Diệp Tương
Giang Tương và Lục Diệp chờ mọi người dời đi hết liền nhẹ nhàng dọn dẹp
lại căn phòng. Đôi lúc Giang tương rất lười nhác, thường để đến tận ngày hôm sau mới dọn dẹp, nhưng hôm nay cô không muốn lười biếng, liền đứng
dậy để dọn dẹp luôn những thứ lộn xộn này để không phải đối mặt với anh
một chút. Lục Diệp mỉm cười dường như biết hết được tất thảy mọi suy
nghĩ trong đầu cô vậy.
Chẳng vội vàng mà vạch mặt cô, anh chỉ nhẹ nhàng phụ cô dọn hết bát đĩa đựng thức ăn sau đó đem rửa sạch, tiện tay còn giúp cô lau hết bàn ghế và hút bụi xong quanh căn phòng khách, lúc
này mới khiến tâm trạng Giang Tương bớt đi một chút xấu hổ của vừa nãy.
Lúc này cũng đã muộn, Giang Tương lặng lẽ nói với anh cô đi tắm trước sau
đó liền để lại một mình ăn trong căn phòng khách. Nhưng chẳng được bao
lâu, Lục Diệp xuất hiện trong căn phòng tắm khiến cô cũng không khỏi bất ngờ. Cô đang ngâm mình trong chiếc bồn tắm lớn, đứng lên cũng không
được đuổi anh đương nhiên anh không ra. Vốn biết hai người dù sao cũng
chẳng còn gì để giấu giếm nhưng Giang Tương vẫn ngượng ngùng đỏ mặt.
Cho đến khi cả cơ thể Lục Diệp chìm vào trong làn nước cùng cô. Kéo tấm
lưng cô dựa sát vào khuôn ngực mình, sau đó anh lại ôm cô và yên lặng
trong vô thức.
- Giang Tương, anh thích em, thực sự rất thích em, chỉ muốn em cũng có thể thích anh như vậy, mỗi một ngày đều thích anh
thêm một chút.
Giọng nói khản đặc của người đàn ông khiến cô có
đôi chút không biết nên trả lời sao cho lại, cô vốn không ùng đoạn tình
cảm này để đối đãi với anh. Cô không hề nói yêu anh nhưng luôn đối xử
với anh thật tốt vì cô luôn cố gắng nói với chính mình, cô lợi dụng anh, ép buộc anh vậy nên trong thời gian này sẽ tuyệt đối không làm anh thất vọng. Ngoại trừ cô không nguyện ý yêu anh và chỉ chăm chăm vào một dòng suy nghĩ đó là sớm có con cho ông Giang an lòng thì cô hoàn toàn không
thể thừa nhận có thể yêu anh.
Cũng đúng như lời của ông Giang từng nói, cô chưa hề biết yêu.
Giang Tương không nói thêm một câu nào, bởi vì khung cảnh hiện tại của hai
người dường như quá đỗi mờ ám, hai người giống như đang tắm chung, mà
nói là đang tắm chung cũng không phải, làm gì có ai lại vừa tắm nhưng
vẫn mặc quần áo như anh chứ, nhưng cũng chả ai vào bồn tắm như này chỉ
để ngồi tâm sự. Huống hồ tình huống này, Giang Tương không hề mặc đồ,
cũng thực sự là rất xấu hổ.
Anh chỉ muốn cô xác nhận được rằng cô yêu anh, nhưng lúc này Lục Diệp cũng
đã ngấm khá nhiều rượu, không hiểu anh suy nghĩ gì mà lại bước chân vào
bồn tắm như này, nhưng quả thực bản thân Giang Tương cũng có thể hiểu
được sau khi nghe được những tiếng thở phì phò của anh. Bàn tay anh
không ngừng đập nước, miệng không ngừng phì phò nói lung tung, nhưng cô
có muốn tức cũng không thể tức được.
Lục Diệp vốn là người có sức khỏe, lại chăm chỉ tập luyện khiến Giang Tương vốn nhiều lần muốn giở
trò háo sắc với anh, nhưng điều đó quả thực quá xấu hổ. Lần này anh say
rồi, người say có lẽ sẽ không nhớ, vậy lên khi biết anh không còn tỉnh
táo liền nhẹ nhàng tìm cách đứng dậy, khoác một chiếc áo tắm vào sau đó
cố gắng hết sức lực của mình để kéo anh ra khỏi phòng tắm.
Chật
vật hồi lâu cuối cùng cô cũng có thể kéo anh ra được phòng ngủ. Lục Diệp đáng ghét không ngờ lại nặng đến như vậy. Trước khi kéo được anh lên
giường cô đã thay cho anh một bộ quần áo mới, tất cả những gì nhìn thấy
được đều nhìn thấy qua. Trước đây một là cô uống say, hai là cô không
chịu bật điện, cuối cùng lòng hiếu kì ngày hôm nay cũng được thỏa mãn.
Ánh mắt cô nhìn một lượt từ trên xuống dưới, sau đó trong đầu vẫn hiện lên
dòng suy nghĩ vẫn là che đi phần dưới, cô chỉ cần phần trên là được rồi. Không khỏi vui vẻ với suy nghĩ của mình. Giang Tương nhẹ nhàng cầm
chiếc điện thoại của mình lên chụp lấy một vài bức ảnh, sau này cô sẽ in ra dán khắp nhà, lúc nào vui thì chào hỏi, lúc nào không vui cô nhất
định lôi anh ra gắn vào gối sau đó đấm thật mạnh cho bớt buồn phiền.
Sau khi vui vẻ bởi suy nghĩ của mình Giang Tương cũng không còn suy nghĩ
nhiều nữa. Nhẹ nhàng vén góc chăn bên cạnh anh ra chui cả người vào
trong chăn để chuẩn bị đi ngủ. Nằm xuống cạnh anh rồi nhưng trong thâm
tâm lại chẳng yên tĩnh, cô nhẹ nhàng nghiêng người sang dùng ánh mắt dịu dáng nhất nhìn về phía chàng trai bên cạnh. Giang Tương dựa vào ánh đèn mờ nhạt nhìn ra được hai hàng mi mắt của anh thật dài, đến mi mắt của
cô cũng không được dài và cong như vậy. Cũng có chút tiếc nuối và ghen
tỵ. Suy đi tính lại khi anh ngủ rồi, lại có chút không hề đáng ghét như
mọi khi nữa. Đôi bàn tay Giang Tương cũng từ đó nhẹ nhàng đặt lên ngực
anh, cảm giác rắn chắc trên khuôn ngực được cô cảm nhận trên bàn tay nhỏ bé của mình. Cô mân mê nhẹ nhàng đếm số cơ trên khuôn ngực ấy, sau cùng vẫn dứt khoát sờ tay nên trên thềm ngực anh, dùng ngón tay trỏ của mình sờ sờ qua lại miếng thịt nhô lên ở nơi đó. Thích thú mỉm cười sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau tâm trang cô đương
nhiên vui vẻ hơn tất cả, ngày hôm qua cô ăn đậu hũ của anh mà anh không
hề phát hiện cũng là một bí mật cô giữ để vui vẻ một mình. Mà chính bản
thân cô quên mất một thứ đó chính là anh là chồng cô, những việc đó
những cặp đôi yêu nhau có làm như vậy cũng là điều hết sức bình thường.
Chuỗi ngày bình thường vẫn nhẹ nhàng trôi đi, thái độc của Giang Tương dành
cho Lục Diệp cũng không còn khó chịu như trước nữa. Đôi khi cô vui vẻ
lại rủ bạn bè cuối tuần đến nhà cùng nhau ăn cơm nói chuyện. Còn những
ngày trong tuần khác Giang Tương cùng sắp xếp thời gian để chia ra hai
bên gia đình, thứ ba cô sẽ về nhà mẹ chồng cùng bà ăn cơm, còn những
ngày còn lại sẽ tranh thủ chạy về nhà ông bà Giang cùng mẹ nấu cơm sau
đó cùng bà nói chuyện đến bảy giờ tối sẽ về nấu cơm cho Lục Diệp.