt lưng gã kia đã được tháo ra vứt vừa trên sàn. Lửa giận trong lòng Bắc Viễn bùng lên, tay dùng lực càng siết chặt cổ
tên kia. Y không dám nghĩ đến chuyện nếu hôm nay y không đuổi theo Cố Tử Yên, không đi từng lều tìm nhỏ thì mọi chuyện sẽ như thế nào.
Tên súc sinh này sẽ làm những chuyện đồi bại gì, trong lòng Bắc Viễn cảm
thấy sợ. Cũng biết vì sao trong lòng y lại sợ Cố Tử Yên xảy rư chuyện
bất trăc trông thấy nhỏ nguyên vẹn trên giường lòng y mới thôi hoảng
loạn.
"Ai sai khiến ngươi?" Bắc Viễn trừng mắt nhìn gã đàn ông sắp cạn hơi thở mà gằn từng chữ.
Từng chữ giáng xuống như một mũi đạo nặng trịch bổ xuống khóa phòng thủ của gã đàn ông kia khiến nó gãy đôi.
"Vương...gia... tha... khụ khụ... mạng..." Từng chữ thốt lên khó khăn ngắt quãng liên
tục, dây thanh quản trong cổ họng bị bóp nghẽn khiến gã đau đến nước mắt tràn ra.
Nước mắt gã chảy dài trên má rơi xuống mu bàn tay y
càng khiến y kinh tởm hơn, Bắc Viễn cố gắng kiềm chế không bóp nát cổ
gã. Y mất kiên nhẫn quát lên: "Ai?"
Gã đàn ông kia nước mắt giàn giụa, ra sức vùng vẫy, gã lắc đầu liên tục: "Nô... tài... không... biết..."
Rắc.
Một tiếng rắc vang lên, cổ gã đàn ông kia lập tức ngoẹo sang một bên, tay
chân buông thõng không còn vùng vẫy, miệng gã cũng chẳng thể kêu lên ú ơ mấy câu van xin, thế nhưng hai mắt vẫn mở to trừng trừng. Gã chết không kịp nhắm mắt. Bắc Viễn quăng cái xác xuống nền đất lạnh, dùng mắt ánh
khinh khỉnh liếc qua một cái. Rốt cuộc là kẻ tàn độc nào ra lệnh cho tên súc sinh này làm những chuyện đồi bại như thế.
Người nọ dựa vào
đâu mà hãm hại Cố Tử Yên, trong khi nhỏ đã bị loại. Chẳng nhẽ là Cố
Tuyên có kẻ thù bên ngoài. Không đúng, kẻ thù bên ngoài có thể chọn cách cách khác, thời cơ khác. Cố Tử Yên đã bị loại hiện không còn là tú nữ
có vấy bẩn nhỏ thì cũng không mang lại lợi ích gì. Còn nữa ra tay gần
khu lều hoàng thất như thế khả năng bại lộ rất cao. Người sáng suốt
không dùng trả thù quan trường bằng cách này. Vậy thì ai nhắm vào Cố Tử
Yên?
Đôi mày Vương gia cau chặt, y xoay người toan bế Cố Tử Yên
nằm bất động trên giường đi. Nhưng bế nhỏ từ lều bước ra thì ảnh hưởng
đến thanh danh của nhỏ.
Bắc Viễn hạ tay xuống, y nghĩ ra ngoài
gọi người đến thì tốt hơn. Nghĩ xong y vội sải bước còn tiện tay kéo cái xác sõng soài trên đất mang đến cửa lều ném ra ngoài.
Y toan nhấc ra khỏi lều thì bị một bàn tay nhỏ giữ chặt bả vai.
"Đá lạnh, đứng lại!"
Bên phía Châu Ân Hoan lúc này.
Trò chuyện đôi ba câu, Lý Bách đã cáo lui xin phép đi trước. Châu Ân Hoan
toan đi tìm Cố Tử Yên thì đột nhiên một người thình lình xuất hiện trước mặt nàng.
"Châu tiểu thư, lâu rồi không trò chuyện với muội." Cố Hạc Hiên chắp tay sau lưng đến trước mặt nàng bắt chuyện.
Châu Ân Hoan ngước mắt lên nhìn trời, sắp qua giờ chính ngọ rồi không biết
Cố Tử Yên thế nào. Trong lòng nàng chợt cảm thấy bất an, nàng đáp: "Lâu
quá không gặp, muội có vài việc phải đi trước. Hôm khác gặp huynh trò
chuyện sau nhé."
"Muội đừng vội đi, khó khăn lắm mới gặp được muội. Hôm nay huynh có chuyện xin được thỉnh giáo."
Châu Ân Hoan hoang mang, Cố tướng quân này rốt cuộc là có chuyện gì mà một
mực muốn nói tại đây thế? Chẳng nhẽ là chuyện hôn ước mà phụ thân từng
nói qua?
"Huynh nói đi."
Cố Hạc Hiên vội nói: "Kết quả hôm trước của muội khiến huynh rất bất ngờ, ám vệ bảo muội là cung thủ tài
ba hiếm thấy. Muội bắn như thế nào mà săn được nhiều thú thế?"
À, hóa ra là chuyện bắn cung bắn tên. Nhưng mà nàng làm sao biết được nàng bắn như thế nào, nàng còn chẳng gài tên vào cung nữa kìa. Làm sao có
thể biết cách săn nhiều thú chứ?
Châu Ân Hoan bắt gặp ánh mắt
trông đợi của Cố Hạc Hiên. Nàng càng áp lực hơn chẳng biết trả lời như
thế nào, Châu Ân Hoan nuốt nước bọt một cái ực. Mồ hôi trên trán to như
hạt đậu.
"Muội... muội dùng thôi miên bọn chúng đấy..."
"Thôi miên?" Cố Hạc Hiên ngạc nhiên thốt lên.
"Ừ thôi miên... cho bọn chúng tự lao vào tên đấy. Thần chú là..."
"Thần chú là gì?" Cố tướng quân càng kinh ngạc hơn, y vội vàng muốn biết câu trả lời.
"Nhân danh chủ nhân của những thẻ bài, ta ra lệnh cho các ngươi tự chết."