Hai người bọn nàng tiếp chỉ xong, Châu Ân Hoan bị Châu Việt Bân kéo đi mất. Nàng còn chưa kịp ú ớ câu nào với Cố Tử Yên.
Nhị đệ ngỗ nghịch nhà nàng kéo nàng ra một góc xa, y đảo mắt nhìn quanh thấy không có ai mới bắt đầu xầm xì bên tai nàng.
"Đại tỷ từ khi đến hành cung thân thiết với Cố tiểu thư hẳn."
Châu Ân Hoan hơi chột dạ, nàng né tránh ánh mắt của Châu Việt Bân. Thằng
nhóc này nhận ra điều gì rồi sao? Nàng và nhỏ cư xử khác với lúc trước
quá mức nên khiến tên này nghi ngờ rồi. Nhìn đệ đệ này non nớt ngây thơ
vậy mà tinh mắt nhìn ra thái độ khác thường của bọn nàng. Nhưng thế thì
đã sao, cho dù đệ đệ này có nhận ra thì nàng cứ chối đây chối đẩy là
được, nhóc con này làm gì được nàng chứ. Trước hết phải lấp liếm qua
chuyện đã, chuyện tới đâu hay tới đó.
Châu Ân Hoan giả lả cười,
bắt đầu khua môi múa nép: "Nhị đệ khéo để ý, ta và Cố tiểu thư đã hòa
thuận với nhau rồi. Không còn đối đầu nữa, ở hành cung nàng ấy giúp đỡ
ta rất nhiều."
Châu Việt Bân nghe thấy chữ hòa lập tức trưng ra
bộ mặt tiếc nuối đáng thương: "Hòa rồi sao? Sao có thể chứ! Bao nhiêu
năm qua đệ đã rất cố gắng mà."
Có gì đó hơi sai...
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên hòa thuận với nhau lại khiến tiểu tử này tiếc nuối
như thể mất mát thứ gì đó rất quan trọng vậy. Điểm này vô cùng bất
thường. Châu Ân Hoan thắc mắc buộc miệng hỏi y: "Đệ làm sao thế?"
"Không có gì... không có gì... đệ chỉ tiếc nuối công sức dàn dựng bao năm qua
đổ vỡ thôi." Châu Việt Bân ủ rũ cụp mắt xuống nhìn mặt đất dưới chân
mình, dáng vẻ đáng thương như đứa trẻ bị từ chối yêu cầu nào đó.
Châu Ân Hoan vẫn chưa hiểu được vấn đề, tiểu tử này dàn dựng cái gì? Mà còn dàn dựng nhiều năm nữa.
"Ngươi nói huỵch toẹt ra luôn đi! Vòng vo mãi."
Nàng có tật xấu là tò mò tọc mạch chuyện người khác, chuyện gì mà nàng biết
được phần đầu nhưng không biết được phần kết. Nàng sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, đi đứng không tiện, bệnh tật triền miên. Nhị đệ này cứ úp úp mở mở làm cái bản tính xấu xí này trỗi dậy.
Châu Việt Bân trông
thấy biểu hiện gấp gáp của nàng, biết tính Đại tỷ không nhịn được tò mò. Mọi chuyện giờ cũng đổ sông đổ bể hết rồi chi bằng y thú nhận luôn.
"Trước đây ân oán của hai tỷ đều là do đệ cố tình gây ra." Châu Việt Bân nói.
Châu Ân Hoan có thể lấy tay chấm vào nước bọt rồi đưa lên trời thề rằng
chuyện này là chuyện khiến nàng sốc nhất ngày hôm nay. Oắt con trước mắt có thể khiến hai vị tiểu thư đấu đá nhau nhiều năm liền. Bản lĩnh không thể coi thường được. Một tay y làm ra, y lại có thể thản nhiên thừa
nhận như thế. Y không sợ nàng đấm vỡ giao diện của y sao? Nói đi cũng
phải nói lại, chủ thể cũ của nàng là người lành tính nho nhã, nết na
hiền hậu. Nếu nàng ấy biết được chuyện này thì cũng không lớn chuyện
mấy. Nhưng đó là chủ thể cũ mà thôi, thân xác này hiện giờ của Châu Ân
Hoan rồi.
Nàng tung cước đá vào chân Châu Việt Bân một cái khiến y phải co giò nhăn nhó.
"Ai da, đau... đau tỷ tỷ đừng trách đệ. Do đệ quá thích Cố tỷ tỷ thôi. Cố
tỷ không đến Châu phủ, hai người đối đầu với nhau thì tỷ mới dắt đệ đi
tìm Cố tỷ tỷ gây sự được." Tiểu tử Bân bần này, ôm cái chân đau xuýt xoa không thôi.
"Ngươi báo nó vừa thôi! Hèn hạ! Dám tính kế với bổn
tiểu thư để vụ lợi. Ngươi chỉ biết Cố tỷ tỷ của ngươi thôi. Còn ta là âm hồn không còn trên dương gian, không còn là tỷ tỷ của ngươi đúng
không?"
Châu Ân Hoan nàng đây nhổ chết tên Bân bần, nít ranh mới
tí tuổi đã yêu đương. Còn bày mưu tính kế với nàng để được gặp Cố Tử Yên nữa chứ, Châu gia sao lại có tên ngỗ nghịch này vậy?
Châu Việt Bân thấy Đại tỷ của y nổi trận lôi đình, y đành nén đau vuốt đuôi hòng dỗ ngon ngọt nàng.
"Đại tỷ xinh đẹp, là do đệ trẻ tuổi nghĩ không thông làm hại tỷ tỷ. Thế này đi chúng ta làm thỏa thuận được không?"
Châu Ân Hoan khoanh tay trước ngực, mày hơi nhướng lên tỏ ý hỏi y có thỏa
thuận gì. Y hiểu ý nàng ngay, vì thế tiểu tử này nhanh chóng giải thích: "Đại tỷ hiện giờ có mối quan hệ tốt với Cố tỷ tỷ, hay là tỷ giúp đệ có
được tỷ ấy đi."
Ranh con mới tí tuổi bày đặt thỏa thuận, nàng cao giọng nói: "Chuyện bán tỷ muội như thế này ta không làm, vô tình vô nghĩa."
"Gia sản Châu phủ do tỷ quyết định."
"Ngươi mau đi tắm rửa canh y, tìm chỗ vắng vẻ nằm cho ráo nước đi. Hai tay ta dâng Cố Tử Yên đến tận chỗ ngươi."
Quên cái rương châu báu vàng bạc của Trình Hải đi, tài sản Châu gia mới là
chân ái. Sau này thoát ra khỏi hành cung, Châu Ân Hoan nàng đây có thể
ăn không ngồi rồi đếm tiền hưởng thụ, nàng sẽ trở thành phú bà một tay
ôm hết tiền tài mỗi ngày có một mỹ nam hầu hạ. Không, không một mỹ nam
quá ít, một dàn mỹ nam mới phải. Từ khi xuyên về cái thời chết tiệt này, Cố Tử Yên đáng giá thế nhỉ? Được giá như thế nhất định phải bán. Còn
nữa nếu ghép đôi thành công cho nhỏ và nhị đệ của nàng thành đôi, nhỏ sẽ trở thành đệ tức (em dâu) của nàng sao. Cả hai người bọn nàng danh
chính ngôn thuận thành người một nhà.
"Đa tạ, đa tạ! Đại tỷ đúng là tỷ tỷ tốt. Nhị đệ trông cậy vào tỷ hết."
Châu Việt Bân thấy nàng đồng ý thỏa thuận, y vui vẻ cười to ha hả đến bước đi cũng thoăn thoắt khoan khoái hơn.
Đồng ý thỏa thuận với nhị đệ kia, nàng phải tìm Trình Hải hủy kèo làm ăn lúc trước mới được. Tuy làm ăn như thế quá mất uy tín nhưng mà uy tín là
cái gì có ăn được không? Cùng lắm là nàng bồi thường cho hắn thôi.
"Ngươi ngẩn ngơ cái gì thế."
Cố Tử Yên không biết từ đâu ra, nhỏ lên tiếng khiến nàng giật thót mình.
"Không có gì, nói chuyện vài câu với Việt Bân ý mà." Châu Ân Hoan cười đáp qua loa, nàng nuốt hết mấy cái thỏa thuận vào bụng giấu nhẹm chuyện này.
Cố Tử Yên không thèm để tâm chuyện này, nhỏ vào vấn đề chính.
"Ta nghe phụ thân nói, cuộc tranh tài này Thái thượng hoàng và Thái hậu đích thân đến vi trường quan sát đó."
"Quá tuyệt, nói vậy chẳng phải khả năng bị loại của chúng ta càng tăng cao
rồi." Nàng vui mừng, có cả Thái thượng hoàng lẫn Thái hậu để xem lão
Hoàng đế kia có dám chọn bừa không.
"Phải đó, ta nghe phụ thân
nói Thái thượng hoàng và Thái hậu cùng nhau du ngoạn, tiện thể ghé sang
đây xem tuyển tú và dự yến tiệc sinh thần Ngũ công chúa." Cố Tử Yên xoa
cằm, nhỏ lại nói: "Khi nãy đại ca ta còn bị phụ thân ta trách mắng, tí
nữa thì đơm đại ca ta luôn rồi."
Ồ, hấp dẫn, hấp dẫn. Chuyện gì
mà khiến Cố đại nhân không giữ hình tượng tính ra tay đánh Cố đại thiếu
gia trước mặt nhiều người như thế.
Châu Ân Hoan không nén được sự tò mò, nàng dồn dập hỏi: "Sao thế? Sao thế? Đại ca ngươi đã là ra chuyện tày trời gì chăng?"
Cố Tử Yên lắc đầu ngao ngán, trong mắt đầy vẻ thương cảm: "Đại ca ta dính
tin đồn đang yêu đương nồng thắm với một vị công tử khác. Ngươi xem,
thời cổ đại này sống chính với bản thân rất khó khăn. Đại ca ta thật
đáng thương!"
Cố Tử Yên trong lòng cảm thấy lạ, nếu đã có tình
cảm với một người nọ. Vậy tại sao lúc đó y đích thân đến nghênh đón Ngũ
công chúa thậm chí còn không đến đón muội muội, y còn bảo không yên tâm
nữa. Làm nhỏ cứ ngỡ Cố Hạc Hiên có ý với Ngũ công chúa cơ. Nào ngờ lại
ngang trái thế này.
"Phải đó, ngươi đi an ủi đại ca của ngươi đi. Ta đi tìm Trình Hải có chút việc, lát nữa sẽ quay lại an ủi đại ca
ngươi." Châu Ân Hoan trong lòng thương cảm Cố Hạc Hiên, nàng dự định đi
tìm Trình Hải hủy thỏa thuận xong sẽ cùng Cố Tử Yên tìm cách giúp đỡ đại ca của nhỏ.
Cố Tử Yên thấy nàng gấp gáp toan chạy đi mất, nhỏ kéo nàng lại.
"Ngươi đi đâu?" Nhỏ hỏi.
"Ta đi tìm Trình Hải." Nàng đáp nhanh rồi chạy đi mất.
Vi trường Đại Nguyên đã được dựng lều cách đây ba bốn ngày để Hoàng đế bệ
hạ di giá tới nơi sẽ có chỗ nghỉ ngơi, canh y, có món ngon hầu hạ sẵn.
Bắc Hải và Bắc Viễn tách nhau ra, hắn là Hoàng đế đương nhiên phải ở lều
rồng. Bắc Viễn ở một khu lều khác nơi hoàng thân quốc thích ngụ.
Lều rồng xa hoa lộng lẫy, tiện nghi không khác gì tẩm điện của hắn ở hành
cung. Bắc Hải canh y xong, hắn chuẩn bị đặt mông xuống ghế dùng bữa thì
Nguyễn công công từ ngoài tiến vào tâu.
"Bẩm Hoàng thượng, Châu tiểu thư cho người tìm Trình Hải khắp nơi."
Bắc Hải nâng mắt nhìn Nguyễn công công, Châu Ân Hoan tìm hắn đúng là chuyện lạ, còn cho người tìm khắp nơi. Không biết có việc gì quan trọng không, ở vi trường còn có văn võ bá quan hắn không tiện xuất đầu lộ diện.
Nhưng mà trăm năm nàng mới chịu đi tìm hắn một lần, thời cơ quá tốt
không thể bỏ lỡ.
"Nguyễn Phúc đổi y phục cho trẫm, nàng ấy cuối
cùng cũng vì nhớ trẫm đến mức không chịu nổi mà cho người đi tìm rồi."
Bắc Hải cong khóe môi cười mãn nguyện, quả nhiên là nhan sắc nghiêng
thành là một lợi thế, ngắm một lần sẽ nhớ nhung mãi.
"Hoàng
thượng... lộ diện thế này không được đâu. Ở đây văn võ bá quan rất
đông." Nguyễn Phúc thấy hắn phấn khích quá mức vội ngăn cản.
"Trẫm che mặt là được rồi, trẫm không cho phép thì kẻ nào dám nhận ra?"
Nguyễn Phúc nuốt nước bọt ực một cái. Hoàng thượng nói phải hắn là trời là
rồng cho dù kẻ nào đó không may trông thấy thì cũng phải mù tạm thời. Kẻ nào có gan dám vạch trần hắn chứ.
"Dạ Hoàng thượng nói phải." Nguyễn công công cung kính đáp.
"Bảo bọn thị vệ của Bắc Viễn, nói bọn họ trông thấy trẫm đang ở chuồng ngựa vi trường. Bảo đám canh ngựa cút xa ra một chút."