Sau khi Mục Thần đến, Thời Vi không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Bất kể ở nước ngoài, chỉ cần có Mục Thần, nơi nào cũng là nhà.
Khi Thời Vi tham gia chương trình học bồi dưỡng, Mục Thần sẽ hoàn thành
nhiệm vụ khảo sát của công ty, thỉnh thoảng tổ chức họp video với nhân
viên, thời gian còn lại họ sẽ cùng nhau đi chơi, trải nghiệm nhiều điểm
du lịch nổi tiếng ở Pháp: Khải Hoàn Môn, Nhà thờ Đức Bà tinh xảo, Cung
điện Versailles giàu trí tưởng tượng, đại lộ Champs-Elysées thời thượng
và sang trọng... hầu như bóng dáng họ có ở khắp mọi nơi.
Nước
Pháp lãng mạn và cao quý, Thời Vi mua sắm rất nhiều, cô chọn rất nhiều
hàng xa xỉ, tùy ý quẹt thẻ của Mục Thần, lúc trả tiền cho cô, Mục Thần
thậm chí không chớp mắt.
Mua sắm cũng là lao động chân tay, khi
cô lựa chọn, Mục Thần kiên nhẫn ở bên cạnh chờ đợi, thỉnh thoảng đưa ra
vài gợi ý có giá trị.
Hai người vui chơi mua sắm, tận hưởng cuộc
sống ở Pháp, kết quả trực tiếp của việc phóng túng như vậy, đó là một
tuần trước khi khóa bồi dưỡng tại học viện nước hoa Givaudan Pháp kết
thúc, Thời Vi phải thức trắng đêm để làm bù bài tập được giao.
Cô đang ngồi ở mép ghế sô pha, tay cầm laptop, ngón tay thoăn thoắt lướt
trên bàn phím, cô tùy tiện viết luận văn tốt nghiệp, cũng đã là người
tốt nghiệp, không ngờ đến Pháp bồi dưỡng lại có loại cấp bách làm bài
tập như vậy.
Nếu Mục Thần không đến Pháp, cô có thể đã hoàn thành những nhiệm vụ này.
Nghĩ đến đây, Thời Vi không khỏi liếc nhìn Mục Thần bên cạnh, Mục Thần cũng
đang làm việc, ở Trung Quốc vẫn còn là ban ngày, anh đeo tai nghe, mở
họp qua điện thoại với nhân viên công ty, thần sắc nghiêm túc.
Nhân mô cẩu dạng*.
* Nhân mô cẩu dạng: thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con
chó, ý Thời Vi là Mục Thần với vẻ ngoài quân tử như con người, nhưng khi đối với cô thì không khác gì chó sói:)))
Thời Vi trong lòng
chửi thầm, khóe môi không khỏi hơi nhếch lên, thật ra nếu không phải Mục Thần đến Pháp, có lẽ cô đã không thể kiên trì được.
Ngay cả khi cô hoàn thành những bài tập về nhà này, cũng là thực hiện một cách máy móc và cứng nhắc, không có hồn.
Những ngày này cô tham gia khóa học bồi dưỡng, cùng Mục Thần đi du lịch vòng
quanh nước Pháp, cô cũng đang thưởng thức đất nước Pháp, sẽ có ý thức
liên hệ nội dung vui chơi và học tập lại, cô sẽ nghĩ, đâu là đặc điểm
của nước Pháp, khiến nó trở thành quê hương của nước hoa, những đặc điểm này phải có quan hệ.
Trong lòng có vài ý nghĩ mông lung, không chân thực lắm, nhưng vẽ giống như thật.
Thời Vi cảm thấy dường như bản thân có nhận thức và hiểu biết mới về nước
hoa, sau khi về thảo luận với Gaylord một chút, cô có thể nhận được một
đáp án khác.
Khi Thời Vi đang nghĩ về nước hoa, Mục Thần đã kết
thúc cuộc họp từ khi nào, anh cũng ngồi trên ghế sô pha, ôm Thời Vi từ
phía sau, vòng tay qua eo cô, lặng lẽ nhìn cô làm việc.
Bị nhìn chằm chằm khi đang làm việc như thế này... luôn cảm thấy kỳ lạ.
Tốc độ đánh máy của Thời Vi chậm lại, Mục Thần nghĩ cô hết ý tưởng: "Nghỉ ngơi không?"
Thời Vi liếc anh: "Không nghỉ. Đừng luôn nhìn em."
Mục Thần hiểu ý cô, nhưng anh cũng không muốn buông cô ra, thân thể trong
lòng anh mềm mại ấm áp, anh tiếp tục ôm cô từ phía sau, nhưng lần này,
anh vùi đầu vào cổ Thời Vi.
Cũng coi như không nhìn cô.
Tóc Mục Thần không dài, rất mềm mại, ở tư thế này, khi Thời Vi cử động có
thể cảm giác được tóc của anh khẽ chạm vào má cô, ngứa ngáy, giống như
lông vũ, khiến lòng người khó chịu.
Khi anh thở, hơi nóng phả vào cổ cô, cổ cô vốn đã nhạy cảm, nên Thời Vi càng mất tập trung làm việc.
"Anh ngủ trước đi."
Thời Vi dừng lại: "Em sẽ thức rất muộn."
"Có cần anh giúp không?"
"Không cần," Thời Vi liếc anh một cái, "Chuyện này anh không giúp được em, em phải tự mình làm."
Mục Thần trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Ngay khi Thời Vi nghĩ Mục Thần chuẩn bị đứng dậy rời đi, cánh tay anh ôm eo
cô đột nhiên buông ra, duỗi thẳng về phía trước, dùng đầu ngón tay nhéo
cằm cô, quay về phía anh.
Thời Vi bị anh giữ cằm, chỉ còn cách
quay đầu lại, cô nhíu mày, tỏ vẻ không vui, còn chưa kịp nói, đã đụng
phải đôi môi mềm mại của Mục Thần.
Anh cố tình làm vậy, môi anh chờ đợi đã lâu.
Mục Thần nhếch môi, hôn cô một cách tự nhiên, nụ hôn sâu hơn, anh dùng một
chút kỹ năng khi hôn, Thời Vi vẫn đang suy nghĩ về bài tập còn dang dở,
có chút lơ đễnh, Mục Thần trừng phạt cô, đột nhiên hôn cô mạnh hơn.
Thời Vi không kịp phản ứng, nụ hôn của anh trở nên có chút kịch liệt, Thời
Vi bị hôn đến không thể ngồi yên, bất giác lùi về phía sau, đến một lúc
nào đó, cô đã nửa nằm trên sô pha, bị Mục Thần đè xuống hôn.
Mái
tóc dài của cô tán loạn trên gối, mơ hồ mà quyến rũ, Mục Thần một tay đè cổ tay cô, hôn rồi lại hôn, cả người anh phủ lấy cơ thể cô, hai người ở tư thế ái muội thân mật, rất thích hợp để làm gì đó, khi Mục Thần muốn
tiếp tục hôn xuống cổ cô, anh bỗng nhớ ra, Thời Vi còn phải làm việc.
Không nền trì hoãn thời gian làm việc của cô.
Mục Thần cuối cùng cắn lưỡi cô, không hài lòng ngồi dậy, nụ hôn kết thúc.
Sau khi ngồi dậy, Mục Thần nhìn dáng vẻ quyến rũ nửa dựa vào sô pha của cô, ánh mắt thâm thúy, đầu ngón tay nặng nề vuốt ve đôi môi đỏ mọng của
Thời Vi, khàn giọng nói: "Ngủ sớm đi, ngủ ngon."
Cho đến khi Mục Thần trở lại phòng ngủ, Thời Vi vẫn chưa hoàn hồn.
Cô cầm máy tính lên bắt đầu làm việc, nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, nhưng không đọc được chữ nào.
Cảnh tượng vừa rồi vẫn còn in đậm trong tâm trí cô.
Mục Thần... thực sự là một ví dụ điển hình cho sự chuyển đổi liền mạch giữa trung khuyển* và một con chó sói.
* Trung khuyển: Chó trung thành
Anh rất nhiều mặt, lãnh đạm và khó gần với người ngoài, thường thì khi công ty tổ chức họp, những cấp dưới ít nhiều sẽ sợ anh.
Nhưng ở trước mặt cô, anh có thể cho người ta cảm giác an toàn, ngoại trừ có
chút mạnh mẽ, không cấm dục như thế, thì không có khuyết điểm nào khác.
Tuy nhiên, Thời Vi thừa nhận, cô đã yêu một Mục Thần như vậy.
Anh chỉ làm điều ấy với cô.
Thế là đủ rồi.
.......
Sau khi thức cả đêm, khóa bồi dưỡng của Thời Vi đã hoàn thành xuất sắc, cô về nước cùng Mục Thần vào tháng 8.
Thời Vi trò chuyện với Gaylord về những gì cô mắt thấy tai nghe ở Pháp, khóa bồi dưỡng cũng giúp cô có được những hiểu biết và ý tưởng mới về nước
hoa, trong lúc trò chuyện với thầy, tư duy của họ va nhau tạo ra vô số
tia lửa, Thời Vi nắm lấy nguồn cảm hứng loé lên trong tâm trí cô.
Vào tháng 10, với sự hỗ trợ của Gaylord, Thời Vi đã chính thức thành lập thương hiệu nước hoa T của riêng mình.
Thương hiệu nước hoa T, tên đầy đủ là Time, hàm ý của nó là - thời gian có
nhiều loại, nhanh chậm, tốt xấu, mà thời gian ở bên bạn, mới chính là
thời gian.
Thương hiệu T thuộc về công ty MS, hiện tại Thời Vi
đồng thời trực thuộc hai công ty, cô được mệnh danh là nhà điều hương
danh dự của công ty ATY, ở ATY là tên tuổi chính, trọng tâm của cô là
thương hiệu T, và là người phụ trách của thương hiệu T.
Thương
hiệu T đã mở ra một thị trường nước hoa mới kết hợp giữa kỹ thuật và
công nghệ trong nước, phá bỏ rào cản kỹ thuật nước hoa truyền thống,
tích hợp công nghệ, nhưng cao hơn cả công nghệ, gây chấn động trong
ngành công nghiệp nước hoa, có người nói, đây là một cuộc cách mạng nước hoa, là một khoảnh khắc quan trọng trong lịch sử.
Vào ngày 20 tháng 12 cùng năm, Mục Thần và Thời Vi đã tổ chức hôn lễ.
Tháng 12 trong nước là mùa đông, nhiệt độ quá thấp, họ chọn Bali làm nơi tổ
chức hôn lễ, nước biển ở Bali trong xanh, cảnh đẹp vô cùng, nước biển
dường như một bức tranh thuỷ mặc, xanh lam, xanh lá, màu vàng hắt xuống
mặt biển, rọi lại những đám mây bồng bềnh, biển cát vàng mịn như bột, là nơi thích hợp để tổ chức hôn lễ.
Phù dâu của Thời Vi chủ yếu là
bạn cùng phòng thời đại học, như Chu Niệm Dao, Quách Cẩn Đồng,.... còn
phù rể của Mục Thần là đối tác làm việc của anh, Thời Vi không quen lắm.
Bây giờ nghĩ lại, cô thực sự không nhớ chi tiết về hôn lễ ngày hôm đó, hôm
đó rất bận, từ sáng đến tối, cô dậy sớm trang điểm, chụp ảnh cưới, trò
chuyện với phù dâu, sau đó làm theo các thủ tục thông thường của hôn lễ, đãi khách, khiêu vũ tối, v.v...
Điều khiến Thời Vi ấn tượng nhất, là hai cảnh trong hôn lễ, khiến cô vô cùng xúc động.
Trước hôn lễ, Thời Vi cảm thấy mình sẽ không có thay đổi lớn nào trong tình
cảm, chỉ là một buổi lễ mà thôi, sau khi trải qua quá trình, cô và Mục
Thần đã ở bên nhau lâu như vậy, nhưng khi đến hôn lễ, Thời Vi thấy cảm
xúc của cô đã vượt quá tầm kiểm soát.
Lần đầu tiên cảm động, là trong nghi thức.
Buổi lễ có một nghi thức, yêu cầu người ba nắm tay con gái trao cho chú rể,
theo thủ tục này, ba Thời và Thời Vi nắm tay nhau đi trên con đường trải đầy hoa, những vị khách xung quanh nhiệt tình nhìn theo họ, còn có
không ít người chụp ảnh, thỉnh thoảng có một số bức ảnh trong quá khứ
được chiếu trên màn hình, ảnh gia đình Thời Vi khi cô còn nhỏ, ảnh gia
đình Mục Thần khi anh còn nhỏ.....
Ba Thời có lẽ bị bầu không khí lây nhiễm, nói mà không cần suy nghĩ: "Đã lâu rồi ba không nắm tay con như thế này."
Thời Vi không biết ông đang nghĩ gì, cô quay đầu nhìn ông, nghe thấy ông
thấp giọng thở dài: "Có lẽ là ba đã bỏ bê con suốt thời gian qua, thật
xin lỗi."
Đó là lần đầu tiên Thời Vi nghe thấy ba mẹ xin lỗi cô.
Nhiều năm như vậy, cô cho rằng ba mẹ mình không biết bản thân sai, hiện tại xem ra, bọn họ thật sự đã biết.
Chỉ là quan niệm trọng nam khinh nữ đã ăn sâu, họ bị quan niệm này ảnh hưởng, nói năng làm việc vẫn không thay đổi.
Thời Vi im lặng, che giấu cảm xúc trong mắt: "Đều đã qua. Con cũng có gia đình của riêng mình rồi."
Cô không thể dễ dàng tha thứ và buông bỏ, nhưng nghe được lời xin lỗi của
ba mẹ trong ngày cưới cũng không tệ lắm, cho dù ngày mai ba mẹ cô vẫn
quan tâm Thời Tử Thành, thì xem ra cũng không liên quan tới cô lắm.
Ảnh hưởng tiêu cực từ gia đình nguyên sinh* mang đến cho cô dần bị thời
gian chôn vùi, cô không còn là Thời Vi trước đây nữa, cô bây giờ, thuộc
về Mục Thần.
* Gia đình nguyên sinh: là một gia đình trong đó con cái chưa kết hôn và vẫn sống với cha mẹ.
Vì vậy, khi ba Thời giao cô cho Mục Thần, đôi mắt cô chua xót không sao
giải thích được, nước mắt bất giác trào ra, sau khi nói chuyện với ba
cô, Thời Vi nhận ra, thực sự Mục Thần đã cho cô cuộc sống mới.
— đó là lần thứ nhất cô cảm thấy xúc động trong hôn lễ.
Trong hôn lễ, Hạ Nhân và Mục Dần Xuyên cũng rất hào phóng đúng mực, họ nói
với Thời Vi đừng tính toán những thứ trước đây, Hạ Nhân và Mục Dần Xuyên đối với ba mẹ Thời, ngay cả Thời Tử Thành, đều biểu hiện sự kiên nhẫn
và tiết chế.
Đương nhiên, đến ngày hôn lễ Thời Tử Thành không còn khiêu khích như trước, tựa hồ cũng đã trưởng thành lên rất nhiều, yên
lặng ngồi dưới bàn tiệc xem hôn lễ.
Thời Vi nghe ba mẹ nói, Thời Tử Thành dường như thích một cô gái, đang thay đổi vì cô gái đó.
Tuy nhiên, Thời Vi không quá quan tâm đến những điều này, con đường của
Thời Tử Thành diễn ra như thế nào, là việc của cậu, không ai có thể can
thiệp vào số phận của cậu, cả ba mẹ cũng không thể.
—— Lần thứ hai Thời Vi cảm động là trong tiệc tối của hôn lễ, khi cô đã thay một bộ váy dài màu đen và khiêu vũ với Mục Thần.
Tiệc tối diễn ra thoải mái và ấm cúng, mọi người nhảy múa ca hát, có người
tán gẫu về chuyện quá khứ, Thời Vi đã mệt mỏi sau một ngày, Mục Thần có
thể nhìn ra thần sắc mệt mỏi của cô, sau khi khiêu vũ một lúc, Mục Thần
đột nhiên ôm ngang cô lên.
Dưới con mắt của mọi người, Thời Vi
ngơ ngác nhìn anh, không biết anh định làm gì, nhưng Mục Thần đã cầm
micro, nói với khách: "Cô ấy mệt rồi, tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi, lát
nữa sẽ ra với mọi người."
Tiệc tối vừa mới bắt đầu, dựa theo đạo lý nói cô dâu nên có mặt mọi lúc, nhưng anh lại nói đưa cô đi nghỉ ngơi.
Nhiều khách khứa, người thân và bạn bè như vậy, quen hay không quen, từ ngàn
dặm bay đến Bali để tham dự hôn lễ của họ, phía dưới còn có ba mẹ hai
bên, mà anh chiều cô không chút ngại ngùng như vậy.
Thậm chí coi thường thể diện người khác.
Anh quá sủng cô, chỉ cần cô không muốn, vậy thì không cần làm.
Khi cô được anh bế đi bộ vào khách sạn, Thời Vi nằm trong lòng anh với đôi
mắt đỏ hoe, lúc đó, cô có cảm giác được yêu thương sâu sắc.
Mọi người đều không quan trọng hơn cô, anh là yêu cô như thế.
Hai lần xúc động này, là ấn tượng sâu sắc nhất của cô về hôn lễ ngày hôm đó.
Nếu có chuyện gì khác, có lẽ là khi cô và Mục Thần đứng bên bờ biển chụp
ảnh cưới, ngày đó gió rất to, sóng vỗ vào đá ngầm, tiếng sóng vỗ bên
tai, trời xanh biển rộng, chiếc khăn voan trắng trên đầu Thời Vi bị gió
thổi bay, nhiếp ảnh gia yêu cầu họ tạo nhiều tư thế và động tác khác
nhau, khi chụp ảnh, Mục Thần đột nhiên vuốt má Thời Vi, Thời Vi nhìn
thấy mình từ đôi mắt đen của anh.
Nhiếp ảnh gia không bảo anh làm động tác đó, chỉ là Mục Thần muốn làm mà thôi.
Cô mặc một chiếc váy trắng, mặt mày thanh tú quyến rũ, lại một chút dịu
dàng khác thường, váy trắng tầng tầng lớp lớp bồng bềnh như trải dọc bãi biển, khiến vòng eo của cô càng thêm quyến rũ, chiếc khăn voan trên đầu cũng tạo cho cô vẻ đẹp trong trắng và thuần khiết.
Mắt đen của
Mục Thần nhìn cô chăm chú, anh hôn lên môi cô qua lớp voan trắng, nói
bằng giọng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy——
"Hôm nay em rất đẹp."
"Cô dâu của anh."
—
Có thể nửa đầu cuộc đời quá thăng trầm, nhưng nửa sau của cuộc đời, Thời
Vi và Mục Thần lại rất suôn sẻ, bất kể là sự nghiệp hay tình yêu.
Năm năm sau khi hai người tổ chức hôn lễ, con trai của họ chào đời, cậu bé
là sản phẩm bất ngờ, bất quá sau khi tính toán cũng đã gần đến tuổi sinh con, bố mẹ hai bên cũng thúc giục rất nhiều, thì họ thuận theo tự nhiên mà sinh ra.
Mục Thần đặt tên cho cậu bé là Mục Vỹ, thật ra cái
tên này chẳng có ý nghĩa gì cả, là Thời Vi tình cờ tra từ điển, cô cảm
thấy cái tên này hay, nên gọi bằng cái tên này, Mục Thần đương nhiên
không phản đối.
Thời Vi thực sự không thích trẻ con, tính cách
Mục Thần cũng không phải loại thích trẻ con, điều này khiến Vỹ Vỹ từ nhỏ rất giỏi trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt, đặc biệt giỏi trong
việc lấy lòng mọi người.
Mỗi lần Thời Vi cảm thấy việc nuôi con
thật phiền phức, vừa bước vào cửa, trên bàn đã có sữa hâm nóng của Vỹ
Vỹ, đôi dép lê được để gọn trước cửa, cậu bé mới 6 tuổi, xinh đẹp đáng
yêu, chớp chớp đôi mắt đứng ở cửa nũng nịu cô: "Mẹ về rồi, Vỹ Vỹ hôm nay cũng rất ngoan!"
Thời Vi nở nụ cười ngay lập tức.
Ai nói trẻ con là xấu, Vỹ Vỹ nhà cô đáng yêu chết đi được.
Thời Vi bế cậu bé lên, cười tươi như hoa: "Vỹ Vỹ thật ngoan, ba con đâu?"
Vỹ Vỹ chớp chớp mắt: "Ba còn chưa tan làm, nói hôm nay sẽ mang quà về cho con."
"Ồ?"
Thời Vi nhướng mày: "Vậy mẹ cũng có quà."
Tính tình không giỏi bày tỏ của Mục Thần vẫn không thay đổi, trong lòng anh
thực ra rất yêu đứa trẻ này, nhưng có lẽ anh đã quen kín tiếng, tình yêu của anh không dễ bị nhận ra.
Cách thể hiện tình yêu của Mục Thần rất đơn giản và thô - mua quà, đủ loại quà.
Trong nhà có một luật bất thành văn, Vỹ Vỹ có quà, thì cô nhất định sẽ có quà.
Vỹ Vỹ thường được mua các mô hình đồ chơi khác nhau, trong khi những món
quà của Thời Vi đắt hơn nhiều, chẳng hạn như túi xách, trang sức, quần
áo...
Vì vậy, Thời Vi nghi ngờ, mỗi lần Mục Thần nói mua quà cho Vỹ Vỹ, thực ra là muốn tặng quà cho cô phải không?
Lúc Mục Thần đi làm về đã là 7 giờ tối.
Buổi tối Thời Vi có một bữa tiệc, ra ngoài ăn cơm, không ở nhà, Mục Thần đưa cho Vỹ Vỹ mô hình ô tô mà anh mua, thản nhiên đặt chiếc vòng cổ mua cho Thời Vi lên bàn.
Sau đó, Mục Thần ngồi trên giường một bên làm việc, một bên trông con, anh liếc nhìn Vỹ Vỹ, sợ cậu bé ngã.
Vỹ Vỹ ngồi dưới đất nghịch mô hình ô tô một lúc, ánh mắt rơi vào sợi dây
chuyền trên bàn, những viên kim cương trên vòng cổ tỏa sáng lấp lánh, Vỹ Vỹ không nghĩ ra từ nào để diễn tả, chỉ cảm thấy chiếc vòng còn sáng
hơn các vì sao.
Vỹ Vỹ suy nghĩ một chút rồi hỏi bố: "Tại sao mỗi lần con có quà, mẹ cũng có quà vậy?"
Mục Thần không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi nhếch lên: "Bởi vì mẹ con cũng là một đứa trẻ, thật ra tuổi rất nhỏ."
Vỹ Vỹ tin, cậu bé lo lắng: "Mẹ nhỏ hơn con sao? Vậy có phải con cần bảo vệ mẹ không? Con phải làm gì?"
Nói đến đây, Mục Thần nhớ tới, trong khoảng thời gian Thời Vi mang thai, cô cảm thấy rất khó chịu, tâm trạng cũng tệ, lúc đó anh đau lòng cho Thời
Vi, thậm chí nghĩ không muốn có con, vẫn là Thời Vi mạnh mẽ, kiên trì
vất vả mười tháng.
Nghĩ đến đây, Mục Thần xoa mặt Vỹ Vỹ, nhẹ giọng nói: "Có một cách, cần con hợp tác. Như vậy, Vỹ Vỹ, chúng ta thi đấu?"
"Thi đấu gì ạ?"
Ánh mắt Mục Thấn tối sầm lại ——
"Từ hôm nay, chúng ta hãy so xem ai có thể đối xử với mẹ tốt hơn."
Dù ba có tốt với mẹ đến đâu, vẫn cảm thấy chưa đủ sủng.
Vì vậy, ông trời đã cử con đến, cùng ba sủng mẹ con.