Thời Vi hỏi thăm người phục vụ một chút, nhóm Phòng An Bạch thường xuyên tới nhà ăn âm nhạc này ăn cơm, đặc biệt là vào thứ sáu hàng tuần.
Cho nên, vào thứ sáu, Thời Vi lại lần nữa tới, lúc này cô dẫn theo một mình Sơ Niệm Dao.
Sơ Niệm Dao không biết gì, vẻ mặt chờ mong nói: "Sao đột nhiên tới đây ăn? Cách ký túc xá của chúng ta xa như vậy, sao, ca sĩ hát ở đây là soái ca à? Người đó hát rất hay?"
Thời Vi gật đầu, hàm hồ nói: "Ừm, có soái ca."
"So với An Bạch nhà tớ còn soái hơn sao?"
Thời Vi liếc cô một cái, không nói tiếp.
Thời Vi bỗng nhiên cảm thấy làm như vậy có chút tàn nhẫn, chính là lấy sự
hiểu biết của Thời Vi đối với Sơ Niệm Dao, nếu không như vậy, Sơ Niệm
Dao căn bản sẽ không chết tâm.
Có tình cảm với tra nam, vẫn nên cắt đứt sạch sẽ sẽ tốt hơn.
Lúc Thời Vi và Sơ Niệm Dao đến nhà ăn âm nhạc, nhóm Phòng An Bạch còn chưa
tới, chờ đến khi hai người gọi món xong ăn cơm xong, rốt cuộc Thời Vi
mới chờ được Phòng An Bạch.
Nữ sinh bên cạnh Phòng An Bạch thay
đổi liên tục, nữ sinh tóc dài lần trước không tới, nhưng nữ sinh nhuộm
tóc màu bà nội vẫn ở đó.
Bọn họ vừa vào cửa, tiếng trêu đùa vô
cùng náo nhiệt liền hấp dẫn ánh mắt của những vị khách khác, nữ sinh màu tóc bà nội oán giận giày của mình có chút cọ xát gót chân, Phòng An
Bạch khóe môi mỉm cười, nói lần sau sẽ mua cho cô ta đôi khác.
Thời Vi và Sơ Niệm Dao ngồi bên cạnh đám người Phòng An Bạch, hai người đều yên lặng.
Từ khi Sơ Niệm Dao nghe thấy giọng Phòng An Bạch, liền biết vì sao Thời Vi mang cô tới nơi này.
Sơ Niệm Dao cúi đầu, trầm mặc, tay cầm đũa vẫn không nhúc nhích, tựa hồ bị đông cứng.
Thời Vi cũng không lên tiếng, cô biết Sơ Niệm Dao cần một ít thời gian.
Âm nhạc trong nhà ăn to như vậy, hai người phảng phất như bị ngăn cách
trong một không gian riêng biệt, những người khác náo nhiệt vui cười,
chỉ có hai cô ở chỗ này, thời gian như ngừng trôi, không khí tĩnh mịch,
cây kim rơi có thể nghe thấy.
Trầm mặc hồi lâu, Sơ Niệm Dao mới
nhỏ giọng nói: "Chúng ta ăn xong liền rời đi đi, đồ ăn ở đây mùi vị cũng bình thường, tớ cảm thấy không ngon, thật sự ăn không vô nữa."
Thời Vi có chút hoài nghi bản thân nghe lầm.
Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt Sơ Niệm Dao một lúc lâu, môi chậm rãi
giương lên một độ cong trào phúng, cuối cùng, Thời Vi gật đầu thoả hiệp, thanh âm bình tĩnh: "Ừm, đồ ăn không ngon lắm, chúng ta đi thôi."
Nếu Sơ Niệm Dao biết Phòng An Bạch như vậy còn muốn nhịn, Thời Vi quản cũng vô dụng.
Hình dung tâm trạng của Thời Vi, cảm thấy phản ứng của Sơ Niệm Dao ngoài dự
liệu, cũng hợp lý, nhưng ít nhiều vẫn có chút thất vọng, thất vọng Sơ
Niệm Dao lâu như vậy vẫn không có tiến bộ.
Thời Vi hiểu cô, kỳ
thật Sơ Niệm Dao rất yếu đuối, lúc trước đối mặt với sự khiêu khích và
khó xử của Tưởng Ngữ Hàm là có thể nhìn ra, phản ứng đầu tiên của Sơ
Niệm Dao đều là nhịn, Thời Vi không rõ cô có thể nhịn tới khi nào, có lẽ Sơ Niệm Dao căn bản không có giới hạn.
Đúng lúc này, có một nữ sinh hát trong nhà ăn, thật trùng hợp, cô ấy hát chính là bài 《 Quá giới hạn 》của Trương Tín Triết.
Giọng nữ sinh quanh quẩn trong nhà ăn: "Sao nhẫn tâm trách anh phạm sai lầm / là em cho anh tự do quá giới hạn / khiến anh càng cô đơn / mới có thể
lâm vào vòng xoáy ái tình
Sao nhẫn tâm để anh chịu tra tấn / là em cho anh tự do quá giới hạn / nếu anh muốn bay / đau xót em sẽ chịu......"
Thật hợp với tình hình.
Nghe《 Quá giới hạn 》bên tai, còn tiếng trêu đùa của Phòng An Bạch và nữ sinh
khác, Sơ Niệm Dao nhăn mũi, môi hơi hơi mím, chung quy cuối cùng cô
không nhịn được, vành mắt dần dần đỏ lên, nước mắt tràn ra hốc mắt:
"Thời Vi, có phải cậu cảm thấy tớ rất vô dụng hay không......"
Kỳ thật Sơ Niệm Dao đã sớm biết Phòng An Bạch có quan hệ ái muội với nữ sinh khác, không rõ ràng.
Mới vừa ở bên nhau không bao lâu, Sơ Niệm Dao liền phát hiện, trong video
Douyin của Phòng An Bạch xuất hiện nữ sinh khác, bình luận hỏi có phải
bạn gái của Phòng An Bạch không, Phòng An Bạch chưa bao giờ giải thích.
Sơ Niệm Dao cũng rất cẩn thận hỏi, Phòng An Bạch đều nhẹ nhàng bâng quơ
nói: "Đối tượng hợp tác." "Bạn bè bình thường." "Không cần giới thiệu
cho em, không phải cùng một vòng."
Đúng vậy, Sơ Niệm Dao biết, cô và Phòng An Bạch chưa bao giờ trong một vòng.
Sơ Niệm Dao rất muốn làm quen với những người trong vòng của cậu ta, muốn
biết càng nhiều về chuyện của Phòng An Bạch, nhưng Phòng An Bạch không
cho cô cơ hội, Sơ Niệm Dao cũng không dám hỏi thêm, sợ làm phiền Phòng
An Bạch, không cần cô.
Lúc trước Sơ Niệm Dao còn có thể lừa mình
dối người, bịt tai trộm chuông, coi những nữ sinh khác như bạn xã giao
bình thường của Phòng An Bạch, mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng
hiện tại, cô và Thời Vi ngồi ở đây, chính tai nghe Phòng An Bạch cùng nữ sinh khác tán tỉnh.
Xã giao bình thường sẽ có những động tác ôm eo, sờ đầu, đút cơm thân mật sao?
Sơ Niệm Dao trong lòng đã có đáp án.
Thời Vi thấy bộ dáng của Sơ Niệm Dao, khẽ thở dài, đưa ra quyết định lúc này rất khó, nhưng có những quyết định, sớm muộn gì cũng phải đưa ra.
Thời Vi nói: "Sơ Niệm Dao, tớ hỏi cậu, cậu có để ý cậu ta và nữ sinh khác
như vậy không? Cậu nói không thèm để ý, có thể chịu đựng, chúng ta hiện
tại liền đi, coi như chưa xảy ra chuyện gì."
Sơ Niệm Dao nức nở,
dùng khăn giấy lau mặt, một khi khóc ra, phòng tuyến trong lòng cô cũng
hoàn toàn sụp đổ, trong giọng Sơ Niệm Dao mang theo nức nở, ủy khuất
nói: "Sao có thể không thèm để ý chứ...... Tớ chính là cảm thấy, tớ
không thể tìm được người tốt hơn anh ấy......"
Thời Vi nghe thấy
lời này, khinh thường cười nhạt nói: "Cậu ta có gì tốt, trừ khuôn mặt,
cậu ta hai bàn tay trắng. Cậu có thể xứng với nam sinh, nhất định tốt
hơn cậu ta ngàn vạn lần."
Câu cuối cùng, Thời Vi nói rất chắc chắn.
Chắc chắn đến mức, khi Sơ Niệm Dao nghe rõ, thậm chí còn ngây người, cảm
thấy Thời Vi nói đúng. Cô không cần nhẫn nhục, bởi vì cô đáng có một nam sinh tốt hơn Phòng An Bạch ngàn vạn lần.
Thời Vi dùng đũa gõ vào đĩa của Sơ Niệm Dao, nhìn thẳng cô: "Hỏi cậu lần
cuối, là làm bộ không có việc gì xảy ra, hay là trực tiếp đến hỏi rõ
ràng?"
Sơ Niệm Dao cắn môi, dừng một chút, hạ quyết tâm nói: "Hỏi rõ ràng."
Chết rõ ràng rành mạch, cắt đứt sạch sẽ, đây là cách làm của Thời Vi, Sơ
Niệm Dao không học được, nhưng cô vẫn luôn hâm mộ Thời Vi quả cảm và
tiêu sái, hiện tại có Thời Vi giúp cô, cô cảm thấy cô cũng có thể dũng
cảm một lần.
Vì thế, bầu không khí vốn náo nhiệt bên Phòng An Bạch, khi nghênh đón Sơ Niệm Dao không mời mà đến, nháy mắt yên tĩnh.
Sơ Niệm Dao nắm chặt tay thành quyền, khóc đến khóe mắt hơi hơi đỏ: "Phòng An Bạch, anh không giải thích một chút sao?"
Phòng An Bạch nhìn thấy Sơ Niệm Dao, tay đặt trên vai nữ sinh tóc ngắn không
hề có ý thu lại, giống như những chuyện này thường xuyên xảy ra, bên môi ngậm cười: "Là Dao Dao à. Cần giải thích cái gì? Tôi đã nói rồi, đây
đều là bạn bè thôi."
Nữ sinh tóc ngắn trang điểm tinh xảo, phấn
mắt màu đậm, với tóc màu xám bà nội, có chút hung dữ, cô ta hỏi Phòng An Bạch: "Cô gái này là ai?"
"Bạn gái nhỏ của anh."
Nữ sinh
tóc ngắn bừng tỉnh đại ngộ: "Lúc trước anh từng nói, muốn thử chút loại
hình mới, cho nên nói chuyện với cô gái nhỏ ở khoa hóa học, là người này sao? Chặc, xác thật không giống chúng ta."
Trong giọng nói của
cô ta mang theo vài phần khinh thường, ánh mắt đánh giá khiến Sơ Niệm
Dao cảm thấy co quắp bất an, đám nam sinh nữ sinh nghe thấy lời này, đều cười ha ha: "Vậy khẳng định không giống chúng ta, này có thể so sánh
sao?"
"Cậu xem cô ta ăn mặc trang điểm, cũng quá quê mùa đi."
"Không nói đến ăn mặc trang điểm, người ta là sinh viên ngoan khoa văn hóa,
khẳng định gu thẩm mĩ không cách nào so với sinh viên khoa nghệ thuật
chúng ta, nói đến diện mạo, lớn lên cũng chẳng ra gì, loại hình mới An
Bạch chọn cũng thường thôi."
"Khả năng không quá kén chọn ha ha ha......"
......
Sơ Niệm Dao đứng ở giữa nhóm nam sinh nữ sinh, bọn họ không kiêng nể gì mà cười nhạo Sơ Niệm Dao, âm thanh nghị luận tương đối lớn, tựa hồ muốn
cho Sơ Niệm Dao nghe rõ.
Sơ Niệm Dao xác thật nghe rõ, cô nhục
nhã đến mức nước mắt chảy ra, tức giận đến cả người phát run, mà Phòng
An Bạch toàn bộ quá trình ngồi ở đó, không vì Sơ Niệm Dao nói một lời.
Cuối cùng, Sơ Niệm Dao vẫn đem ánh mắt cầu cứu nhìn phía Thời Vi cách đó không xa.
Thời Vi giờ phút này đang đứng đằng sau một chậu cây cao lớn, trước đó Sơ
Niệm Dao nói, muốn tự mình giải quyết chuyện này, nếu không giải quyết
được thì gọi Thời Vi hỗ trợ, Thời Vi đồng ý.
Sơ Niệm Dao vốn cho
rằng mình có thể rất kiên cường, rất ngầu, nhưng khi đối mặt với sự sỉ
nhục và chế giễu không thân thiện này, một câu phản bác cũng không nói
nên lời.
Bây giờ, Thời Vi cũng nghe thấy những gì Sơ Niệm Dao
phải chịu, cô nhận thấy ánh mắt cầu cứu của Sơ Niệm Dao, chậm rãi đi ra, đi đến bên cạnh Sơ Niệm Dao.
Khi đám nam nữ sinh kia nhìn thấy
Thời Vi đột nhiên xuất hiện, tiếng nghị luận cùng tiếng cười nhạo dần
dần nhỏ xuống, nữ sinh tóc ngắn màu xám bà nội nhìn thấy gương mặt Thời
Vi, trong mắt xuất hiện ghen ghét cùng địch ý.
Là loại nữ sinh biết rõ mình kém cỏi, còn không cam lòng và ghen ghét đi so sánh.
Thời Vi không quan tâm ánh mắt đó, cô là đứng, mà nhóm người đó ngồi, nhìn
từ phía sau, rất có một loại từ trên cao nhìn xuống, tựa hồ cô mang theo uy áp*.
* Uy áp: có nghĩa là ép buộc và áp bức.
Thời Vi quét một vòng nhóm người, ánh mắt nhìn về phía nữ sinh tóc ngắn
trước, cười như không cười nói: "Vừa rồi cô nói cậu ấy khác các người
đúng không. Có thể nói cậu ấy khác các người chỗ nào không? Có phải
không giống các người, có cái miệng vừa dài vừa thối như vậy?"
"Cô......"
Thời Vi nói không dễ nghe, sắc mặt đám nam sinh nữ sinh đều thay đổi, nhưng
Thời Vi lớn lên quá yêu*, khi nhìn xuống hào quang tràn đầy, có chút bắt nạt kẻ yếu, đối mặt với người kiên cường như vậy, ngược lại không dám
mắng lại.
* Yêu trong yêu quái, yêu nữ
Phòng An
Bạch từ khi thấy Thời Vi, trong mắt là sự kinh diễm* không chút nào che
giấu, cậu ta rất có hứng thú mà đánh giá khuôn mặt Thời Vi, nhưng lời
nói lại nói với Sơ Niệm Dao: "Dao Dao, đây là bạn em? Bạn xinh đẹp như
vậy, sao không sớm giới thiệu cho tôi."
* Kinh diễm: kinh là kinh ngạc, diễm là ái mộ
Hứng thú với Thời Vi trước mặt Sơ Niệm Dao, không thể nghi ngờ đối với Sơ Niệm Dao là sự nhục nhã cực lớn.
Các khớp tay nắm chặt tay áo của Sơ Niệm Dao dùng sức đến trắng bệch, lúc
trước cô vẫn luôn không dám dẫn Phòng An Bạch đến gặp bạn cùng phòng,
cũng có một phần nguyên nhân, chuyện cô lo lắng vẫn xuất hiện, vẫn là
trong tình huống xấu hổ nhất này.
Thời Vi cũng cảm nhận được Sơ
Niệm Dao không chịu nổi, ánh mắt và lời nói của Phòng An Bạch đã khiến
Sơ Niệm Dao khó chịu, cũng làm Thời Vi cảm thấy ghê tởm.
Giây
tiếp theo, Thời Vi trực tiếp cầm lấy ly nước cam trên bàn, dứt khoát hất đầy mặt Phòng An Bạch, cô lạnh lùng nói: "Cậu thật khiến người khác
buồn nôn."
Nước trái cây màu vàng theo sợi tóc Phòng An Bạch chảy xuống, nháy mắt quần áo cậu ta dính đầy dấu vết đậm màu, bộ dáng chật
vật mà khó coi, sắc mặt Phòng An Bạch trầm xuống.
Trong đám nam
nữ sinh lập tức phát ra một trận tiếng kinh hô, nữ sinh tóc ngắn vội
vàng cầm lấy khăn giấy giúp Phòng An Bạch lau, bàn khác nghe thấy động
tĩnh, có không ít người nhìn về phía bên này, hiện trường là một mảnh
hỗn loạn.
Thời Vi không chút nào sợ hãi, cô cầm cái ly không, chỉ vào mặt Phòng An Bạch, gằn từng chữ một: "Cậu nhớ kỹ, cậu tổn thương
người khác, sớm muộn có một ngày, vận mệnh sẽ trả lại cho cậu. Tới ngày
đó, cậu liền biết, báo ứng tới rồi."
Nói xong, cô không muốn nhìn nhóm người đó nữa, kéo Sơ Niệm Dao xoay người rời đi: "—— chúng ta đi."
—————————————
Tác giả có lời muốn nói: Tôi có người bạn tựa như Sơ Niệm Dao, mềm lòng:)