Sau khi toàn bộ các màn biểu diễn kết thúc thì chương trình cũng hạ
màn. Các thí sinh đang ở sau hậu trường để tẩy trang, Thẩm Mặc tẩy trang rất nhanh vì cậu vốn không trang điểm gì nhiều, sau đó đi vào phòng
thay đồ để thay trang phục.
Bởi Thẩm Mặc vào sớm nhất nên hiện tại phòng này còn chưa có ai, cậu đi vào sau một ngăn rèm, nhìn bản thân
trong gương mà cảm thấy vô cùng ngại ngùng, không chỉ trang phục là màu
hồng phấn lại còn tai mèo mềm mại trên đầu. Đang định tháo ra thì lúc
này đột nhiên bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếng giày da kêu cộp cộp hữu
lực ngày càng gần, sau đó một bóng người lật rèm lên chen chúc vào trong với cậu.
Thẩm Mặc thật sự là hết hồn nhưng bên mũi thoang thoảng
mùi hương mà cậu nhớ nhung suốt mấy ngày qua làm tinh thần cậu thả lỏng
hẳn ra. Thẩm Kỳ ôm lấy người trong lòng rồi đẩy cậu dựa lên tấm gương mà hôn thật sâu. Trong không gian yên tĩnh, tiếng môi lưỡi đan vào nhau
nghe thật rõ ràng, tay của Thẩm Kỳ không an phận mà luồn vào bên trong
áo của bé mèo con đùa nghịch hai viên đậu đỏ bé xinh trước ngực khiến
cho Thẩm Mặc buột miệng khẽ rên thành tiếng.
" Đừng... nơi này...sẽ có người vào".
Một tay khác của Thẩm Kỳ luồn xuống mông cậu xoa bóp, bé mèo con của anh
vẫn luôn mê người như vậy. Thẩm Mặc bị anh trêu đùa những nơi mẫn cảm
khiến cậu không chịu nổi mà ưỡn thẳng cổ lên, mím chặt môi để không phát ra tiếng động. Thẩm Kỳ không ngừng trêu đùa quả đào mềm rồi nói bên tai cậu " Nếu như chỗ này mọc thêm một cái đuôi thì thật tuyệt".
Thẩm Mặc hai chân run rẩy đáp " Không mọc được đâu~... anh đừng bóp
nữa...Aa!". Thẩm Kỳ vỗ lên mông cậu một cái. Ở giữa hai người có thứ cộm lên, không chỉ một mà hẳn hai cái không ngừng cạ vào nhau khiến hai
người đều nặng nề mà thở.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng
nói chuyện của vài người, các thí sinh khác cũng lục tục di chuyển vào
phòng thay đồ. Thẩm Mặc thấy vậy thì muốn đẩy ra, bảo Thẩm Kỳ nên dừng
lại nhưng anh lại ghì chặt lấy cậu, quay người Thẩm Mặc đối diện vào tấm gương, một tay bịt lấy miệng Thầm Mặc, một tay thò vào trong quần của
cậu nắm lấy vật nhỏ bé đang cộm lên giúp cậu tuốt nó. " Ngoan, đừng lên
tiếng, sẽ không ai phát hiện ra đâu".
Bên ngoài tiếng bước chân
ngày càng gần, Thẩm Mặc bối rối tới sắp khóc luôn rồi, bởi vì quá kích
thích cho nên cậu lập tức ra ngay trong tay của Thẩm Kỳ. Thậm chí cả
người cậu còn run lẩy bẩy không kiểm soát nên phải bám chặt lấy anh, khi anh còn muốn giúp cậu tiếp tục, Thẩm Mặc còn cố đẩy tay anh ra mà che
đi bộ phận dưới thân, bởi mỗi khi anh chạm vào thì cậu lại sẽ run rẩy.
Thẩm Kỳ thổi gió vào tai cậu " Nhanh như vậy, còn chưa tới một phút nha bảo
bối". Thẩm Mặc bị anh trêu đùa tới đỏ cả mặt, cậu muốn đẩy anh ra nhưng
không đẩy ra được, lúc nãy vì quá kích tình nên không để ý, lúc này nhìn thấy khuôn mặt của bản thân ở trong gương giống như rất ủy khuất chọc
người càng muốn bắt nạt nhiều hơn khiến Thẩm Mặc vội lấy tay che mặt
lại.
Người bên ngoài sắp vào tới đây rồi, cậu hoang mang nhưng
chân run rẩy tới đứng không vững, phải dựa vào Thầm Kỳ mới không khuỵu
xuống nên không biết phải làm sao.
Lúc này tiếng chân đã ở ngay
trước cửa, bỗng Thẩm Mặc nghe thấy tiếng của một người nói rằng " Thẩm
tổng muốn dùng căn phòng này để nghỉ ngơi, các cậu qua phòng khác thay
đồ đi". Người đó chính là thư ký của Thẩm Kỳ.
Thẩm Mặc vừa mới thở phào một hơi thì đã bị Thẩm Kỳ cầm lấy tay kéo tới vật khủng bố nơi
đũng quần anh, Thẩm Mặc còn cảm nhận được vật kia còn khẽ nảy lên một
chút. Thẩm Kỳ ôm cậu vào lòng " Sao nào, giờ thì không phải lo bị phát
hiện nữa nha, ngoan, giúp anh một chút, cậu bé dưới này nhớ em tới phát
điên rồi".
Thẩm Mặc làm sao tin được cái một chút của anh nhưng
lại không thể chống đỡ lại được sự hấp dẫn của Thẩm Kỳ, tuy nhiên cậu
vẫn không dám tiếp tục vì nếu quá lâu thì sẽ bị người khác phát hiện.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng thảo luận của mấy thí sinh khác.
Thí sinh A " Thẩm tổng đang ở trong này sao? thật muốn làm quen
với anh ấy, tôi nói cậu biết anh ấy là người tình trong mơ của tôi đó".
Thí sinh B " Không chỉ mình cậu, cái đùi vàng đó ai chẳng muốn ôm, nếu như
được bao nuôi thì cũng phải tìm người giống như vậy, không những đẹp
trai nhiều tiền, nhìn dáng người cũng rất hấp dẫn, công phu trên giường
hẳn cũng rất dũng mãnh".
Thí sinh C " Các cậu mơ cái gì vậy, người ta còn lâu mới để ý tới mấy người như chúng ta, người như anh ta chỉ
cầu gặp được mặt đã rất khó rồi".
Thí sinh A " Thẩm Hà hình như là em trai của anh ấy, sau này làm quen thân với cậu ta, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội gặp được Thẩm tổng".
Tiếng nói càng ngày càng nhỏ
chứng tỏ bọn họ đã đi xa, Thẩm Mặc gần đây được khai thông rất nhiều,
cậu biết trong giới giải trí thì việc bao nuôi diễn ra rất nhiều nhưng
không nghĩ tới bọn họ trên sân khấu có thể biểu diễn như thật ngây thơ
nhưng phía sau ánh đèn thì lại có thể thảo luận tới mấy vấn đề đó công
khai như vậy. Nghe mấy lời đó khiến Thẩm Mặc trong lòng rất khó chịu,
Thẩm Kỳ là của cậu, cậu bé trong quần anh cũng là của cậu, mấy người đó
lại dám mơ tưởng tới khiến Thẩm Mặc nghĩ tới đã muốn nổi cơn ghen.
Vốn cậu còn do dự có nên tiếp tục hay không, bị lời nói của mấy người kia
kích thích khiến Thẩm Mặc lập tức bắt tay vào việc. Tiếng hít thở và
tiếng nước dinh dính vang lên trong căn phòng đầy mờ ám, thỉnh thoảng
lại có tiếng người lại gần sau đó đều lại bị thư ký của Thẩm Kỳ yêu cầu
rời đi, tuy biết bọn họ sẽ không vào nhưng hai người bên trong vẫn cảm
thấy vô cùng kích thích, cũng may cho Thẩm Mặc vì vậy mà Thẩm Kỳ kết
thúc sớm hơn mọi khi.
Bởi không thể làm bẩn trang phục nên khúc
cuối Thẩm Mặc vẫn ngậm lấy, sau đó nuốt hết con cháu của anh vào bụng
khiến cho Thẩm Kỳ vốn đang thỏa mãn lại có xu hướng căng trở lại, nhưng
anh biết lúc này không thích hợp nên cũng đành nhịn xuống tha cho bé con của mình.
Khi Thẩm Mặc ra khỏi căn phòng này còn lén lút rời đi
khiến anh cảm thấy đáng yêu không thôi. Thẩm Mặc ra tới điểm tập kết may mắn có vài người vẫn chưa ra tới nên khi cậu tới cũng không tính là
muộn. Kỳ Phong thấy Thẩm Mặc ra tới thì kéo cậu cùng lên xe chờ, cậu ta
để ý thấy Thẩm Mặc sắc mặt ửng hồng, hai mắt hơi sưng thì hỏi han " Cậu
sao vậy, bị sốt hay là khóc vậy, hôm nay cậu biểu diễn rất tốt mà, cũng
không mắc lỗi, đừng lo lắng quá".
Thẩm Mặc nói dối, hai tay xoắn xuýt lại " Không có gì, lúc tẩy trang bị dính vào mắt, với lại cũng muộn rồi nên buồn ngủ ấy mà".
Kỳ Phong cảm thấy hơi kỳ quái nhưng dù sao cũng không phải chuyện của mình nên không quản tới.