Hơn ba tiếng trước trong một con phố hoang vu ẩm thấp. Tại một căn phòng
nhỏ cũ kĩ, Kỳ Mông Nhiên nhìn màn hình điện thoại đen xì vì sập nguồn,
cô với lấy dây sạc cũ tìm được trong ngăn kéo cắm vào. Một cấp dưới của
cô lo lắng tới đi đi lại lại trong phòng.
" Kỳ Phong, em đừng đi đi lại lại nữa".
Kỳ Phong là một đứa trẻ mà Kỳ Mộng Nhiên nhặt được trong một nhiệm vụ, vì
vậy cũng lấy họ là Kỳ, cậu là một người gốc Châu Âu, da trắng mắt xanh,
một đầu tóc nâu rất điển trai, cậu nhóc năm nay cũng vừa tròn 18 tuổi,
chính là cũng không nhận làm mẹ con mà chỉ là chị em, dù sao Kỳ Mộng
Nhiên cũng chỉ hơn cậu ấy 7 tuổi, nếu kêu mẹ con cũng thật hơi ngại
ngùng. Kể từ khi Kỳ Mông Nhiên từ mặt với gia tộc, cô độc lẻ loi đi theo Văn Hoắc thì chỉ có Kỳ Phong là người nhà duy nhất của cô.
Kỳ
Phong ngồi xuống đối diện, tay nắm lại thành quyền bày tỏ bức xúc " Sao
em có thể không lo lắng, vụ giao dịch này của chúng ta vô cùng kín đáo,
không hiểu sao lại bị lão già kia phát hiện, chúng ta đang bị bao vây
rồi, chị mau báo cho ông chủ đi, gọi cứu viện tới".
Kỳ Mộng Nhiên
khẽ thở dài, lúc này có gọi cũng vô dụng, cô đã gọi cho anh ta nhiều
cuộc rồi mà anh ta không hề nhấc máy, lúc này hẳn đang vui vẻ bên người
khác rồi cũng nên. " Chị đã gọi rồi" Kỳ Mộng Nhiên hối hận vì đưa Kỳ
Phong theo chuyến này, vốn nghĩ chỉ là một lần vận chuyển hàng bình
thường mà thôi nên mới đưa cậu đi theo.
" Em uống chút nước đi cho bình tĩnh, chị sẽ nghĩ cách, chị em là một người rất bản lĩnh mà" Cô
xoa đầu cậu nhóc cao hơn mình cả một cái đầu. " Mọi chuyện sẽ ổn thôi".
Kỳ Phong quả thật hơi khát sau cuộc chạy trốn khi nãy, cậu một hơi uống
hết cốc nước kia. Uống xong được năm phút thì cậu cảm thấy cơ thể uể oải vô cùng, cậu sửng sốt nghĩ tới điều gì mà chống mình đứng dậy bám lấy
tay của Kỳ Mông Nhiên, miệng lẩm bẩm " Không được đi". Nhưng mí mắt của
cậu vẫn từ từ hạ xuống rồi gục trên bàn.
Kỳ Mộng Nhiên rơi một
giọt nước mắt, cô xoa đầu cậu bé đã đi theo mình bao năm nay khẽ nói "
Chuyến này có thể là chuyến đi cuối cùng của chị rồi, em nhất định phải
bình an vô sự trở về nhé".
Nói rồi Kỳ Mông Nhiên lau nước mắt, ánh mắt cô thay đổi hiện lên tia sát khí, với lấy chiếc điện thoại mới sạc
được một chút, có lẽ chỉ đủ để gọi một cuộc điện thoại nhưng cô quyết
định không mở nó lên. Kỳ Mộng Nhiên một mình rời căn nhà nhỏ, chạy nhanh rời xa nơi này.
......
Một tiếng sau, tại sân bay.
Vắn Hoắc xuống máy bay, hắn vội mở điện thoại ra thì một loạt cuộc gọi nhỡ hiện lên " Chết tiệt". Diệp Nghi đuổi theo bước đi của hắn hớt ha hớt
hải " Văn tổng à, có chuyện gì vậy?". Văn Hoắc đang rất bực tức muốn
phát tiết nhưng quay lại thấy gương mặt giống người hắn thích năm xưa
tới bảy phần thì không lại không nỡ, chỉ đành cảnh cáo " Đừng tò mò quá
nhiều".
Hắn gọi cho một người khác " Lập tức đưa thêm người tới cứu viện, các người chết hết rồi sao, tại sao lại chậm chạp như vậy".
Bên kia vang lên tiếng nói hối hả của một người đàn ông " Thưa ông chủ,
chúng tôi không nhận được tín hiệu cầu cứu của cô Kỳ nên chưa dám hành
động, hiện tại chúng tôi lập tức xuất phát".
Văn Hoắc gầm lên " Mau lên!".
......
Gần một tiếng sau lại một khu rừng phía nam thị trấn, Kỳ Mộng Nhiên một
mình đấu súng với đám người áo đen, cô len lỏi giữa các cành cây, lợi
dụng màn đêm đang dần buông xuống mà lẩn tránh trong bụi rậm, tuy nhiên
không tránh được các loại vết xước khắp cơ thể, sức lực của cô sắp tới
giới hạn rồi. Mồ hôi, máu và nước mắt như hòa lại với nhau. Nghe thấy
tiếng chân nên cô nhẹ nhàng di chuyển rời khỏi vị trí đang ẩn núp.
Càng vào sâu trong rừng thì càng yên tĩnh, cả tiếng gió thổi cũng có thể nghe thấy rõ ràng ở hướng nào. Kỳ Mộng Nhiên cố giữ cho bản thân tỉnh táo. Nếu cô đoán không nhầm thì chỉ còn khoảng năm tên đang bám
theo mình, cô cũng chỉ còn đúng năm viên đạn, được ăn cả ngã về không.
Cô nghĩ tới những lần gặp nguy trước kia, bằng cách nào đó mà cô luôn có thể sống sót, có lẽ bởi vì lúc đó Kỳ Mộng Nhiên vẫn còn có lí do để cố
gắng, vì muốn ở bên người kia mà không muốn chết quá sớm, còn hiện tại
cô hoang mang không biết mình cố gắng sống sót trở về để làm gì. Cơ thể
cô đã mệt lắm rồi, mỗi khi chạy được một đoạn, hai chân đều muốn mất cảm giác mà ngã ra, nhưng cô vẫn cố lết lên đứng dậy.
Đến khi vượt
qua một bụi rậm, cô đã thoát ra khu rừng này nhưng phía trước là một đám người đã chờ sẵn, may mắn bọn họ đang quay lưng lại còn chưa phát hiện
ra.
Kỳ Mông Nhiên liền không nhám nhúc nhích trốn sau một hốc cây. Phía bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ, nghe rất quen "
Cả đám người đuổi theo một ả đàn bà mà đến giờ vẫn chưa bắt lại được là
sao, phế vật, toàn là phế vật".
Một người đàn ông cao lớn không
cho là như vậy, hắn phản bác lại " Kỳ nhị tiểu thư, cô đấy là không biết danh tiếng của chị gái mình trong giới hắc đạo rồi, cô ta không phải
dạng tiểu thư chân yếu tay mềm như cô đâu".
Hừ, cô ta tức giận nhưng không dám cãi nhiều với đám đàn ông lực lưỡng này " Bắt được chị ta, tôi nhất định phải giết chị ta".
Người đàn ông kia có vẻ là đứng đầu của đám lâu la xung quanh, lời anh ta nói có trọng lượng hơn nhiều, anh ta hơi bực mình vì câu nói đó " Kỳ nhị
tiểu thư, hình như cô không hiểu, ý của ông chủ khi hợp tác với cô là để bắt được Kỳ Mông Nhiên, nhưng ông chủ nói rằng cô ta phải sống".
" Anh!!." Kỳ Ái Nhi tức dậm chân.
Kỳ Mông Nhiên nghe hiểu được một số thông tin, một là lão già kia hợp tác
với Kỳ Ái Nhi, em gái cùng cha khác mẹ với cô, thông tin đơn hàng lần
này là do cô ta không biết lấy được ở đâu mà tiết lộ ra, hơn nữa cô ta
còn muốn giết chết cô, thế nhưng lão già kia lại muốn cô không chết.
Lão già mà Kỳ Mông Nhiên nhắc tới chính là ông bác của Văn Hoắc, ông ta
thuộc dòng thứ nên không nằm trong danh sách người thừa kế, nhưng Văn
Hoắc là kẻ nguy hiểm nên ông ta chỉ có thể nhịn lại để Văn Hoắc nắm giữ
vị trí chủ gia tộc. Ông ta là một lão cáo già, không biết từ lén lập một công ty mới sử dụng tài nguyên từ Văn gia mà phát triển, hơn nữa ông ta cũng lại nắm trong tay một nửa giới hắc đạo, luôn ẩn mình bao lâu nay.
Việc này cũng là mới phát hiện không lâu trước đây.
Bỗng điện
thoại vang lên tiếng rung khiến Kỳ Mộng Nhiên giật mình, đám người bên
kia hình như cũng nghe thấy rồi. Không biết là ai đột nhiên lại gọi tới, cô không lén lút nữa mà chạy thục mạng sang một hướng khác, bên đó hơi
dốc, cô trượt chân liền lăn xuống dưới đồi một đoạn khá xa, mãi đến khi
lưng va vào một thân cây mới dừng lại.
Kỳ Mộng Nhiên biết bản thân không thoát được nữa rồi, cô mở điện thoại đã bị vỡ nát màn hình, cuộc
gọi đã tắt, cô ấn bừa vào mục tin nhắn, không nhìn ra được đó là hộp tin nhắn của ai, cô chỉ có thể nhanh tay gửi đi vị trí cùng lời kêu cứu,
mong rằng đó là người mà cô có thể nhờ vả được. Bởi vì cơ thể quá đau
đớn nên mỗi từ nói ra đều cảm thấy như lấy đi toàn bộ sức lực.
Tiếng người bước chân chạy lại đây ngày càng gần, cô cố mở mắt nhìn, thấy
người đàn ông cao lớn khi nãy cầm trong tay một quả bom hẹn giờ đính
liền với dây trói, như hiểu ra bọn họ muốn làm gì, Kỳ Mông Nhiên nhanh
chóng lại gửi một đoạn âm thanh đi nói rằng ở đây có bom, đừng tới nữa,
sau đó tầm nhìn của cô mờ dần rồi gục xuống. Trước khi hoàn toàn mất ý
thức cô đã kịp giấu chiếc điện thoại kia vào dưới một hốc đá.