Tại Văn gia, từ ngày sự kiện kia diễn ra đã khiến cho không khí trong nhà
trở nên u uất hơn bao giờ hết. Văn Hoắc không chỉ luôn bỗng dưng trở nên điên cuồng mà còn trở nên tiều tụy chưa từng thấy.
Văn Hoắc đau
đớn nghĩ, năm xưa khi nghe tin Vy Vy nhảy lầu tự sát hắn cũng không đến
nỗi trở nên như hiện tại, vậy thì hắn rốt cuộc có tình cảm với Kỳ Mộng
Nhiên hay là không. Hắn biết cô thích hắn, nên vẫn luôn lợi dụng cô làm
việc cho mình từng ấy năm, nhiều lần vượt qua hiểm cảnh hắn cũng không
có đau đớn như hiện tại.
Ngày đó khi thủ hạ vào tìm trong nhà kho
không có xác của cô, cho rằng cô bị nổ banh xác rồi, chỉ thu lại được
một chiếc nhẫn thân phận lẫn trong đống bụi tàn Văn Hoắc cảm thấy không
muốn tin vào điều đó. Hắn không cho bất cứ ai nói rằng Kỳ Mộng Nhiên đã
chết, bao lần còn ở trong tình huống nguy hiểm như vậy mà cô ấy vẫn có
thể thoát thân, cô ấy lợi hại như vậy, làm sao sẽ chết chỉ vì một quả
bom. Nhưng đoạn cô nói trong chiếc loa kia là sự thật, nhưng hắn vẫn
muốn lừa dối chính mình. Không cho lập mộ, cũng không cho an táng Kỳ
Mộng Nhiên, càng không thông báo cho người nhà của cô biết sự việc này,
mặc dù Kỳ Mộng Nhiên đã từ mặt gia tộc nhưng cô là đứa cháu dòng chính
duy nhất của nhà họ Kỳ, nếu bọn họ biết được thì nhất định cũng sẽ nổi
điên lên.
Vậy mà không hiểu sao nhà họ Kỳ lại nghe ngóng được tin
tức này, Văn Hoắc cho người điều tra, thì ra nhị tiểu thư nhà họ Kỳ,
cũng là con riêng của cha Kỳ Mộng Nhiên cũng có liên quan tới vụ việc
này. Cô ta trở về nhà thông báo sự việc này, con bóng gió nói muốn thay
chị gái gánh vác gia tộc. Nhà họ Kỳ sau khi biết thì không ngừng kiếm
chuyện với nhà họ Văn, khiến Văn Hoắc đau đầu không thôi.
Tuy nhà
họ Kỳ về tiền tài thì không bằng nhà họ Văn nhưng bọn họ có tổ tiên làm
quan triều đình, là gia tộc thế gia lâu đời, rất có tiếng tăm. Trong Kỳ
gia có nhiều người làm trong nhà nước và quân đội nên Văn Hoắc không dám đối phó với bọn họ.
Văn Hoắc nhớ tới hôm ở bệnh viện trị vết
thương ở chân, anh ta có một người bạn lâu năm làm bác sĩ ở bệnh viện
đó, sau khi nghe tin về Kỳ Mộng Nhiên thì vị bác sĩ đó nói với hắn rằng, Kỳ Mộng Nhiên vì làm nhiệm vụ nên rất hay bị thương, có những lần rất
nguy hiểm phải cấp cứu, vài lần đầu cô ấy sau khi tỉnh lại liền gặng hỏi y tá rằng khi cô ấy đang phẫu thuật thì có ai chờ đợi ở bên ngoài
không, y tá nói rằng là có nhưng thực ra là không có bất kỳ ai cả, sau
này mỗi lần vào phòng phẫu thuật thì Kỳ Mộng Nhiên còn yêu cầu không
dùng thuốc mê, thà chịu đau đớn tới tê tâm liệt phế cùng muốn chờ tới
khi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật sẽ được nhìn thấy có ai đó ngồi
chờ lo lắng cho mình ở bên ngoài và sự thật là sự thất vọng hết lần này
tới lần khác.
Khi nghe kể về điều đó thì Văn Hoắc nhận ra hắn thật sự đã vô tâm như vậy sao? Hiện tại hối hận cũng không kịp nữa rồi, hắn
chỉ ước rằng nếu như Kỳ Mộng Nhiên vẫn khỏe mạnh, vui vẻ trêu đùa đồng
nghiệp còn làm phiền anh cả ngày, chỉ là trên đời này không có nếu
như...
......
Ở một biệt thự xa cách thành phố, Kỳ Mộng
Nhiên loanh quanh trong khu vườn, thật lâu rồi cô mới sống chậm lại tận
hưởng những thú vui như uống trà thưởng hoa như hiện tại. Đã thật lâu
rồi mới sống vì bản thân mình, nếu nói điều cô hối hận nhất lúc này thì
chính là năm đó từ bỏ gia tộc đi theo Văn Hoắc.
Kỳ Mộng Nhiên đi
dạo quanh khu vườn rộng lớn rồi vô tình nhìn thấy một con sói trắng đang nằm ngủ bên gốc cây, cô không sợ chút nào đi lại gần.
Con sói như ngửi thấy mùi ai đó tới nên mở mắt tỉnh dậy, nhưng khi nhìn thấy Kỳ
Mộng Nhiên thì nó lại quẫy đuôi lại gần quấn lên người cô, khiến Kỳ Mộng Nhiên té xuống, may có nó làm đệm thịt nên không đau lắm.
Kỳ Mộng Nhiên lần đầu gặp con sói này, không nghĩ tới nó lại thân thiện như
vậy, cô thử xoa đầu nó, con sói lớn liền như con cún con ra sức dụi dụi
lấy lòng khiến Kỳ Mộng Nhiên rất ngạc nhiên.
Ở một góc trong vườn, người quản gia của căn biệt thự này chợt nhớ ra cái gì mà vội vàng hớt
hải kêu người làm đi tìm Kỳ Mộng Nhiên, còn bản thân đi chạy lên thư
phòng tìm thiếu gia Văn Xuyên.
Cốc cốc cốc
" Vào đi".
Quản gia hớt hải nói " Thưa thiếu gia, lúc nãy
Kỳ tiểu thư nói muốn đi dạo vườn, tôi quên mất bây giờ đang là giờ đi
lại tự do của thú cưng của ngài nên lỡ đồng ý với cô ấy, tôi vừa cho
người đi tìm rồi, chỉ là nếu con sói kia phát điên lên thì phải cần tới
thiếu gia ngài ngăn lại".
Văn Xuyên nhướn mày tỏ vẻ không có
chuyện gì " À, không sao đâu, kệ đi, nó sẽ không làm hại cô ấy". Tuy nói là vậy nhưng cậu ta vẫn đứng dậy chậm rãi đi xuống vườn " Mà thôi, đằng nào cũng có chuyện muốn thông báo cho cô ấy". Văn Xuyên không còn gọi
Kỳ Mộng Nhiên là chị nữa kể từ ngày hôm đó.
Ở bên kia Kỳ Mộng
Nhiên vuốt ve con vật to lớn, cô sờ tới tai nó vô tình sờ thấy có một lổ hổng trên vành tai của nó, cô chợt nhớ ra điều gì mà lật đệm thịt ở
chân trước nó lên, thấy hoa văn trên đó vẫn ý hệt như lúc trước liền vui vẻ " Thì ra là mày à, bảo sao lại thân thiện với ta như vậy". Kỳ Mộng
Nhiên nhớ tới năm xưa khi làm nhiệm vụ bên Châu Âu, trong rừng rậm tuyết dày cô thì đang chạy trốn kẻ địch nên tìm thấy một cái hang liền chui
vào để nấp.
Nào ngờ trong hang có một con sói tuyết trắng đang đẻ
con, nó hình như bị thương nên hấp hối vô cùng khó chịu, nhìn thấy Kỳ
Mộng Nhiên chui vào hang ổ của mình cũng chỉ đủ sức gừ lên mấy tiếng. Kỳ Mộng Nhiên liền ra tay giúp con sói đỡ đẻ, tuy nhiên sau khi sinh xong
thì sói mẹ cũng vì mất máu quá nhiều mà chết. Kỳ Mộng Nhiên mang theo
sói con lăn lộn mấy tháng cùng làm nhiệm vụ ở đó. Khi sói con đã hơi lớn thật khó để bế theo, một lần bị kẻ địch truy đuổi, trong lúc nguy cấp
cô vô tình gặp một người đi ngang qua liền đứa sói con cho người đó rồi
đưa tất cả tiền mà cô có cho anh ta yêu cầu phải chăm sóc sói con thật
tốt. Sau này không tìm lại được người đó nên vốn cho rằng không thể gặp
lại, không ngờ lại gặp lại nó ở sân vườn chỗ Văn Xuyên ở.
" Nhận ra rồi à" Văn Xuyên nhìn Kỳ Mộng Nhiên đang hồi tưởng chuyện xưa mà nói.
Kỳ Mộng Nhiên quay lại thực tại nhìn cậu ta đang đứng trước dựa vào tường " Cảm ơn cậu đã chăm sóc cho nó bấy lâu nay".
" Không cần cảm ơn, tôi cũng rất thích nó". Văn Xuyên đáp.
Kỳ Mộng Nhiên nhướn mày trêu ghẹo, tâm trạng của cô hôm nay vì có bé sói
này mà tốt hơn rất nhiều " Đó là cách cậu nói chuyện với người lớn hơn
mình hai tuổi đó à?".
Văn Xuyên cười trừ, tuy vậy nhưng thấy cô có thể tươi cười trở lại trong lòng cũng thấy dễ chịu một chút " Đúng vậy, ai bảo cô ngốc như vậy!".
" Cậu!!!" Kỳ Mộng Nhiên bị cậu ta trọc
cho canh lời. Lúc này Văn Xuyên mới nói vào chủ đề chính " Người của tôi nghe ngóng được, đứa em gái của cô đang âm mưu chiếm lấy quyền thừa kế
của Kỳ gia đấy, cả Kỳ gia đều phản đối nhưng cha của cô lại đồng ý, nghe nói mấy hôm nữa sẽ tổ chức một buổi tiệc tối tuyên bố chuyện này".
Kỳ Mộng Nhiên nhíu mày, cô vừa mới có ý nghĩ sẽ quay về tạ lỗi với ông bà, nhưng tuyệt không phải là với người cha này " Yên tâm, phần lớn gia sản nhà tôi đều vẫn nằm trong tay ông nội, chỉ cần ông nội biết tôi còn
sống, nhất định cô ta sẽ không có cơ hội cướp đi đồ của Kỳ gia, tôi còn
phải tới để trả lễ cho cô ta nữa chứ".