Sau một hồi tịnh tâm trở lại, Lý Đằng Phong quan sát toàn cảnh hiện
trường qua một lượt, anh ta cảm thấy để mấy cái xác như thế này cũng
không được hay cho lắm.
Đột nhiên Lý Đằng Phong nở một nụ cười
đang dần mất đi nhân tính, cái tay liên tục gãi chóp cằm, âm hiểm nhìn
qua hai cái xác của tên tu sĩ và tên thiếu gia họ Đới.
- Ta sẽ cho thế lực sau lưng của hai ngươi chơi qua một trò chơi thú vị.
Lý Đằng Phong gian xảo lẩm bẩm.
Sau đó, Lý Đằng Phong kéo cái xác của tên tu sĩ lại gần cái xác của tên
thiếu gia họ Đới, tiếp theo anh ta đi đến chỗ mấy tên nam nhân đã chết
rồi nhặt lấy một thanh gươm trong số vũ khí vương vãi ở đó.
Kế
tiếp, Lý Đằng Phong cầm thanh gươm nhét vào tay tên thiếu gia họ Đới rồi khiêng cái xác tên tu sĩ đặt lên phía trên xác tên thiếu gia, sao cho
thanh gươm đâm đúng vào vết thương của tên tu sĩ.
Làm xong hết thảy, Lý Đằng Phong mới lui ra vài bước, đứng nhìn thành quả của mình rồi thở một hơi thống khoái.
Mục đích của Lý Đằng Phong khi làm việc này chính là muốn gây ra sự hiểu lầm giữa Đới gia và Thủy Kiếm môn.
Mặc dù cái âm mưu này sẽ nhanh chóng bị bại lộ nhưng đến khi mọi chuyện đã
rõ ràng, có lẽ hai thế lực này cũng đã có một ít khúc mắc với nhau. Bởi
vì trước khi bại lộ, chắc chắn hai bên sẽ không ngần ngại cho người phục thù, gây chiến với đối phương, ít nhiều cũng để lại một chút nội
thương.
Tuy là vấn đề không lớn nhưng cũng đủ để hai phương thế
lực khó lòng hợp tác với nhau về sau này. Khi đó, Lý Đằng Phong có thể
chỉ phải đối đầu với từng thế lực đơn lẻ, anh ta không cần phải lo lắng
Thủy Kiếm môn và Đới gia hợp sức vây đánh mình.
Nhìn ngắm chán chê, Lý Đằng Phong mới bỏ đi, leo lên xe ngựa, anh ta không
vội đánh thức tên mã phu mà để ý bất tỉnh thêm một lúc nữa.
Thuận tay, Lý Đằng Phong đánh vào mông con ngựa nâu một cái làm nó giật mình
chạy thẳng về phía trước, trước giờ anh ta chưa từng điều khiển ngựa nên khó khăn lắm mới có thể kiềm chế được nó chạy đúng theo ý mình.
Sau khi cổ xe ngựa đã rời khỏi, phía sau chỉ còn là khói bụi cùng với mấy
cái xác chết vẫn chưa nguội lạnh, cây cỏ xung quanh xơ xác rũ rượi,
khung cảnh không đến mức hoang tàn nhưng có thể khiến người ta kinh sợ.
Khoảng nửa tiếng sau, xe ngựa chở Lý Đằng Phong đã đi được một đoạn khá xa,
mặc nhiên xung quanh chỉ toàn là núi rừng, không có một bóng người nào
cả.
- Vị huynh đệ này, tỉnh lại đi.
Lý Đằng Phong nhẹ lay người tên mã phu, miệng gọi nhỏ.
- Hơ.... Ta đang ở đâu đây?
Tên mã phu từ từ mở mắt ra, lè nhè hỏi.
- Có cướp, chạy đi!
Tên mã phu chợt nhớ ra chuyện gì đó, hốt hoảng la lên, tay chân chuẩn bị động tác rời khỏi xe ngựa.
- Vị huynh đệ này bình tĩnh lại đi, nãy giờ xe ngựa vẫn chạy bình thường mà.
Lý Đằng Phong nhanh tay giữ tên mã phu lại rồi trấn tĩnh tên này, y mà
thật sự nhảy xuống, chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng của Lý Đằng Phong.
Nghe vậy, tên mã phu mới bình tĩnh lại, y dáo dác dòm ngó xung quanh liền
nhận ra mọi thứ hiện giờ giống với lời Lý Đằng Phong đã nói.
- Sao...?
Tên mã phu lấy tay xoa bóp phần gáy đang ê ẩm của mình, tên này nhớ rõ ràng là có người chặn cướp nhưng bây giờ mọi chuyện lại hoàn toàn bình
thường, y định hỏi gì đó nhưng đã bị Lý Đằng Phong chặn lời.
-
Ngươi còn muốn thắc mắc cái gì? Bộ ngươi thiếu ngủ lắm sao, ngay cả đang đánh xe cũng ngủ cho được. Không nhờ ta phát hiện sớm, có lẽ bây giờ
chiếc xe đã đi đến phương xa dịu dợi nào rồi.
Lý Đằng Phong biểu hiện trách móc, nói to, anh ta làm vậy với mục đích
tránh cho tên mã phu nghĩ chuyện xảy ra lúc bị chặn đánh là thật. Trong
chuyện này càng ít người biết, càng có lợi cho Lý Đằng Phong.
- Khà, khà! Chắc ta nằm mơ thôi!
Tên mã phu cười ngượng đáp lời Lý Đằng Phong.
Mặc dù chuyện bị chặn đường diễn ra rất thật ở trong đầu mình nhưng tên mã
phu vẫn lựa chọn tin tưởng Lý Đằng Phong, bởi vì nếu chuyện kia là thật
thì xe ngựa làm sao có thể rời khỏi nơi đó một cách an toàn, không một
chút sức mẻ như hiện giờ được.
Khi thấy tên mã phu đã hoàn toàn
bị mình tẩy não, Lý Đằng Phong mới hoàn toàn thả lỏng được tâm trí, anh
ta đã tạm thời an tâm vì trong thời gian ngắn sẽ không ai tìm ra được
mình, anh ta hy vọng khoảng thời gian đó đủ cho mình đột phá đến cấp độ
mạnh nhất có thể.
Sau đó, Lý Đằng Phong vẫn như cách cũ mà làm,
anh ta che chắn kỹ lưỡng bên trong cỗ xe lại, rồi mới tiến nhập vào
trạng thái tu luyện.
Bên ngoài, chiếc xe ngựa vẫn cứ băng băng
trên đường, nó lắc lư, nảy lên nảy xuống khi vượt qua những đoạn có địa
hình tương đối gồ ghề, tương đối xấu. Không gian bên ngoài đã trở nên
dịu mát, gió lạnh thổi từng cơn qua các kẻ lá tạo nên những âm thanh dễ
chịu, khắp nơi bắt đầu buông màn để chuẩn bị ngủ một giấc say.
***
Một tháng sau
Bình Châu thành, Bắc Bình Vương phủ
Bên trong thư phòng của Lý gia, có hai người nam nhân, một lớn một nhỏ đang ngồi đàm đạo bên bàn trà.
Người nam nhân lớn tuổi hơn mặc một bộ hoàng bào xen lẫn vài đường vải đen,
đỏ, bên trên có thêu hình một con hổ nằm sau lưng, người này khoảng độ
tứ tuần, ngũ quan đoan chính, bộ dáng quân tử, y chính là Bắc Bình
Vương, Lý Chính Vương.
Người nam nhân còn lại khoảng hai mươi bốn tuổi, thân mặc bộ bạch y, gương mặt anh tuấn, tiêu sái, y không ai khác ngoài Âu Dương Phi Thần.
- Hiện giờ, chúng ta đã hoàn toàn nắm được bao nhiêu lực lượng trong Lý gia quân.
Lý Chính Vương từ tốn hỏi một câu rồi nhẹ nâng tách trà, uống một ngụm.
- Vương Gia, theo như số liệu ta thống kê được, trừ đi số quân mà các gia tộc khác đang nắm giữ, chúng ta có thể toàn quyền huy động sáu phần
mười Lý gia quân. Tuy nhiên, về phần tướng lĩnh, chúng ta hoàn toàn
không có bao nhiêu người, đa số là tướng lĩnh của các gia tộc khác, đặc
biệt là Bạch gia.
Âu Dương Phi Thần trang nghiêm đáp lời, y không có biểu hiện gì là thất kính cả.
Nghe qua, Lý Chính Vương chỉ biết thở dài, sau bấy nhiêu thời gian thay rể
đổi gốc, y vẫn chưa thể triệt hạ hoàn toàn các thế lực ngoại lai. Nếu
không có Âu Dương Phi Thần trung thành cẩn cẩn thì có lẽ Lý Chính Vương
đã bị kẻ khác đá khỏi chiếc ghế đặt trong Bình châu này rồi.
- Bẩm Vương Gia, có thư từ thám báo.
Bên ngoài cửa chính có một nam nhân đang nói vọng vào.
Không chậm trễ, Âu Dương Phi Thần đã nhắc chân bước đi về hướng cửa chính rồi nhận lấy bức mật thư từ tay nam nhân lúc nãy, nhìn bề ngoài, người này
có lẽ là một binh lính.
Sau đó, Âu Dương Phi Thần đọc bức thư qua một lượt, chỉ thấy y khẽ cau mày một chút, đôi mắt hơi hiếp lại trông có vẻ khó chịu.
- Vương gia, có chuyện không hay rồi. Xà châu có biến cố.
Âu Dương Phi Thần nói qua một loạt thông tin từ trong bức thư cho Lý Chính Vương, nghe xong, biểu hiện của Lý Chính Vương cũng không khác Âu Dương Phi Thần là mấy.
Cả hai người cùng ngầm hiểu nội dung trong bức
thư này chính là lời cảnh báo cho những biến sự sắp tới, bắt buộc phải
chuẩn bị đối sách, nếu không sẽ rơi vào cảnh chim gãy cánh, cá mắc cạn.