Đức Thuận giật mình chưa phát hiện ra, hắn thông báo: "Vương gia đến."
Chờ sau khi hắn hô xong mới phát hiện sắc mặt Lục Phong Hàn so với vừa rồi
lạnh thêm không ít, mà bước chân cũng không ngừng lại, đây là có chuyện
gì a, vừa mới trên đường đến đây không phải vẫn còn tốt lắm sao???
Nguyên lai vừa rồi tiếng trò chuyện của Chiêu Chiêu rất nhỏ, chỉ có người tập
võ từ nhỏ như Lục Phong Hàn tai thính mắt tinh mới nghe được.
Đức Thuận cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vương gia, có chuyện gì sao?"
Lục Phong Hàn không có trả lời Đức Thuận, khoan thai đi vào, Chiêu Chiêu
vội vàng lại đây hành lễ: "Thiếp thân gặp qua vương gia."
Lục Phong Hàn chỉ thản nhiên "Ừ" một tiếng, sau đó liền lập tức đi đến thư án bên cạnh, cầm một quyển sách lên xem.
Dù là Chiêu Chiêu chậm chạp cũng nhìn ra được tâm tình Lục Phong Hàn lúc
này không tốt, "Vương gia, người đọc sách trước, thiếp thân dặn dò người pha trà mang đến."
Chiêu Chiêu nói xong bảo Oanh Nhi cùng Thanh
Diệp đi làm, kêu người khác đều đi ra, miễn cho không cẩn thận quấy rầy
Lục Phong Hàn.
Một nhóm người đều rời khỏi, Chiêu Chiêu mới hỏi Đức Thuận: "Vương gia đây là thế nào?"
Lục Phong Hàn trước kia rất ít khi như thế.
Đức Thuận cũng mờ mịt đầy đầu, hắn gãi gãi đầu: "Nô tài cũng không biết a," hắn nói xong cẩn thận nhớ lại một chút, nhưng cũng không nghĩ ra chuyện gì có thể làm Lục Phong Hàn tức giận.
Suy nghĩ một lúc lâu, Đức
Thuận nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ là vì việc bên trên, vương gia vẫn luôn
rất bận, nói không chừng gặp phải chuyện khó xử lý. "
Sau khi
Chiêu Chiêu nghe Đức Thuận nói cũng cảm thấy có lý, dựa vào tính tình
lãnh đạm của Lục Phong Hàn, quấy rầy tâm trạng của hắn chắc cũng chỉ có
việc chính sự.
Đức Thuận càng nghĩ càng cảm thấy mình nói đúng,
vương gia của bọn họ trừ chính sự ra, cơ hồ là chưa từng để việc khác
vào mắt "Chiêu di nương, xem ra tối nay tâm trạng vương gia không tốt,
ngài hầu hạ cẩn thận chút."
Chiêu Chiêu gật đầu, nàng đương nhiên biết lúc này không thể chọc giận Lục Phong Hàn.
Lại nói vài câu, trà cũng pha xong, Chiêu Chiêu đem ấm trà bưng qua, sau đó một mình đi vào, nàng rót một ly trà cho Lục Phong Hàn: "Đây là Bích
Loa Xuân nha hoàn vừa mang lên, nếu người đọc sách mệt mỏi, thì uống
chút trà nhé."
Lục Phong Hàn lật một trang sách, sau đó gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Chiêu Chiêu đoán lúc này Lục Phong Hàn muốn yên lặng, nàng cũng cầm một quyển sách, sau đó ngồi bên cạnh Lục Phong Hàn bắt đầu xem cùng hắn, chỉ là
sách ở Thính Vân Viện đều là Lục Phong Hàn mang tới, phần lớn là kinh
sử, Chiêu Chiêu nghĩ sau này nên kêu người ra ngoài mua thoại bản về mới được.
Hai người yên lặng đọc sách, không nói một lời.
Chỉ là Chiêu Chiêu cầm sách lên nhìn một chút đã thấy buồn ngủ, tay phải nàng chống má, cứ như vậy ngủ mất.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Chiêu Chiêu, Lục Phong Hàn ngước mắt qua nhìn.
Chiêu Chiêu vừa mới ngủ, hai má có chút ửng đỏ, như là mỹ ngọc không tì vết,
một đôi mắt ngậm thủy đang nhắm lại, nhưng đuôi mắt lại nhếch lên một
chút, cánh môi đỏ bừng như dùng hoa đào thoa lên, ngây thơ lại quyến rũ.
Lục Phong Hàn vừa có chút mềm lòng, liền nghĩ đến lời của Chiêu Chiêu nói trước khi hắn vào cửa.
Muốn tới chỗ nào liền tới chỗ đó.
Tuy là nhẹ giọng nói thầm, nhưng cũng là suy nghĩ trong lòng.
Lục Phong Hàn muốn hỏi Chiêu Chiêu đến cùng nghĩ như thế nào, nhưng hắn
cũng đoán được Chiêu Chiêu sẽ vờ ngớ ngẫn với hắn để lừa đảo cho qua,
liền không mở miệng hỏi nữa.
Hắn nâng tay vuốt vuốt mi tâm, thầm nghĩ thật là một tiểu không lương tâm.
Sách trong tay cũng đọc không nổi nữa, Lục Phong Hàn đơn giản đem bỏ xuống một bên, sau đó nhìn Chiêu Chiêu.
Ánh nến chiếu xuống mặt nàng ánh lên một chút bóng mờ.
Chiêu Chiêu đang ngủ rất say, không phòng bị khủyu tay lệch một cái, không có điểm chống đỡ, cả người liền ngã xuống bàn, mắt thấy đầu sắp đập lên án kỷ, đột nhiên một bàn tay vươn ra đỡ lấy đầu nàng.
Cái này còn
ngủ cái gì mà ngủ, Chiêu Chiêu liền bị giật mình thức tỉnh, nàng theo
bản năng nuốt một ngụm nước bọt, may mắn là Lục Phong Hàn tay mắt lanh
lẹ đỡ được nàng, bằng không trán của nàng nhất định sẽ đập đến trên mặt
bàn, vậy sẽ đau chết mất.
Phản ứng đầu tiên của Chiêu Chiêu là nói lời cảm tạ: "Đa tạ vương gia."
Sau đó chính là cảm thấy mất mặt, nàng cũng đọc sách có khuôn có dạng, lại
ngủ thiếp đi, ngủ còn chưa tính, ngủ tới nỗi còn chút nữa đập đầu lên án kỷ!
Chiêu Chiêu cũng không có ý muốn ngẩng đầu, đành phải tiếp
tục làm bộ làm tịch đọc sách tiếp, chỉ là mặt đỏ như là thoa phấn hồng.
Lục Phong Hàn có chút bất đắc dĩ, hắn đóng sách, xếp lại: "Được rồi, sắc trời cũng đã trễ, sắp xếp đi."
Chiêu Chiêu nghe lời này thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc không cần đọc
sách nữa, sau đó liền cùng Lục Phong Hàn phân biệt tẩy gội một phen rồi
lên giường.
Lục Phong Hàn đọc sách một lúc lâu, giờ tẩy gội xong
cũng đã rất trễ, so với thời gian đi ngủ bình thường đã trễ hơn nửa canh giờ, Chiêu Chiêu luôn là người thích ngủ sớm, lúc này nằm trên giường
cũng có chút chóng mặt.
Thanh âm của nàng mang theo vài phần mệt mỏi, mềm mại: "Vương gia, vậy thiếp thân ngủ trước đây."
Nói xong một lát sau Chiêu Chiêu liền ngủ mất, còn ngủ đặc biệt ngon.
Lục Phong Hàn: "..."
Được, đây là cả đêm đều không phát hiện ra hắn tức giận.
Chiêu Chiêu ngủ rất ngon, nhưng Lục Phong Hàn lại ngủ không được, trong đầu
hắn tất cả đều là câu nói kia của Chiêu Chiêu, lúc này thấy Chiêu Chiêu
ngủ ngon như vậy càng giận, còn hắn ở chổ này hờn dỗi, nàng ngay cả nhìn ra cũng không biết.
Lục Phong Hàn nhỏm dậy, sau đó kéo vạt áo
Chiêu Chiêu xuống, cắn một cái trên xương quai xanh tinh tế lung linh
của nàng, để lại dấu vết, lúc này hắn mới bớt giận một chút.
Quả nhiên, Chiêu Chiêu chỉ là nhíu mày một cái, sau đó lại ngủ tiếp.
Lục Phong Hàn bất đắc dĩ nằm xuống.
Một đêm rất nhanh trôi qua, thời điểm Chiêu Chiêu tỉnh lại Lục Phong Hàn đã vào triều như mọi khi, nàng ngáp một cái, tối hôm qua ngủ quá muộn,
sáng nay thức dậy đều không có tinh thần, nàng ôm chăn lười biếng chốc
lát mới ngồi dậy.
Chờ lúc mặc xong thường phục Chiêu Chiêu mới
phát hiện dấu vết Lục Phong Hàn lưu lại trên xương quai xanh, lúc Lục
Phong Hàn giận nàng thường thích lưu lại dấu vết trên xương quai xanh
của nàng, lúc này Chiêu Chiêu mới biết nguyên lai tối hôm qua Lục Phong
Hàn đang giận nàng a.
Nhưng Chiêu Chiêu không nghĩ ra, nàng có làm chuyện gì chọc tới Lục Phong Hàn sao?
Chiêu Chiêu cẩn thận suy nghĩ một lát, không phát hiện bất kì chuyện khả nghi nào, haiz, nàng là thật đoán không ra tâm tư Lục Phong Hàn.
Oanh Nhi thấy Chiêu Chiêu ngồi ở trên giường ngẩn người, không khỏi có chút
nóng nảy: "Chủ tử, người sao còn không xuống giường chuẩn bị, một lát
nữa liền muộn."
Chiêu Chiêu không hiểu nói: "Muộn cái gì?"
"Hôm nay là ngày đi thỉnh an, người còn không mau chút."
Chiêu Chiêu sửng sốt, đều tại tối hôm qua Lục Phong Hàn ồn ào, nàng quên mất sáng nay phải đi chính phòng thỉnh an.
Chiêu Chiêu vội vàng trang điểm ăn mặc, sau đó đi chính phòng.
Chỉ là lúc đi trên đường đến chính phòng, Chiêu Chiêu không khỏi có chút
cau mày thở dài, nói đến hôm nay nàng thật sự không muốn đi chính viện
thỉnh an, vừa mới xảy ra chuyện của vương phi cùng Hàn trắc phi, Chiêu
Chiêu nghĩ một chút liền biết hôm nay thỉnh an chắc chắn sẽ không thái
bình, nói không chừng còn có thể phát hoả. Mùi thuốc súng nồng đậm, nàng chỉ mong không liên lụy đến nàng là được.
...
Ở một bên khác, Hàn trắc phi cũng đang trên đường đến chính viện thỉnh an.
Trên mặt Hàn trắc phi đều là tươi cười, Lục Ngân thì đỡ tay Hàn trắc phi:
"Nương nương, người không biết đâu, biểu tình của vương phi tối hôm qua
nhìn thật đúng là hả giận, đáng tiếc người không tận mắt thấy được."
"Lần này việc sai bảo ngươi xử lý rất tốt, " Hàn trắc phi nói.
Lục Ngân mím môi: "Đây đều là công lao của nương nương, nếu không phải
trong lòng vương gia thương nhớ nương nương người, sao có thể dễ dàng bị nô tì mời đến viện của chúng ta như thế. " đương nhiên, nàng bỏ qua
chuyện Lục Phong Hàn kỳ thật là đến nhìn tin tức của tiểu Hàn đại nhân.
Lục Ngân tiếp tục hướng Hàn trắc phi kể: "Nha hoàn, bà tử trong chính viện
đều ngốc, cũng không tin vương gia sẽ trực tiếp bỏ qua vương phi đi đến
chổ của chúng ta, mấy ngày qua nơi này của chúng ta đều gặp được rất
nhiều ma ma."
Hôm đó nàng nghe nói Tiết Nguyệt kêu người mời Lục Phong Hàn từ thư phòng
qua đó cũng có chút kinh ngạc, phải biết Tiết Nguyệt từ trước đến nay
chưa từng để bụng việc trong phủ, cũng không để Lục Phong Hàn trong
lòng, sao bỗng nhiên lại thay đổi tính tình.
Hàn trắc phi càng
nghĩ càng sốt ruột, Tiết Nguyệt đến cùng là vương phi, nếu lại được
vương gia yêu thích, vậy sau này nàng không có khả năng vương tới vị trí vương phi kia.
Hàn trắc phi suy nghĩ một lúc lâu, mới nhớ tới
huynh trưởng vừa gửi một lá thư tới, trong đó có nhắc đến chuyện ở Vân
Châu, nàng vội vã phái Lục Ngân thử dùng lý do này đi mời Lục Phong Hàn
đến đây, không nghĩ đến vương gia không do dự liền tới.
Tuy rằng
Lục Phong Hàn đến phòng nàng cũng chỉ ngồi xem thư xong liền đi, nhưng
rốt cuộc cũng là nàng đoạt được từ trong phòng Tiết Nguyệt, Hàn trắc phi có thể nói là mừng rỡ như điên!
Vừa đúng lúc này cũng sắp đến
chính phòng, Hàn trắc phi cũng muốn nhìn xem Tiết Nguyệt còn muốn ráng
chống đỡ thể diện vương phi của mình ra sao.
...
Trong chính phòng.
Tiết Nguyệt ngồi ở ghế trên, những người còn lại đều theo phân vị sắp chổ
ngồi, sau khi thỉnh an xong cũng không có lời gì để nói.
Chiêu
Chiêu nhạy bén nhận thấy được không khí trong phòng không đúng; quả
nhiên, Hàn trắc phi dường như có chút ngượng ngùng nói: "Vương phi, ngày ấy thiếp thân mời vương gia đi thật sự là có chính sự cần thương lượng, người sẽ không tức giận chứ."
Vả mặt, trực tiếp vả mặt, ai cũng có thể nghe ra Hàn trắc phi là đang châm chọc Tiết Nguyệt.
Tiết Nguyệt duy trì nụ cười dịu dàng như cũ: "Muội muội nói chi vậy, tất
nhiên chính sự quan trọng," nàng nói xong uống một ngụm trà, đuôi lông
mày hơi nhướn, "Ngược lại ta nghe nói tối ấy vương gia không ở lại nơi
đó của muội muội, lại đi thư phòng, có thể thấy được đúng là có thật
nhiều chính sự phải làm a."
Thanh âm không nhẹ không nặng, nhưng
tươi cười trên mặt Hàn trắc phi lại nhạt xuống, cái này không phải là
châm chọc nàng không giữ được vương gia sao.
Hàn trắc phi vừa
muốn mỉa mai trả lời lại, Tiết Nguyệt liền đè trán, mày thoáng nhăn: "Có lẽ là tối hôm qua bị gió thổi, hôm nay ta hơi đau đầu, không giữ các
muội lại nói chuyện nữa."
Một hơi nghẹn trở về, Hàn trắc phi chỉ
có thể câm miệng, sau khi nàng rời khỏi đấy liền hung hăng ném khăn
xuống đất: "Cũng chỉ có chút bản lĩnh trên miệng ấy."
Lục Ngân
liền vội vàng khuyên nhủ: "Nương nương nói phải, dù vương phi vừa mới
đâm chọc người, nhưng vương gia đi tới chổ của chúng ta là sự thật,
người trong phủ đều biết, hiện tại khẳng định là đang chê cười sau lưng
vương phi."
Nghe Lục Ngân nói như thế, Hàn trắc phi mới thuận khí, sau đó trở về.
Trong phòng Tiết Nguyệt cũng vừa hạ tay trên trán xuống, mặt cũng lạnh đi,
trong lòng nàng càng khó chịu, nếu còn tiếp tục như vậy, vị trí vương
phi của nàng thật sự sợ là sẽ ngồi không vững.
...
Chiêu
Chiêu thì nhìn toàn bộ quá trình kinh hồn hoảng sợ, đợi sau khi trở lại
Thính Vân Viện mới thở phào nhẹ nhõm, sáng nay việc thỉnh an này quả
nhiên đầy thuốc súng. Mùi vị nồng đậm, may mắn không có dính dấp đến
nàng.
Chỉ là nàng còn đang buồn rầu một chuyện khác, đó chính là
Lục Phong Hàn đến cùng vì sao giận nàng, nàng nghĩ thế nào cũng không
nghĩ ra.
Nếu không hiểu rõ hiểu lầm kia, vậy sau này Lục Phong
Hàn đến đây phỏng chừng sẽ vẫn lạnh mặt đọc sách, Chiêu Chiêu nghĩ tới
liền thở dài, đều nói tâm nữ nhân như kim dưới biển, nàng thấy nam nhân
này cũng không kém bao nhiêu a.
Chỉ là tối nay Lục Phong Hàn chưa trở về, Chiêu Chiêu cố ý phái Oanh Nhi đi hỏi thăm, thì ra là hoàng thượng bị bệnh.
Nói là mấy hôm trước hoàng thượng cũng có nhiễm chút phong hàn, nhưng không nghiêm trọng lắm, nhưng hôm nay đột nhiên sốt cao, toàn bộ ngự y đều bị phái đến bắt mạch trị liệu cho hoàng thượng, thật vất vả mới đẩy lui
được cơn sốt.
Bất quá tuy rằng hạ sốt, nhưng vẫn tái đi tái lại, Lục Phong Hàn liền ở lại trong cung chăm sóc, đợi đến sáng hôm sau mới
trở về.
Chuyện lớn như vậy, dù là nữ quyến hậu trạch cũng nên thể hiện hiếu tâm mới được, cho nên sáng sớm hôm sau tất cả mọi người đều
tập chung ở chính phòng.
Lục Phong Hàn ngồi ở ghế trên, sắc mặt
hắn không quá tốt, ánh mắt có chút mệt mỏi, rõ ràng thấy được tối hôm
qua ngủ không ngon, "Hết thảy đều chuẩn bị xong chưa, thu thập xong thì
theo ta tiến cung đi," hắn nói với Tiết Nguyệt.
Chuyện hoàng thượng sinh bệnh lớn như vậy, hoàng tử cùng hoàng tử phi tất nhiên đều phải vào cung thăm hỏi.
Tiết Nguyệt gật đầu: "Vương gia yên tâm, thiếp thân đều đã chuẩn bị xong, xe ngựa ngoài phủ cũng đều sắp xếp xong xuôi."
Lục Phong Hàn hiển nhiên còn bận rộn chuyện khác, hắn dặn dò vài câu liền
vội vàng đi, còn lại một phòng nữ quyến, Tiết Nguyệt nhíu mi, lo lắng
nói: "Phụ hoàng lần này bệnh nặng, lát nữa ta liền cùng vương gia vào
cung thăm hỏi, các ngươi ở lại trong phủ nên vì phụ hoàng cầu phúc."
Tiết Nguyệt đứng lên: "Nhất là Hàn muội muội, lần này ta vào cung, chuyện trong phủ trước hết dựa vào muội giúp đỡ một phen."
Khi Tiết Nguyệt nói lời này có một chút đắc ý ẩn giấu, bởi vì nàng là vương phi, có thể quang minh chính đại đi cùng Lục Phong Hàn vào cung thăm
bệnh, là con dâu chính thất của hoàng thượng, còn trắc thất này nọ, là
loại vĩnh viễn không lên được mặt bàn.
Hàn trắc phi thiếu chút
nữa cắn nát cả răng, làm sao nàng không nghe ra châm chọc của Tiết
Nguyệt, nhưng chỉ có thể hành lễ đáp vâng.
Gia thế của nàng cũng
không kém, nhưng lại thua An Quốc công phủ một bậc, Hàn trắc phi an ủi
chính mình, trừ An Quốc công ra, nhà mẹ đẻ Tiết Nguyệt không có người
đắc lực khác, mà phụ, huynh của mình lại đang làm việc dưới trướng vương gia, chỉ cần chờ, mình luôn có cơ hội.
Liên tục trị liệu, bệnh tình của hoàng thượng mới ổn xuống, chỉ là còn phải dưỡng một đoạn thời gian nữa mới khoẻ hoàn toàn.
Trước mắt chưa lập Thái tử, hoàng thượng cũng không lệnh cho hoàng tử nào
giám quốc, chỉ là để đại thần nội các xử lý việc triều chính, thời điểm
mấu chốt này, nhiều hoàng tử đương nhiên muốn hết sức thể hiện chính
mình, tất cả đều ở lại trong cung chăm bệnh.
Chỉ là nhóm các vương phi lại không giống vương gia có thể ở lại trong cung, đành phải trở về vương phủ.
Ngược lại là Tiết Nguyệt nghĩ ra được một chủ ý, nếu nữ quyến không thể ở lại trong cung, liền đến chùa miếu cung phụng đèn chong thay hoàng thượng,
niệm kinh cầu phúc, để người khác nhìn được hiếu tâm.
Sau khi
Lục Phong Hàn nghe ngẫm nghĩ một chút, chủ ý này của Tiết Nguyệt quả
thật không tệ, liền quyết định ngày mai đi Phổ Ninh Tự.
...
Trong Thính Vân Viện.
Chiêu Chiêu đang thu thập hành lý, ngay cả thị thiếp như nàng cũng phải đi
Phổ Ninh Tự cầu phúc, nghe nói lần này đi cũng phải ở lại mấy hôm, nên
xiêm y cũng phải chuẩn bị đầy đủ.
Thu thập xong cũng mất gần một canh giờ, Chiêu Chiêu mệt mỏi thở dài, nàng nhớ rõ trong sách năm sáu
năm nữa Lục Phong Hàn mới lên ngôi hoàng đế, cho nên lần này hoàng
thượng bệnh khẳng định không có việc gì.
Đợi đến sáng hôm sau, mọi người liền tề tụ trước xe ngựa.
Tuy nói là đi cầu phúc thay hoàng thượng, nhưng loại thời điểm này vẫn
không nên quá rêu rao, Lục Phong Hàn liền an bài mấy xe ngựa đơn giản và mấy thị vệ, vậy cũng xem như đủ.
Chiêu Chiêu cùng Quách di
nương ngồi chung một chiếc xe ngựa, Hàn trắc phi cùng Tiết Nguyệt mỗi
người một chiếc xe ngựa, đoàn người đi về hướng Phổ Ninh Tự.
Trong xe ngựa, Chiêu Chiêu cùng Quách di nương cười chào nhau, Quách di nương khó được lúc chủ động mở miệng: "Phổ Ninh Tự là chùa có tiếng trong
kinh thành chúng ta, ở ngay bên cạnh ngoại ô Tây Sơn, có không ít khách
hành hương, nhất là quan gia nữ quyến.
Những nữ nhân hậu viện
các nàng, không dễ dàng được ra cửa, cơ hội ra ngoài duy nhất là đi chùa miếu dâng hương tạ ơn, cho nên Quách di nương tương đôi quen thuộc với
chùa miếu ở kinh thành.
Chiêu Chiêu cũng có chút tò mò, trừ ngày hôm đó nàng đi hội chùa với Lục Phong Hàn ra chưa từng có dịp ra ngoài, đi Phổ Ninh Tự thay đổi tâm tình cũng không sai, nàng nghĩ chùa miếu
xây dựng trên núi, chắc chắn phong cảnh cũng sẽ không tệ.
Lại trò chuyện một lúc, hai người cũng có chút mệt mỏi, liền nhắm mắt nghĩ ngơi.
Xe ngựa lảo đảo đi hồi lâu, rốt cuộc dừng lại, đã tới trước cổng dưới chân núi, còn lại một đoạn ngắn, đi bộ qua cũng được.
Chiêu Chiêu cùng Quách di nương lấy khăn che mặt ra, khách hành hương dưới
chân núi loại người người cũng có, vẫn nên đeo khăn che mặt lên mới tốt, khăn này dùng lụa trắng che lại, vừa vặn ngăn chặn ánh mắt của người
khác.
Chiêu Chiêu cùng Quách di nương đứng một bên, lại đợi một lát, Tiết Nguyệt cùng Hàn trắc phi mới xuống xe ngựa.
Bọn thị vệ đem xe dắt đi, chuẩn bị lát nữa đem đến chuồng ngựa, lại đem vật dụng trên xe ngựa mang đến thiện phòng.
Chiêu Chiêu nhìn theo khe hở của khăn che mặt thấy Lục Phong Hàn, hắn mới từ
trên xe ngựa bước xuống, đang nói chuyện với thị vệ bên người, khoảng
cách quá xa, nàng cũng không nghe được hắn đang nói gì, nhưng nàng mơ hồ cảm giác được tâm tình Lục Phong Hàn không được tốt.
Cũng đúng, phụ hoàng hắn đang bị bệnh.
Kỳ thật nàng vốn định nói cho Lục Phong Hàn hoàng thượng nhất định sẽ
không có chuyện gì, nhưng mấy ngày nay hắn đi sớm về muộn, cũng không có cơ hội gặp mặt.
Lại nói, hắn còn đang giận nàng nha, mấy ngày
nay một ánh mắt cũng không nhìn nàng, cho tới bây giờ nàng cũng không
biết rốt cuộc vì sao Lục Phong Hàn tức giận.
Dưới chân núi Phổ Ninh Tự có không ít người, còn có người đưa nữ quyến của mình đến đây, rất náo nhiệt.
Mọi người đang chờ ở cổng dưới núi Phổ Ninh Tự, liền nghe thấy một tiếng
động lớn ầm ĩ cùng những tiếng thét chói tai, dường như là gặp phải
chuyện gì cực kì đáng sợ.
Chiêu Chiêu cùng Quách di nương cũng
nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi đang cưỡi ngựa
phóng tới, mặt hắn trắng bệch, miệng hô to: "Mau tránh ra, mau tránh
ra!"
Con ngựa kia phát ra tiếng phì phì trong mũi, chạy như không cần mạng, trên đường đụng ngã rất nhiều đồ vật, vừa nhìn thấy chính là đang phát điên, loại ngựa đang phát điên này rất là nguy hiểm, có khi một chân đá trúng người khác, rất có thể sẽ mất mạng.
Người trên đường thấy thế
cuống cuồng chạy không ngừng, còn có tiếng nữ nhân hài tử thét chói tai, hiện trường lập tức loạn thành một đống.
Đúng lúc này, nam nhân cưỡi ngựa đã không siết nổi dây cương, hắn cắn răng kẹp chặt bụng ngựa
chống đỡ, nhưng vẫn bị ngựa quăng xuống, trực tiếp ném lên một cái cây. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Mẹ Tôi Chọn |||||
Người liền ngất đi, cũng không biết sống hay chết.
Như thế rất tốt, không có trói buộc, con ngựa điên này càng chạy càng
nhanh, không ngừng thở phì phò, liền chạy dọc theo đường núi.
Hiện tại càng loạn hơn, ngay cả đám người Tiết Nguyệt cũng sợ hãi.
Lục Phong Hàn nói cho mọi người một tiếng, cùng thị vệ đang nói chuyện với
hắn cầm đao đi qua, không cẩn thận một chút liền hại mệnh của người
khác, còn không bằng trực tiếp giết chết nó, tránh hại người.
Thị vệ kia cũng là luyện võ từ nhỏ đến lớn, đối phó với một con ngựa vẫn
rất có lòng tin, hắn liền cầm đao vung lên, nhưng ai có thể ngờ ngựa
chạy quá nhanh, vậy mà né được, đao kia đâm lệch, chỉ quẹt làm bụng ngựa bị thương, máu chảy đầy đất.
Có lẽ là bị đao đâm một cái, con ngựa kia càng thêm điên cuồng, liền xoay chân chuyển đổi phưong hướng, liều mạng chạy tới.
Mà hướng con ngựa đang phi tới chính là hướng của đám người Chiêu Chiêu
bên này, nguyên bản một đám nữ quyến có hộ vệ bảo hộ cũng không đến nỗi
lo lắng, nhưng con ngựa này lại bổng nhiên đổi hướng, còn nhắm thẳng tới bên đây, doạ cho mọi người hoảng sợ, chạy loạn ra.
Loại thời
điểm này đương nhiên là mạnh ai nấy chạy, Chiêu Chiêu cũng bị doạ hết
hồn, nàng cùng Oanh Nhi, Thanh Diệp vội vàng chuyển hướng, ai biết con
ngựa kia cứ như dính lên các nàng, lại đuổi theo hướng của các nàng.
Chân người có nhanh cỡ nào đi nữa cũng không chạy nhanh hơn ngựa, mắt thấy
khoảng cách ngày càng gần, Chiêu Chiêu đã không chạy nổi nữa, xong rồi,
chẳng lẽ nàng phải chết dưới vó ngựa sao?
Thấy một màn này khoé
mắt Lục Phong Hàn muốn nứt ra, trong nháy mắt đó tim hắn thiếu chút
ngừng đập, hắn nhìn thấy thân thể nhỏ yếu của Chiêu Chiêu phía trước,
còn có nửa gò má nàng lộ ra dưới khăn che mặt do chạy nhanh, hắn đột
nhiên không nghĩ được chuyện gì nữa, sau đó liền liều mạng chạy qua.
Ba bước làm thành hai bước, hắn liền nhảy lên trên lưng ngựa, sau đó dùng
ta kéo chặt dây cương, con ngựa này sức lực thật lớn, dù là Lục Phong
Hàn cũng nhất thời không khống chế được, hắn dùng hết sức lực, khuỷu tay đau nói không nên lời.
Rốt cuộc, cuối cùng một khắc, Lục Phong Hàn khống chế được ngựa.
Tất cả mọi người thở một hơi dài nhẹ nhõm, người ở trước ngựa thân thể mềm
nhũn ngã trên mặt đất, khăn che mặt của Tiết Nguyệt đã rơi mất, nàng sợ
tới mức nước mắt giàn giụa, sau đó lập tức kinh ngạc nhìn Lục Phong Hàn
vừa đến cứu nàng một mạng.
Thì ra là vừa rồi chạy loạn, Tiết
Nguyệt hoảng sợ chạy bừa, thế mà chạy đến trước mặt Chiêu Chiêu, so với
Chiêu Chiêu còn gần con ngựa hơn.
Nàng đương nhiên cho rằng Lục Phong Hàn là vì cứu nàng mới có thể như thế, "Vương gia..."
Người vương phủ đứng bên cạnh đều cho là như thế, thật sự là mới vừa rồi loạn như vậy, tất cả mọi người đều cố bảo vệ mạng mình, không ai quan tâm
quan sát bên cạnh, liền cho rằng Lục Phong Hàn là vì cứu Tiết Nguyệt.
Đeo ma ma đỡ lấy Tiết Nguyệt, lòng của bà ấy giờ phút này mới an định lại,
thất thanh nói: "Đa tạ vương gia, nếu không có vương gia, nương nương sợ là phải bỏ mạng ở đây," nói xong thì khóc lên, nước mắt nước mũi giàn
giụa.
Trong lòng Tiết Nguyệt một mảnh mê mang, nàng không nghĩ
đến Lục Phong Hàn sẽ vì nàng làm thế này, có phải nàng cũng có chút vị
trí trong lòng hắn hay không.
Ngay cả người qua đường quây xem cũng đều cho rằng như thế, sôi nổi cảm khái.
Đeo ma ma còn đang khóc, Lục Phong Hàn trầm giọng nói: "Đi đỡ chủ tử nhà ngươi đến bên cạnh ổn định tinh thần đi."
Lúc này ngựa cũng đã bị khống chế, mọi người bắt đầu vội vàng sửa sang lại đồ vừa mới bị đụng đến, cũng bắt đầu bận việc.
Tinh thần Chiêu Chiêu chưa quay lại, đứng tại chổ thật lâu cũng chưa tỉnh
lại, sau đó liền nhìn thấy Lục Phong Hàn hướng nàng đi tới, nàng nhớ tới một màn vừa rồi, xem ra Tiết Nguyệt ở trong lòng hắn vẫn có một vị trí
không nhỏ, nếu không hắn sẽ không liều mạng như vậy.
Lục Phong
Hàn đứng ở trước mặt Chiêu Chiêu, sau đó oán hận nhìn thoáng qua Chiêu
Chiêu, hắn nhớ tới cảnh tượng vừa rồi Chiêu Chiêu thiếu chút nữa chết
dưới vó ngựa liền không nhịn được sợ hãi.
Luôn không làm cho hắn bớt lo.
Cách rất gần, Chiêu Chiêu mới phát hiện tay phải Lục Phong Hàn vẫn đang run, hổ khẩu bị dây cương cứa vào máu thịt mơ hồ, máu theo bàn tay chảy
xuống mặt đất từng giọt.
Chiêu Chiêu kinh hô: "Vương gia, tay người chảy máu."
Lục Phong Hàn lại không trả lời vấn đề của Chiêu Chiêu, mà là dùng một cái
tay khác vén khăn lụa che mặt của nàng lên, phảng phất trong trời đất
chỉ còn lại hai người bọn họ.