Thời Vi không biết liệu có thực sự tồn tại thứ gọi là "Bĩ cực thái lai"* hay không, dù sao vận khí của cô bỗng nhiên tốt lên.
* Nguyên văn 否极泰来, nghĩa là hết cơn bĩ cực tới tuần thái lai, khổ lắm tất đến ngày sung sướng
Mục Thần nói với cô có một học bổng an thái, đây là học bổng đặc biệt do
trường thành lập, có điều kiện và hạn chế đặc thù, phù hợp với yêu cầu
đều có thể xin, sẽ không bị ảnh hưởng bởi cái gọi là chế độ của học
viện, bọn họ vừa giành được giải quốc gia cuộc thi Cúp học thuật cho học viện, rất có ưu thế để lấy được học bổng đặc biệt này.
Thời Vi
vốn dĩ cảm thấy Mục Thần đang an ủi cô, không có hy vọng quá lớn, học
bổng an thái được áp dụng toàn trường, những tài năng xuất sắc từ các
học viện cùng nhau cạnh tranh, tổng cộng chỉ có 5 suất, vì vậy xin rất
khó.
Không nghĩ tới cuối cùng, cô thật sự trở thành một trong năm người đó.
Học bổng an thái trị giá 8000 tệ, gấp đôi học bổng hạng nhất, bạn học trong lớp thấy cô xin được, thì ghen tị đến xanh mặt.
Vào ngày Thời Vi nhận được tiền, vui vẻ mời Mục Thần đi ăn lẩu, Thời Vi gọi rất nhiều, lá lách, váng đậu, thịt dê béo, ruột ngỗng..v..v..., cũng
mặc kệ bọn họ có thể ăn hết hay không, Mục Thần thấy cô gọi vui vẻ, cũng không ngăn cản.
Ăn được một nửa, bọn họ thật sự ăn không vô nữa, Thời Vi no đến khó chịu, Mục Thần còn đang thong thả ung dung ăn, nếu
không phải tốc độ ăn của anh chậm gấp đôi so với ngày thường, Thời Vi
thiếu chút nữa cho rằng anh vẫn còn dạ dày, có thể lấy tốc độ ốc sên này ăn hết đồ đã gọi.
Lẩu vừa cay vừa nóng, khuôn mặt lãnh bạch của Mục Thần cũng phiếm chút hồng, Thời Vi ngồi đối diện anh, ngửa mặt nhìn anh.
Càng nhìn, trong lòng Thời Vi càng thỏa mãn, là cô khiến Mục Thần dính khói
lửa nhân gian, cũng là cô, có thể khiến mắt đen của anh xuất hiện các
loại cảm xúc cùng dục vọng.
Chỉ có cô có thể làm được.
Mục Thần nhận thấy tầm mắt Thời Vi nhìn anh, đặt đũa xuống, nhìn lại. Hai
người nhìn nhau trong hơi nóng hổi bốc lên từ nồi lẩu, Thời Vi môi đỏ
cong lên, cười: "Em nói này, anh có thể đừng dễ dàng theo đuổi như vậy
được không, khiến em một chút cảm giác thành tựu cũng không có."
Qua lâu như vậy, Mục Thần kỳ thật đã buông bỏ quá khứ, mấy ngày này, anh
thấy được sự chủ động và tình yêu của Thời Vi, anh cũng tin Thời Vi đủ
nghiêm túc đối với đoạn tình cảm này, kỳ thật anh vẫn luôn đợi, đợi Thời Vi nói ở bên nhau.
Nếu lúc trước là cô nói theo đuổi, vậy cũng nên để cô tới kết thúc thời kỳ ái muội, Mục Thần cho rằng như vậy.
Hiện tại nhìn Thời Vi nói vậy, Mục Thần kiên nhẫn hỏi cô: "Em muốn tôi thế nào?"
Thời Vi nheo đôi mắt cười: "Đừng, như bây giờ khá tốt, cứ giữ đi, có nhớ em
nợ anh một lọ nước hoa không, em đang làm rồi, chờ đến ngày em làm xong, chúng ta liền chính thức ở bên nhau đi, hoàn toàn tạm biệt quá khứ. Cái này chung quy, là một kiểu công khai, để toàn thế giới đều biết, có thể đi gặp ba mẹ, lập tức lãnh chứng luôn cũng được."
Nhắc tới ba
mẹ, Mục Thần không khỏi nhíu mày khó phát hiện, anh che giấu cảm xúc rất tốt, mắt đen nặng nề nhìn Thời Vi, đáp: "Được."
Tôi chờ mong ngày ấy đến hơn bất kì ai.
Trên giấy đăng ký kết hôn viết tên cô, là quyết định của Mục Thần từ cao trung khi mua nhẫn chuẩn bị thổ lộ.
-
Từ đó về sau, thời gian học xong, Thời Vi điều chế rất nhiều lọ nước hoa, nhưng đều không hài lòng, toàn bộ đều bỏ.
Đám Sơ Niệm Dao ngửi qua, cảm thấy mỗi lọ đều rất thơm, cũng không ngửi ra
cụ thể khác nhau chỗ nào, Thời Vi biết họ không thể đưa ra lời khuyên
hữu ích gì, cau mày, tiếp tục nghĩ ra linh cảm mới.
Giữa cô và
Mục Thần, đã có tình bạn ấm áp, cũng có đối chọi gay gắt một bước cũng
không nhường, có hiểu lầm sâu sắc, cũng có yêu nhau vui vẻ, tình cảm
mãnh liệt mà phức tạp, mùi vị vốn dĩ chính là phong phú, dùng để hình
dung tình cảm của bọn họ quá thích hợp.
Mục Thần thích hợp với
mùi gỗ, nhưng Thời Vi thậm chí cảm thấy nước hoa mùi gỗ chính cô điều
chế đều không thơm bằng mùi cơ thể của Mục Thần.
Nói như vậy,
nước hoa sau khi dùng trong thời gian dài, sẽ cùng mùi thơm của cơ thể,
da thịt kết hợp, mà hình thành mùi riêng của một người, mà chỉ những
người thân thiết mới ngửi được, Thời Vi hy vọng đây là mùi hương cô và
Mục Thần đều sẽ thích.
Mà hiện tại, cô không thể vượt qua chính mình.
Điều hương lại lần nữa lâm vào bế tắc.
......
Bây giờ đã là giữa tháng tư, mùa xuân thời tiết nắng ráo, rồi lại mang theo ôn nhu thuộc về mùa xuân.
Tới gần cuối học kỳ hai năm ba, mỗi người đều phải vì tương lai bắt đầu tính toán.
Thành tích của Thời Vi và Sơ Niệm Dao đều có thể bảo nghiên*, nhưng Thời Vi
không mấy hứng thú với việc học cao học, đã quyết định từ bỏ cơ hội bảo
nghiên, Bách Lộ cùng Quách Cẩn Đồng đều cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng
biết, Thời Vi rất có lý tưởng, chí hướng không ở đây.
* Bảo
nghiên: Đề xuất những sinh viên mới tốt nghiệp xuất sắc theo học thạc sĩ mà không cần thiĐề xuất những sinh viên mới tốt nghiệp xuất sắc theo
học thạc sĩ mà không cần thi
Thời Vi còn cười nói giỡn: "Nhà
tớ một người làm nghiên cứu khoa học là đủ rồi, hai người đều làm nghiên cứu khoa học, con sinh ra sẽ thành thần đồng mất."
"Hu hu hu! Sinh con cũng nghĩ kỹ rồi, ngầu đấy." Sơ Niệm Dao trêu chọc cô.
Mọi người vô cùng náo nhiệt mà thảo luận về tương lai, Quách Cẩn Đồng muốn
thay đổi chuyên ngành để thi lên thạc sĩ, hứng thú của cô với hóa học
không lớn, lúc trước hoàn toàn là vì hóa học của Thiên Đại tốt nên mới
vào; Bách Lộ muốn kiếm một công việc, cô đối với bộ phận nhân sự tương
đối cảm thấy hứng thú, đã có người bạn trong hội sinh viên giúp cô liên
hệ với công ty, nghỉ hè có thể đi thực tập.
Thời Vi cũng đã gửi
CV* thực tập cho các công ty liên quan, ngành điều hương không phổ biến
trong nước lắm, các công ty thương hiệu mỹ phẩm cũng không tuyển nhiều
thực tập sinh, một số CV của cô còn không phù hợp, Thời Vi nghĩ có kinh
nghiệm thực tập vẫn tốt hơn không có, trước tiên cứ gửi thử xem.
* CV: CV là viết tắt của "Curriculum Vitae". CV thường được dịch là sơ
yếu lý lịch, nhưng bản chất CV là bản tóm tắt những thông tin về trình
độ học vấn, kinh nghiệm...
Những bản CV gửi đi đều đá chìm đáy biển*, bặt vô âm tín*.
* Đá chìm đáy biển: Biệt tăm biệt tích, không thấy tăm hơi, không có tin tức gì cả.
* Bặt vô âm tín: Không có hồi âm
Cô tận lực đem trọng tâm đặt vào việc học và điều hương, tâm tư cũng ít
nhiều sẽ bị ảnh hưởng, nhưng vào thời điểm cô sắp không ôm hy vọng nữa,
cơ hội tới.
Weibo chính thức của công ty ATY đăng weibo ghim trên top # Tìm kiếm mùi hương #, đây là tống nghệ nhỏ thi đấu về điều hương, mời những người nghiệp dư đăng ký, sẽ có nhà điều hương nổi danh làm
giám khảo, ba người đứng đầu có thể vào công ty ATY thực tập, thậm chí
biểu hiện tốt còn có cơ hội sang Pháp huấn luyện.
ATY là công ty
hàng hiệu cao cấp hàng đầu trong nước, nước hoa là lĩnh vực quan trọng.
Đất nước có nền nước hoa phát triển nhất là Pháp, rất nhiều nhà điều
hương nổi danh đều đến từ Pháp. Điều hương kỳ thật không phổ biến ở Châu Á, đại đa số gia đình tình nguyện để con cái học chuyên ngành về tài
chính và khoa học máy tính, cũng sẽ không để con mình đi theo con đường
không phổ biến này, mà Châu Á dân cư đông, bởi vậy mất rất nhiều nhân
tài điều hương có thiên phú.
Người phụ trách ATY ở Châu Á mới
nhậm chức, để thay đổi tình trạng không phổ biến của nước hoa ở châu Á,
làm tổng nghệ này, một mặt là thông qua thi đấu để khai quật nhân tài
điều hương, mặt khác là để thể hiện sự quyến rũ của nước hoa đối với
công chúng, thu hút nhiều sự chú ý hơn.
Ngay sau khi cố định trên top Weibo, liền nhanh chóng leo lên hot search, Sơ Niệm Dao và Quách
Cẩn Đồng ở khu bình luận điên cuồng tag Thời Vi ——
@ Dao Dao thiếu nữ: "Mau tới tham gia! Mỹ nhân nhà chúng ta sẽ nổi tiếng!"
Khi Thời Vi xem tin tức, lòng rung động, không phải vì muốn nổi tiếng, chỉ
là cơ hội thực tập và đi Pháp huấn luyện hấp dẫn cô. Thời Vi trong lòng
biết rõ ràng, loại tổng nghệ này quá tiểu chúng*, không có khả năng hot, cho dù phát sóng, rating sẽ thấp nhất trong các tống nghệ, nhiều nhất
cũng chỉ có những người trong giới hơi chú ý một chút.
* Tiểu chúng: có nghĩa là những thứ và chỉ được một số ít người chấp nhận.
Nhưng đối với cô mà nói, xác thật là cơ hội hiếm có.
Thời Vi điền vào mẫu đăng ký, gửi CV qua và nhận được thông báo về cuộc thi sơ loại một tuần sau đó.
Vòng sơ loại sẽ không phát sóng, mà được tổ chức offline, tổng cộng có hai
vòng, vòng thứ nhất là giao các tác phẩm đã điều hương trước đó, để ban
tổ chức đánh giá; vòng thứ hai là ngửi thành phần. Những điều này đối
với Thời Vi mà nói cũng không khó, cô nhẹ nhàng vượt qua bài kiểm tra,
thời điểm nhận được thông báo trận chung kết, còn cảm thấy hơi ngạc
nhiên vì thật dễ dàng.
Không nghĩ tới, đối với người không có
thiên phú mà nói, việc ngửi thành phần đã đánh rớt đa số người, Thời Vi
vẫn luôn vì điều hương mà nỗ lực, cho dù là hồi cao trung đến quầy nước
hoa ngửi mùi viết thành phần, hay là đại học tự mình điều hương, vì điều hương mà học nguyên lý hóa học tương ứng, nỗ lực đó đặt nền móng cho
cô, mới để cô khi có cơ hội, có thể bắt lấy.
Trận chung kết tổ
chức ở thành phố B, sẽ phát sóng trực tiếp, tổng cộng có ba vòng, quy
tắc thi đấu cho thấy mỗi vòng sẽ cho chủ đề điều hương khác nhau, điều
chế tại hiện trường, sau đó giám khảo chấm điểm, áp dụng quy định cho
điểm, cuối cùng lựa chọn ba người có số điểm cao nhất sẽ chiến thắng.
Quy tắc thi đấu khiến thí sinh khá khẩn trương.
Thiên Thành cách thành phố B 1 giờ đi tàu cao tốc, vào ngày diễn ra trận chung kết, là Mục Thần đi cùng Thời Vi.
Hai người ngồi trên tàu cao tốc, Thời Vi từ khi lên tàu vẫn luôn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhìn qua mặt không cảm xúc, nhưng đôi môi hơi mím
lại tiết lộ cảm xúc trong đáy lòng cô.
"Nói cho ba mẹ em chưa?" Mục Thần hỏi cô.
Thời Vi gật đầu, loại chuyện này, cô vẫn muốn được ba mẹ chúc phúc.
Cô muốn trở thành một người ưu tú, có một nguyên nhân rất lớn, là muốn ba mẹ có thể công nhận cô.
Ba mẹ biết mỗi lần nghỉ cô sẽ mang về các loại lọ tinh dầu, trong lòng bọn họ cảm thấy cô không làm việc đàng hoàng, nhưng thấy thành tích cô tốt, hàng năm đều nhận được học bổng, cũng không nói gì.
Hiện tại cô
đem chuyện sẽ tham gia trận chung kết nói cho ba mẹ, đầu tiên ba mẹ kinh hỉ*, sau đó bình tĩnh, ngược lại bắt đầu khuyên cô: "Đừng ôm hy vọng
quá lớn, chờ mong càng lớn, thất vọng càng lớn. Quan trọng nhất là tham
gia."
* Kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng; ngạc nhiên mừng rỡ
"Đúng vậy, hóa học tìm việc khá dễ, điều hương tính là công việc gì chứ, coi
như sở thích là được, con cũng không chuyên nghiệp, không vào được top
ba cũng không sao, đi tham gia chơi chơi là được, thứ tự không quan
trọng."
Lời trong lời ngoài, tựa hồ không xem trọng kết quả trận chung kết của cô.
Thời Tử Thành nói chuyện càng không khách khí: "Chị ta muốn tham gia tổng
nghệ? Những chai lọ lần trước chính là điều hương sao, vậy có cái gì mà
thi đấu, con thấy chị ta là muốn làm người nổi tiếng trên mạng thôi,
gương mặt kia của chị ta có thể đấy, đến lúc đó cùng đại gia không lo ăn uống......"
Thời Vi trực tiếp cúp điện thoại.
Ngay cả
những người bạn cùng phòng trong ký túc xá, đều cảm thấy cô dựa vào mặt
có thể hot hơn lọt vào top ba rất nhiều, khuyên cô trang điểm đẹp một
chút.
Thời Vi nghĩ đến đây, khóe môi hơi chút hạ xuống, lập tức
đến hiện trường trận chung kết, hiện tại cô có chút bối rối, rốt cuộc là cô tự tin mù quáng, hay là người khác quá khinh thường cô.
Thời Vi nghĩ nghĩ, nhẹ giọng hỏi Mục Thần: "Anh cảm thấy em có thể không?"
Ánh mắt Mục Thần nhìn chăm chú vào cô: "Người khác cảm thấy thế nào không quan trọng, xem em (ý là: xem thực lực em thế nào)."
* Editor: Cha nội Mục Thần lời ít ý nhiều thật đấy:(((
Ngữ khí anh rất bình thản, bình thản giống như bọn họ không phải đến hiện
trường tham gia trận chung kết, mà là cùng đi siêu thị mua đồ ăn mà
thôi, kiên định, thường ngày, cũng có thể mang đến sức mạnh cho người
ta.
Tựa như khi cao trung, trước kỳ thi cuối kỳ, cô vì kỳ thi mà
nôn nóng ôn tập không ngừng, ánh mắt Mục Thần bình tĩnh mà nhìn cô:
"Thực lực em ra sao, thì thành tích của em chính là như vậy."
Không thổi phồng không cổ vũ không hạ thấp, anh luôn đặt thực lực lên đầu,
sau đó Thời Vi nỗ lực làm đến nơi đến chốn, kỳ thật bị anh ảnh hưởng rất lớn. Mục Thần tự mình làm mẫu nói với cô, cho dù tri thức hay là kỹ
năng, những gì em học được là của em.
Cho nên cô có thực lực, cũng đủ nỗ lực.
Vậy cô đang sợ cái gì chứ.
Tâm tình bất định của Thời Vi cũng bớt đi nhiều, tựa hồ nghĩ tới điều gì,
cô bỗng nhiên cong môi cười rộ lên, không đầu không đuôi hỏi một câu:
"Ba mẹ anh có phải rất lợi hại hay không?"
"?"Cô đổi đề tài quá đột ngột, Mục Thần có chút không phản ứng kịp.
Thời Vi nhìn anh, ánh mắt lưu luyến lại mang theo chút ôn nhu hiếm thấy: "Không có gì."
Ước mơ trở thành nhà điều hương của cô đã có từ lâu, từ khi cô phát hiện
bản thân bắt đầu hứng thú với nước hoa, nhưng hiện tại, ước mơ này không chỉ vì bản thân cô, còn vì Mục Thần, lúc trước cô từng nói, Mục Thần là người cô muốn kết hôn.
Kết hôn không chỉ là chuyện của hai
người, cũng là chuyện của hai gia đình. Ba mẹ Mục Thần hẳn là rất lợi
hại, cô hy vọng mình cũng có thể được bọn họ thừa nhận.
Anh là
đứa con của ông trời, năng lực mạnh, diện mạo đẹp, gia thế cô có thể
đoán được, khẳng định không kém. Mà cô cũng muốn trở thành một người tỏa sáng, để khi người khác nhắc đến họ, nói một câu, hai người bọn họ đủ
xứng đôi.
Ai mẹ nó muốn vĩnh viễn cúi đầu vì tiền, vì cuộc sống
mỏi mệt, vì mông lung về tương lai, sống trong bóng tối và vĩnh viễn
khắc khẩu, ai không muốn trở thành người ưu tú và tự tin, tươi sáng tươi đẹp, hào quang muôn trượng.
Tác giả có lời muốn nói: Thật lâu lúc trước có người đọc nhắn lại khi nào
Thời Vi có thể có tiền? Hóa ra còn có người để ý đến sự nghiệp của Thời
Vi hh