Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Thẩm Mặc vẫn chưa nhớ ra chuyện đêm qua cho nên
cậu chợt giật mình khi nhìn thấy Thẩm Kỳ nằm trên giường của mình, trong phút chốc cậu cũng nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua bản thân mình và anh
đã hôn môi rất lâu thì mặt bỗng chốc đỏ lên. Tuy rằng rất ngại ngùng
nhưng mà thật sự cậu rất thích cảm giác gần gũi với anh trai như vậy.
Nhớ lại cảm giác mềm mềm ấm ấm trên môi anh đêm qua khiến cho Thẩm Mặc
như muốn bốc khói trên đầu.
Thầm Kỳ bởi vì đêm qua thức muộn cho
nên lúc này tỉnh dậy cảm thấy hơi mệt mỏi nhưng anh vẫn không quên việc
mình đã hứa với vợ nhỏ sẽ đưa cậu ấy đi chơi vào ngày hôm nay. Sau một
giấc tỉnh lại thì Thẩm Mặc cũng trở nên xa cách với anh hơn, có lẽ cậu
ngại ngùng hoặc cho rằng chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ,
dẫu sao thì tâm hồn của cậu cũng chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi, mà một đứa
trẻ 7 tuổi thì rất nhanh sẽ quên mất những chuyện xảy ra vào ngày hôm
trước.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Kỳ dẫn Thẩm Mặc tới công viên A
chơi, nơi này từ lâu đã là địa điểm mà Thẩm Mặc ước mơ được đến cho nên
cậu rất hồi hộp. Kể từ lúc mua vé cho tới khi bước vào cổng, nhìn tới
chỗ ghế đá lần đó cậu bị bỏ lại đã ngồi chờ suốt đêm ở đó, vậy mà phát
hiện không thấy đâu nữa rồi, một số thứ ở công viên này đột nhiên bị
thay đổi.
Chuyện này là do Thẩm Kỳ yêu cầu bên quản lý công viên
thực hiện trước khi Thẩm Mặc đến đây. Anh sợ sẽ khiến cho cậu nhớ tới
quá khứ không vui.
Hôm nay Thẩm Kỳ mặc một bộ trang phục rất khác
với mọi khi, không phải là áo vest và quần tây mà là một bộ trang phục
rất đời thường giống như anh không phải là một vị tổng tài mà chỉ là
người bạn trai của Thẩm Mặc mà thôi vậy. Còn Thẩm Mặc bị anh bịt kín từ
đầu đến chân giống như một quả bóng lăn tròn vì thời tiết vẫn còn rất
lạnh, tính ra như vậy thì gần như hoàn toàn không có ai nhận ra hai
người bọn họ mặc cho việc hai người vừa mới có scandal rất hot trên
mạng.
Tuyết đã ngừng rơi nhưng bởi vì số lượng quá nhiều cho nên
vẫn chưa thể dọn dẹp được sạch sẽ, xung quanh bãi cỏ và ven đường vẫn
còn tuyết đọng lại mang không khí của mùa đông. Bởi vì quá hồi hộp cho
nên Thẩm Nặc không để ý đến đồ trang trí ven đường hôm nay có chút lạ.
Thẩm Kỳ hỏi vợ nhỏ " Em muốn đi chơi ở chỗ nào trước?". Thẩm Mặc ngại ngùng đáp lại " Em muốn đi vòng quay khổng lồ".
Thẩm Kỳ đáp lại " Được!" sau đó anh dắt tay Thẩm Mặc đi tới bên dưới trò
chơi vòng quay khổng lồ, nhân viên bảo vệ mở cửa một khoang sau đó chỉ
dẫn hai người đi vào.
Khi vòng quay bắt đầu đưa lên cao thì Thẩm
Mặc không nhịn được mà bám lên cửa kính nhìn ra bên ngoài, cậu nhìn thấy các tòa nhà trở nên thấp dần thấp dần, sau đó toàn cảnh thành phố đều
hiện lên trong trước mắt, không biết đã bao nhiêu lần cậu tưởng tượng ra việc này nhưng vẫn không thể tin được rằng nó đã trở thành sự thật,
thậm chí cậu còn đi cùng với người anh trai mà bản thân ngưỡng mộ đã
lâu. Thẩm Mặc quay đầu lại lén nhìn anh trai sau đó phát hiện anh ấy
đang nhìn cậu bằng ánh mắt rất dịu dàng và cưng chiều, trái tim cậu chợt chững lại một nhịp.
Thẩm Kỳ không phải là một người thích đi tới
những nơi giống như vậy, đây cũng là lần đầu tiên anh ngồi trên vòng
quay khổng lồ nhưng phong cảnh xung quanh không thể nào mà thu hút bằng
việc vợ nhỏ đang rất thích thú kia của anh. Chỉ riêng việc có thể nhìn
thấy cậu tươi cười vui vẻ là anh cũng cảm thấy trong lòng mình rộn ràng
vô cùng, mong rằng những ký ức đẹp đẽ này sẽ thay thế những ký ức không
tốt đẹp của cậu năm xưa mà Thẩm gia đã gây ra.
Thẩm Kỳ kéo vợ nhỏ
của mình lại gần ôm vào lòng, Thẩm Mặc cũng vô cùng bối rối nhưng lại
không hề phản kháng lại, cậu rất thích cảm giác được anh trai ôm vào
lòng như vậy. Khi vòng quay lên tới điểm cao nhất cũng là lúc Thẩm Kỳ từ từ cúi đầu xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên đôi môi của Thẩm Mặc. Ánh
sáng màu vàng nhạt của mặt trời xuyên qua màn sương mờ làm cho lớp tuyết vẫn còn đọng lại một ít trên khung cửa kính ánh lên những tia sáng lấp
lánh chiếu vào khung cảnh bên trong.
Nụ hôn này chỉ ngắn trong
chớp mắt nhưng lại khiến cho Thẩm Mặc bồi hồi mãi không thôi, cậu nhìn
vào anh rồi lại nhìn tới khung cảnh xung quanh liền có một ý nghĩ không
muốn quên đi khoảnh khắc này, cũng muốn khắc ghi cái khoảnh khắc này vào trong tâm trí, vào trong tim để mãi mãi không quên đi.
Thẩm Mặc
muốn chơi thêm những trò chơi mạo hiểm khác nhưng Thẩm Kỳ không đồng ý,
cho dù đó chỉ là trò chơi nhưng sự nguy hiểm là có thật, anh không muốn
vì một sơ suất nào mà khiến cho bản thân phải hối hận hay là khiến cho
Thẩm Mặc bị tổn thương, cho nên anh dẫn cậu tới những trò chơi của trẻ
con như là xe đụng hoặc là trò chơi bắn bóng bay lấy thưởng.
Anh
vẫn còn nhớ Thẩm Mặc đã kể rằng khi cậu xin được phép chơi trò cưỡi ngựa gỗ thì Thẩm gia đã bỏ quên cậu lại đây mà đi về mất, trong tất cả các
trò chơi thì có lẽ đây là trò chơi khiến Thẩm Mặc ám ảnh nhất cho nên
cậu không dám đi tới chỗ đó. Thẩm Kỳ cũng hiểu điều đó cho nên anh cũng
không nhắc tới trò chơi đó.
Hai người đi tới chỗ chơi xe đụng, gần như toàn bộ người ở đây
đều là trẻ con và bố mẹ của chúng, bỗng dưng xuất hiện hai người lớn còn là nam đi cùng với nhau khiến cho vài người để ý tới và chỉ trỏ. Thẩm
Kỳ không hề để tâm tới những ánh mắt đó mà anh chỉ dán mắt theo từng
hành động của vợ nhỏ của mình, Thẩm Mặc bị người khác nhìn thì cũng hơi
ngại ngùng nhưng tính cậu trước nay cũng không phải là người sẽ để ý tới những ánh mắt của người khác bởi vì khi còn ở trại trẻ mồ côi, cậu cũng thường hay gặp những ánh mắt như vậy, khi có những cặp vợ chồng tới đó
để nhận nuôi con, bọn họ sẽ chỉ trỏ vào đám trẻ rồi thì thầm rằng đứa
nào trông thật ngoan, đứa nào trông có vẻ như là một một đứa trẻ hư hoặc là đứa trẻ này thật dễ nhìn, đứa trẻ kia thật xấu, những ánh mắt và lời thì thầm đó khiến cho rất nhiều đứa trẻ trong trại mồ côi bị tổn thương nhưng chúng vẫn giấu vào trong lòng chỉ thể hiện ra nét mặt vui tươi để mong rằng một ngày nào đó bọn chúng sẽ được một gia đình nào đó nhận
nuôi và được yêu thương như những đứa trẻ khác, Thẩm Mặc cũng vậy, cậu
cũng sẽ giấu đi những sự khó chịu đó mà cố gắng tươi cười như vẻ không
sao cả.
Thẩm Kỳ cảm nhận được người bên cạnh mình không vui cho
nên anh kéo cậu ngồi vào một chiếc xe đụng và bắt đầu trò chơi, lúc đầu
Thẩm Mặc còn lúng túng không biết điều khiển như thế nào nhưng sau đó đã bị sự thích thú làm cho quên sạch những ý nghĩ buồn bã khi nãy, trong
đầu chỉ còn suy nghĩ tới việc làm sao để thắng được anh, tay lái già đời như Thẩm Kỳ cũng phải giả vờ nhường cậu để cậu có thể đụng được vào xe
của anh, nếu không đứa nhỏ này liền có thể thua nhiều tới mức tức giận
muốn ăn vạ mất.
Hai người cùng nhau chơi vui vẻ suốt cả một ngày
tới 6 giờ chiều, lúc này trời đã sẩm tối, Thẩm Mặc lúc này mới để ý tới ở giữa quảng trường có một cây thông Noel rất lớn vừa mới được giăng đèn
lên trông vô cùng đẹp đẽ và lấp lánh. Cậu nhớ cái ngày mà bản thân bị bỏ rơi lại công viên một mình cũng là một đêm giáng sinh, cũng có một cái
cây thông Noel giống như vậy được trang trí ở đây, ký ức và cảm xúc ùa
về khiến cho Thẩm Mặc cảm thấy như đang lạc vào quá khứ tới cái ngày hôm đó.
Trước khi vợ nhỏ kịp trở nên buồn bã thì Thẩm Kỳ đã kéo cậu
rời khỏi công viên này, anh đưa cậu về nhà và khi bước vào bên trong đã
có một mâm cơm vô cùng đặc sắc khiến cho Thẩm Mặc chơi cả một ngày trời
bụng đang réo vang cũng trở nên muốn vội vàng lao tới.
Thẩm Mặc
vừa ăn vừa cười rất hạnh phúc bởi vì lần này cậu không những được chơi
những trò chơi vô cùng vui vẻ mà cậu còn không còn cô đơn nữa vì đã có
người đưa cậu về nhà và chuẩn bị một bữa cơm đầm ấm cho cậu, đây chính
là cảm giác của gia đình, sự ấm áp và yêu thương này Thẩm Mặc vô cùng
trân trọng, cậu tự động muốn gạt bỏ hết những ký ức không vui kia đi,
thay thế bằng những ký ức mới tươi đẹp của ngày hôm nay, sẽ không có ai
mãi mãi muốn sống trong sự cô đơn và đau buồn cả, nếu như được yêu
thương thì sẽ không ai còn nhớ tới những điều không vui nữa.
Sau
khi ăn xong Thẩm Kỳ nói có việc muốn nói với cậu, kêu Thẩm Mặc ngồi chờ
anh rồi bản thân anh lại chạy đi mất, sau khi quay lại anh đã mặc trên
người một bộ đồ giống như ông già Noel còn vác theo một hộp quà vô cùng
lớn.
Thẩm Mặc chưa từng được nhận quà vào những dịp lễ như thế này cho nên cậu vô cùng ngạc nhiên và bất ngờ. Thẩm Kỳ cười dịu dàng nửa
trêu đùa nói với cậu " Ông già Noel tặng cho em một món quà, Mặc Mặc có
muốn nhận không nhỉ?".
Mặc 7 tuổi liền gật đầu liên tục, cậu lúng
túng tới mức không biết phải thể hiện sự vui vẻ và hạnh phúc của mình
như thế nào, cậu chỉ có thể nở một nụ cười thật tươi lao tới ôm lấy anh. " Có ạ! em thích lắm!".
" Vậy mau tới bóc quà đi nha, ông già Noel đã chuẩn bị cho em từ rất lâu rồi".
Thẩm Mặc rất trân trọng món quà này cho nên cậu bóc từng góc một, một cách
từ từ và cẩn thận, đến cả giấy bọc quà bên ngoài cậu cũng không muốn làm rách. Khi mở ra, ở bên trong là một chiếc hộp gỗ được đậy kín có nắp mở ra từ bên trên, Thẩm Mặc quay lại nhìn vào mắt anh thấy được sự đồng ý
của Thẩm Kỳ thì cậu liền mở ra chiếc hộp quà này, bên trong đó vậy mà là một sân khấu được khắc bằng gỗ vô cùng tinh xảo, sau khi vặn dây cót
thì các nhân vật trong đó liền tự động mà động đậy, trong đó có hai nhân vật đang cùng khiêu vũ với nhau, hình như đều là nam, một người trông
rất giống với Thẩm Kỳ, còn một người thì nhỏ bé hơn, trông rất giống
cậu.
Điều đặc biệt ở đây là tiếng nhạc của chiếc hộp vang lên
khiến cho Thẩm Mặc cảm giác thật quen thuộc giống như cậu đã nghe đi
nghe lại bản nhạc này không biết bao nhiêu lần vậy. Sau khi nghe được
một đoạn thì trong đầu của cậu liền xuất hiện những hình ảnh rất lạ, cậu nhìn thấy bản thân đang từng chút từng chút một tạo ra những chiếc hộp
nhạc giống như thế này, không chỉ một cái mà là rất nhiều cái, mỗi chiếc cậu đều dụng tâm và tỉ mỉ làm từng chi tiết một cho nên không chỉ vân
gỗ mà có những vết cắt ở chỗ nào thì cậu cũng đều nhớ được hết.