"Tại sao lại căm hận ta như vậy?" Châu Ân Hoan ngước mắt nhìn Thủy Lạc Quận
chúa, nàng ta lúc này đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ mềm yếu thay vào đó là gương mặt lạnh lùng như băng tảng, sâu trong đáy mắt là sát ý lạnh
lẽo.
Thủy Lạc Quận chúa cong môi cười, "Ngươi hỏi ta tại sao lại hận ngươi ư? Đáng lẽ ngươi phải biết nguyên nhân từ lâu mới phải."
"Ta biết ngươi hận ta, bởi ngươi đem lòng yêu Hoàng thượng nhiều năm. Nhưng ái tình là thứ chỉ có thể cầu, không thể cưỡng. Ngươi không thể ép bệ
hạ yêu ngươi. Càng không thể cực đoan cấm bệ hạ yêu người khác."
"Tại sao không? Ta yêu chàng như thế, chàng cũng phải đáp lại tấm chân tình
của ta. Nhưng chàng không hiểu lại đem trái tim trao cho ngươi. Ngươi là cái thá gì dám ngang nhiên cướp đi chàng? Ngay từ đầu chàng vốn thuộc
về ta. Mãi mãi thuộc về ta, bất cứ ai cản đường ta đều phải chết." Thủy
Lạc chậm rãi nói, giọng điệu nàng ta vô cùng thản nhiên.
"Thủy Lạc!" Châu Ân Hoan gằn giọng.
"Trong thâm tâm ngươi biết rõ, từ đầu chí cuối Hoàng thượng chỉ xem ngươi là
muội muội, không hơn không kém. Hà cớ gì phải tự ảo tưởng một tình yêu
viễn vông như thế? Chàng mãi mãi không thể nảy sinh tình cảm với ngươi."
Thủy Lạc kích động quát lên, chén trà nóng A Tố đặt trên bàn bị nàng ta hất
đổ xuống sàn nước nóng bắn vào chân Châu Ân Hoan đau rát. A Tố vội vàng
kêu lên: "Tiểu thư! Tiểu thư!"
Châu Ân Hoan mặt không đổi sắc, nàng vẫn nhìn Thủy Lạc chầm chầm.
"Cho dù hôm nay hay nửa đời về sau, ngươi có điên cuồng bao nhiêu đi chăng nữa, ngươi vẫn không có được trái tim của chàng."
Thủy Lạc thả người xuống ghế, nàng ta nâng mắt nhìn Châu Ân Hoan.
"Vậy thì đã sao?"
"Ta không có được trái tim của chàng thì đã sao? Ngươi sẽ chết đi sớm thôi, trên đời không còn người con gái chàng yêu nữa. Bất kì nữ nhân nào cũng không còn là đối thủ của ta. Hoại Độc trong máu ngươi thấm nhanh lắm,
lục phủ ngũ tạng đau đớn lắm phải không? Châu Ân Hoan, vậy tại sao ngươi không chết ngay tức khắc đi. Chàng đỡ phải đau lòng thêm mấy ngày."
Châu Ân Hoan không đáp nổi, cả người nàng gập lại đón một trận ho sặc sụa.
Máu đen từ khóe miệng chảy dài xuống cằm. A Tố vội vàng chạy đến đỡ lấy
nàng.
Thủy Lạc đẩy A Tố sang một bên, nàng ta dùng lực kéo Châu Ân Hoan lên, đẩy mạnh khiến bụng nàng va vào thành giường. Máu đen trên
môi càng chảy nhiều hơn. Châu Ân Hoan vô lực, chỉ biết thở dốc đau đớn.
Quận chúa bật cười khanh khách, dáng vẻ này của Châu Ân Hoan chính là dáng
vẻ khiến nàng ta hả dạ nhất. Phải nhìn nàng chết dần chết mòn mới thỏa
được nỗi ganh ghét thống hận trong lòng nàng ta. Đột nhiên Thủy Lạc nảy
ra một ý. Nàng ta đánh mắt nhìn hai cung nữ theo hầu hạ, bọn họ hiểu ý, hai người xông lên ghìm chặt A Tố xuống sàn. Lôi cô ấy ra ngoài, cửa
điện đóng chặt. Bên trong chỉ còn Thủy Lạc Quận chúa và Châu Ân Hoan.
"Châu Ân Hoan, ta thích nhất là nhìn thấy ngươi đau khổ như thế này. Trước
sau gì ngươi cũng phải bỏ mạng. Ta sẽ nhân từ cho ngươi biết từng chút
một. Cách ta âm thầm giết chết ngươi. Ngươi cứ đau đớn giày vò cho ta
xem đi. Ta rất thích."
Châu Ân Hoan lúc này chẳng thể mở miệng được nữa, nàng phun một ngụm máu đen ngòm, vạt áo thấm đẫm một mảng máu đen.
Thủy Lạc Quận chúa ghì chặt Châu Ân Hoan trên giường, lực tay không hề nương.
"Đầu tiên phải kể đến ả Đồng tiểu thư ngốc nghếch kia. Ngoài tính cách hống
hách, tàn bạo ra. Ả ta chỉ là một nha đầu ngốc nghếch thích hợp cho ta
mượn tay."
"Ta bắt đầu nhắm đến ngươi từ lần đầu tiên ta ẩn mình
sau gốc cây, trông thấy Hoàng thượng giả dạng thị vệ bắt chuyện với
ngươi. Từ trước tới giờ chàng chẳng bao giờ hạ mình như thế."
"Ta
không tiện ra tay, tạm thời tìm một con rối thế mạng trước. Ngày trước
khi cuộc tranh tài đầu tiên bắt đầu, ta có đến gặp Đồng Ninh. Ta nhận ra nha hoàn của ả có tâm tư khác. Ta chỉ nói vu vơ vài câu Hoàng thượng
thích đi dạo hành cung nửa đêm. Quả nhiên ả ta có ý đồ câu dẫn Hoàng
thượng sau đó bị Đồng Ninh dìm chết. Ngươi nói xem, con quỷ kia nên ám
hại Đồng Ninh mới phải, cớ gì phải tìm đến ta?"
"Bây giờ nó cũng
chẳng hiện hồn về được nữa rồi, ta đã cho người đập nát xương cốt nó
trấn giữ quỷ hồn kia vạn kiếp không thể siêu sinh. Dám quấy phá ta, làm
hỏng kế hoạch của ta. Vậy thì đừng trách ta quá độc ác."
"Thủy
Lạc, ma từ tâm ngươi mà ra khụ... khụ... cho dù có đập nát xương cốt A
Lương... thì tâm ma của ngươi vẫn ở đó, quỷ hồn vẫn không tha cho
ngươi."
Quận chúa nhếch miệng cười, "Ngay cả ngươi còn bại trận, quỷ hồn kia dù có sống lại cũng phải khuất phục trước ta."
"Ta cố tình để Đồng Ninh giết chết A Lương, thay A Lâm trở thành tâm phúc, A Lâm là người của ta, nhất cử nhất động của Đồng Ninh đều nằm gọn trong
tay ta."
Châu Ân Hoan lắc đầu, mùi máu tanh nồng vẫn dâng tràn nơi cổ họng. Bụng đau quặn thắt, nàng bám vào giường đệm muốn thoát khỏi
vòng tay ghìm chặt của Thủy Lạc. Song, nàng quá yếu ớt có vùng vẫy cách
mấy cũng chẳng đủ sức.
"Đau đớn nữa đi, vùng vẫy nữa đi."
"Cuộc tranh tài đầu tiên, ta trông thấy Đồng Ninh cố ý đổ canh nóng vào tay
Cố Tử Yên. Một mặt ta mua chuộc Đại Liên bỏ tôm vào bát cháo. Bà ta thờ
một lòng hai chủ. Ai cho bạc cao hơn bà ta sẽ bán người còn lại. Mặt
khác ta mua chuộc A Linh, một nha hoàn thường bị Đồng Ninh đánh mắng mà
sinh phẫn hận trong lòng. Ta bảo ả ta giết chết Đại Liên bịt đầu mối.
Cẩm tú cầu trong trà cũng là do ả ta bỏ vào. Chỉ cần chén của không có
độc. Ba người các ngươi ai trúng độc cũng được. Trước sai gì chẳng tàn
sát lẫn nhau."
Châu Ân Hoan ngước mắt nhìn Thủy Lạc Quận chúa. Hóa ra là như thế, nàng ta chỉ cần chén trà của bản thân không có độc. Ba
người nàng, nhỏ, Đồng Ninh bất cứ ai trúng phải đều sinh nghi lẫn nhau.
Trước đó Đồng Ninh còn có hiềm khích với Cố Tử Yên. Nhỏ sẽ là người bị
nghi nhiều nhất.
Quả nhiên là thâm sâu khó lường.
Đột nhiên, sắc mặt Quận chúa thay đổi. Đôi mày nàng ta cau lại nhìn Châu Ân Hoan chằm chằm.
"Đáng lý ra ngươi phải chết vì bị ngựa giẫm trong rừng kìa, chỉ trách ngươi mạng lớn đến bây giờ mới chịu chết."
"Khụ... khụ... ngươi... ngươi hạ cao lương vào móng ngựa khiến nó đạp trúng... sau đó... sau đó phát điên..."
"Không sai, ta mượn tay Ngũ công chúa khai thác thông tin xếp ngựa từ Cố tướng quân. Dựa vào đó sai A Lâm mua chuộc gã Bá Nặc kia tẩm độc vào móng sắt gắn lỏng. Khiến ngựa của ngươi giẫm phải rồi phát điên lên. Châu Ân
Hoan, ngươi nghĩ xem. Nếu hôm đó ngươi ngả ngựa tàn phế trong rừng. Ta
đã bớt đi mấy phần tâm tư."
"Nhắc đến Ngũ công chúa ta mới nhớ ra, nàng ấy đúng là muội muội tốt, làm việc rất vừa ý ta. Ngày hôm đó Đồng
Ninh giăng bẫy ngươi, nhưng ta sớm biết kẻ ngốc nghếch như ả ta chẳng
làm được tích sự gì. Thế nên ta đến tìm Ngũ công chúa nói mấy câu, mây
câu ngươi từng nói với ta. Ngươi đã có ý trung nhân."
Châu Ân Hoan yếu ớt đáp: "Lúc đó ta chỉ muốn ngươi an tâm nên mới tìm bừa một lý
do... khụ... khụ... Thủy Lạc! Ngũ công chúa xem ngươi là tỷ muội tốt,
trong lòng thật tâm đối đãi tốt với ngươi... khụ... Vậy mà ngươi mượn
tay nàng ta mưu hại người khác... khụ..."
"Vậy thì đã sao?" Thủy Lạc quắt mắt lạnh lùng.
"Dù sao ta tiếp cận Ngũ công chúa cũng chỉ để lấy lòng Hoàng thượng mà thôi."
"Hôm đó Ngũ công chúa tin ta sái cổ, hậm hực phạt ngươi quỳ gối bên ngoài
lều Tây. Đám nô tài canh chừng ngươi đều là người của ta. Nắng mưa cứ
giáng xuống đầu ngươi. Không cần phải che chở. Ngươi có biết không? Nhìn thấy ngươi bị quỳ gối nắng mưa như thế. Ta vô cùng thích thú."
"Ta biết ngươi đã chuẩn bị một cái bẫy thật lớn để đẩy ta vào trong, bệnh
tình của ta bị bại lộ. Chắc chắn Hoàng thượng sẽ không tha. Ta biết
chàng luôn nể trọng phụ vương, tuyệt đối không lấy mạng ta. Chỉ cần ta
còn sống, ta vẫn còn có cơ hội trở mình. Thế nên trước khi bị trục xuất
khỏi đây. Ta đã hạ Hoại Độc vào Thiều Hoa Hiên. Mong rằng khi quay lại
nơi này, ngươi đã trở thành cái xác lạnh tanh."
"Ông trời rất biết chiều lòng thế nhân, quả thật khi ta quay trở lại đây, người còn chưa đầy nửa cái mạng."
Thủy Lạc dứt lời, nụ cười trên khóe môi ngày càng đậm.
"Ngươi đã nghe rõ chưa? Từng cách ta từ từ lấy mạng ngươi."
"Khụ... khụ..." Châu Ân Hoan ho sặc sụa không dứt.
Thủy Lạc tiếp lời: "Ta biết ngươi không sống được mấy ngày, ta vừa ban cho ngươi ân huệ, cho ngươi biết được lý do ngươi chết."
"Châu Ân Hoan, ta nói cho ngươi hay, tranh giành nam nhân với ta. Ngươi không đủ sức."
Thủy Lạc dứt lời cũng là lúc cánh tay ghìm chặt nàng buông lỏng, nàng ta rút khăn tay từ trong tay áo, lau sạch rồi ném xuống giường.
"Cứ tận
hưởng những ngày cuối đời đi, đêm nay có hẹn mài mực cho Hoàng thượng vẽ tranh. Còn nữa, sau khi ngươi chết nhớ đừng siêu thoát. Vĩnh viễn ở lại thế gian nàng xem ta và bệ hạ ân ân ái ái, quần quýt không rời."
"Tiện tì không lượng sức."
Lời cuối cùng từ Thủy Lạc vang lên cũng là lúc cánh cửa đóng sầm lại.
Châu Ân Hoan thở dốc trên giường, đằng sau bình phong mới có giọng người hô lên.
"Người đâu! Mang thuốc đến đây, nhanh lên!"
Đây là giọng của Cố Tử Yên, nhỏ dìu nàng nằm xuống giường, bên giường còn có thêm một người nữa xuất hiện.
Đó là Thái hậu.
Cố Tử Yên thông báo cho Thái hậu biết bệnh tình Châu Ân Hoan trở nặng.
Thái hậu bị Cố Tử thuyết phục đến thăm Châu Ân Hoan một lần. Dù sao nàng là người được chọn không thể đoản mệnh như thế.
Thái hậu đến chưa được bao lâu, Cố Tử Yên đã dìu bà ra sau bình phong. Lát sau đã nghe
tiếng Thủy Lạc bước vào trong. Toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người.
Thái hậu nghe không sót một chữ.
Bà không khỏi kinh ngạc đến ngỡ
ngàng, đằng sau vỏ bọc hiền lương của Thủy Lạc Quận chúa là một ác ma
điên tình. Vì tình có thể làm tất cả. Mượn tay của tỷ muội cùng nhau lớn lên mưu hại người khác. Gian lận muốn lấy mạng tú nữ nhiều lần. Chuyện
ác làm không ngơi tay.
Cố Tử Yên bón thuốc cho Châu Ân Hoan từng
muỗng. Nàng đã ngất lịm trên giường, để dụ Thủy Lạc vào tròng, Châu Ân
Hoan phải mạo hiểm ngưng thuốc ba ngày. Cũng vì thế mà bệnh tình càng
nghiêm trọng hơn. Cố Tử Yên khi biết được chuyện này, Châu Ân Hoan đã
ngưng thuốc hai ngày.
Cố Tử Yên nuốt nước mắt vào trong, nhỏ lẳng lặng nhìn Thái hậu.