Kể từ lần hôn môi trước trong phòng thí nghiệm, quan hệ giữa Thời Vi và Mục Thần liền trở nên rất kỳ quái.
Kỳ thật Thời Vi cũng không thể nói về quan hệ giữa hai người bọn họ, không hề giống lúc trước vì hận ý mà đối chọi gay gắt, ngược lại mang theo
một tầng ái muội giống thật mà là giả.
Thời gian sắp đến cuối
năm, vào đông càng thêm rét lạnh, ngoài cửa sổ gió lạnh thấu xương,
phòng thí nghiệm mở hệ thống sưởi, trên cửa sổ có một tầng hơi nước
mỏng. Thời Vi cũng dần dần quen tự học ở phòng thí nghiệm, thời gian cô ở phòng thí nghiệm càng ngày càng nhiều, cô rõ ràng nhận thấy, Mục Thần
đang giữ khoảng cách với Hình Tĩnh Bách.
Ngay cả những người
trong phòng thí nghiệm đều có thể nhìn ra Mục Thần đang cố ý xa lánh
Hình Tĩnh Bách, Hình Tĩnh Bách không biết bản thân làm gì sai, gần đây
cảm xúc ít nhiều có chút chán nản.
"Khụ khụ." Mục Thần lại thấp giọng ho hai tiếng.
Đã hơn một tuần trôi qua, Mục Thần cảm mạo vẫn không khỏi, ngược lại càng
ngày càng nặng, khi anh nói chuyện giọng mũi dày đặc, thỉnh thoảng sẽ ho nhẹ vài tiếng.
Lộ Dịch Dương cùng Hình Tĩnh Bách nhiều lần dò
hỏi anh có cần uống và chích thuốc hay không, thái độ Mục Thần đều rất
kiên quyết: "Không cần, tôi không thích uống thuốc."
* Editor: Nghi anh ta cố tình không chữa bệnh để thu hút sự chú ý của Thời Vi:)))
Thời Vi cúi đầu, nghiêm túc làm báo cáo thí nghiệm, cô vẫn không có biểu hiện gì để ý tới Mục Thần.
Buổi tối, Thời Vi và Sơ Niệm Dao cùng tới căng tin ăn cơm, Thời Vi gọi một
bát hoành thánh, còn Sơ Niệm Dao gọi canh bánh nhân thịt kết hợp với mì
trộn, thức ăn nóng hổi khiến tâm tình cả hai đều cảm thấy rất tốt.
Sơ Niệm Dao nghiêng đầu, vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo, nhắc mãi với Thời Vi
thời khắc động tâm của mình: "Cuối tuần tớ đi xem biểu diễn ở khoa kịch
nói, nhìn thấy nam thần Douyin, Phòng An Bạch thật sự rất đẹp trai! Tớ ở hàng đầu tiên quay lại toàn bộ quá trình, dù tay tê rần cũng không nỡ
bỏ xuống, hu hu hu tớ nhất định phải lưu lại thời khắc của tiểu ca ca
soái khí, về phòng ngủ sẽ liếm nhan*, khi nào tớ mới có thể làm quen với một người bạn trai soái như vậy chứ.
* Liếm nhan: bị ám ảnh
bởi vẻ ngoài của một người, chỉ cần nhìn vào vẻ ngoài của một người là
có thể nhìn rất lâu, và sau đó có thể nghĩ về điều đó trong một thời
gian.
"Cậu không vào hậu trường dụ dỗ cậu ta sao?"
Sơ
Niệm Dao không khỏi đỏ mặt: "Sau khi kịch nói kết thúc, tớ vào hậu
trường, người vây quanh cậu ta rất nhiều, hơn nữa đều là tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, tớ lập tức liền thua chị kém em, không dám lên trước. Haiz, đại mỹ nữ tự tin các người sẽ không hiểu cảm xúc của con gái tầm thượng tự ti
chúng tớ đâu, tớ chỉ dám lén lút thị gian* Weibo cậu ta......"
* Thị gian: ám chỉ kiểu ánh mắt lộ liễu đầy dục vọng và chiếm hữu, như muốn cưỡng hiếp ai đó.
Nhắc tới Weibo, ánh mắt Sơ Niệm Dao tỏa sáng: "Nhưng mà, cậu ta nói trên
Weibo, cậu ta không để ý mặt, cậu ta nói thích nữ sinh có nội hàm, bởi
vì mặt cậu ta đã đủ xuất sắc, cho nên cần phải có nội hàm tới trung hoà
một chút, cậu nói tớ có hấp dẫn không?"
Sau khi Thời Vi an tĩnh một lúc lâu, mới gật đầu: "Ừm, hấp dẫn."
Cô không muốn chà đạp lòng tự tin của Sơ Niệm Dao, kỳ thật Sơ Niệm Dao lớn lên rất đáng yêu, thoạt nhìn có thể không nổi bật, nhưng càng nhìn càng thấy đẹp, chỉ là, nói như vậy, người học khoa biểu diễn, bên cạnh soái
ca đông đảo mỹ nữ, biểu diễn vốn dĩ rất coi trọng ngoại hình, những
người nói "Chú trọng nội hàm" gì đó phần lớn đều là nói dối, bọn họ đối
với ngoại hình yêu cầu rất cao.
Sơ Niệm Dao nhìn Thời Vi gật đầu, càng vui mừng khôn xiết, vui vẻ mà lại tới căng tin mua cái bánh tart trứng khao bản thân.
Sau khi tạm biệt Sơ Niệm Dao, Thời Vi tiếp tục về phòng thí nghiệm viết báo cáo, cô mở cửa ra, phát hiện phòng thí nghiệm chỉ có một mình Mục Thần, chỗ ngồi của những người khác đều trống không.
Ồ, Thời Vi nhớ ra, hôm nay là tối thứ năm, nhóm nghiên cứu sinh có lớp học buổi tối, thứ năm đều không ở phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm, đèn dây tóc cực sáng, Mục Thần dựa vào ghế dựa nhắm mắt
nghỉ ngơi, có lẽ bởi vì cảm mạo, sắc mặt của anh không quá tốt, sắc mặt
tái nhợt, môi cũng không có chút huyết sắc nào.
Vừa lúc phòng thí nghiệm không có những người khác, gần đây Thời Vi cũng đang tự hỏi tặng nước hoa nam cho Mục Thần mùi nào thì tốt, nhân cơ hội này, Thời Vi mở
miệng: "Anh có thích mùi hương nào không?"
Mục Thần không trả lời.
Thời Vi nhìn thời gian, 8 giờ tối, dường như từ khi cô cùng Sơ Niệm Dao bắt
đầu đi ra ngoài ăn cơm, Mục Thần cũng nghỉ ngơi, đã ngủ 2 tiếng đồng hồ
rồi?
Thời Vi nhận thấy không thích hợp, cô đến gần Mục Thần, lại gọi một tiếng: "Này."
Mục Thần như cũ nhắm hai mắt, không có bất kỳ phản ứng nào, anh hơi nhăn mày, nhăn lại thành một vòng cung nhỏ.
Thời Vi theo bản năng muốn giúp anh vuốt thẳng mày, ngón tay cô mới vừa chạm vào da anh, nháy mắt cảm nhận được độ nóng, cô sửng sốt một chút, sau
đó, trực tiếp đặt tay lên trán Mục Thần.
Cô có thể rõ ràng cảm giác được, trán anh rất nóng, Mục Thần đang phát sốt.
—— Rốt cuộc anh có thể chăm sóc bản thân hay không vậy.
Thời Vi nhíu chặt mày, nếu phát sốt, thuốc hạ sốt có hiệu quả nhanh nhất, gần đây có tiệm thuốc, hẳn là chưa đóng cửa.
Thời Vi đang muốn thu tay, đột nhiên phát hiện, tay mình bị giữ lại, thì ra là Mục Thần mở mắt.
Anh và Thời Vi thật sự gần, con ngươi Mục Thần ngày thường xem là đen
nhánh, nhưng giờ phút này khi có ánh đèn, Thời Vi có thể nhìn thấy con
ngươi màu nâu thẫm của anh, trong con ngươi anh mang theo một chút buồn
ngủ mơ hồ.
Anh dường như không ngạc nhiên khi Thời Vi sẽ đặt tay
lên trán mình, lẳng lặng nhìn Thời Vi năm giây, nhẹ giọng nói: "Đừng
nháo."
Nói rồi, còn gỡ tay Thời Vi khỏi trán anh.
Đừng nháo.
Anh nói đừng nháo.
Chỉ khi cao trung những ngày qua đêm ở nhà Mục Thần, sau khi cô và anh càng thêm quen thuộc, bắt đầu quấy rối anh đọc sách, quấy rầy anh học tập,
anh mới có thể dùng loại ngữ khí này nói với cô: "Đừng nháo."
Giọng điệu rõ ràng và nhẹ nhàng, lại mang theo sủng nịch cùng ôn nhu không dễ phát hiện.
"Anh sốt đến mơ hồ rồi." Thời Vi không biết vì cái gì, hốc mắt có chút chua
xót, đã bao lâu rồi, Mục Thần không dùng giọng điệu này nói chuyện với
cô.
Sau khi gặp lại thì giương cung bạt kiếm, thế lực ngang nhau
cho nhau thương tổn, những câu anh châm chọc, cô một bước cũng không
nhường, mỗi một câu "Em cũng không cảm thấy bản thân bẩn sao", "Nằm mơ"
của anh đều đâm trên người cô không gì chặn lại được, kỳ thật cũng bị
đâm máu tươi đầm đìa.
Thời Vi thở sâu, đem cảm xúc không thể hiểu được thu lại, vội vội vàng vàng xuống lầu, đi mua thuốc hạ sốt cho Mục
Thần, chỉ là trên đường, yết hầu dâng lên cảm giác chua xót, vẫn khiến
cô cảm thấy rầu rĩ.
Rất khó chịu.
Sau khi mua thuốc hạ
sốt, Thời Vi trở lại phòng thí nghiệm, cô phát hiện Mục Thần lại ngủ
rồi, nếp gấp nhỏ giữa mày cũng không thấy nữa, biểu tình anh an tĩnh mà
tường hòa*, tựa hồ đang mơ một giấc mơ đẹp.
* Tường hòa: chỉ sự cát tường và vui vẻ
Xem ra vừa rồi thật ự sốt đến mơ hồ, mơ hồi cao trung.
Thời Vi rót nước ấm cho Mục Thần, mở hộp thuốc hạ sốt ra, lấy ra một viên
thuốc đặt lên bàn, nhẹ nhàng đẩy đẩy Mục Thần: "Uống thuốc, không lại
sốt đến choáng váng bây giờ."
Mục Thần bị cô đẩy tỉnh, thần sắc
có chút buồn ngủ, Thời Vi biết anh không thích uống thuốc, cho rằng sẽ
tốn chút nước bọt, không ngờ Mục Thần nhìn cô một cái, trực tiếp cúi đầu cầm lấy ly nước cùng thuốc, ngửa đầu uống sạch.
Động tác liền mạch lưu loát, phá lệ mà nghe lời.
"Dễ nói chuyện như vậy? Vậy lúc trước vẫn luôn không uống thuốc trị cảm là
vì cái gì." Thời Vi thậm chí bắt đầu hoài nghi Mục Thần đang cố tình giả vờ.
Mục Thần không để ý tới lời cô nói, giọng anh mang theo chút khàn khàn của cảm mạo: "Tôi uống thuốc rồi, cho nên ——"
Anh cúi đầu nhìn cô, tiếp tục nói: "—— em có thể đừng đi hay không."
Bàn tay anh duỗi ra, phủ lên bàn tay lạnh giá của Thời Vi, lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, khoảnh khắc phủ lên, mang đến rất nhiều hơi ấm cho Thời
Vi, Thời Vi cảm thụ được xúc cảm tay anh, nhất thời cứng họng.
Mục Thần có phải còn chưa tỉnh ngủ......
Hèn mọn lại mang theo chút ngữ khí khẩn cầu như vậy, một chút cũng không giống anh.
Anh không coi ai ra gì, cao ngạo lạnh nhạt, khắc nghiệt lãnh đạm...... Sao sẽ nói ra loại lời nói này.
Ngay cả khi lúc trước bọn họ chia tay, cô chuyển trường, Mục Thần cũng chỉ
đuôi mắt phiếm hồng, lạnh lùng nói: "Đi rồi thì đừng để tôi thấy cậu."
Nhưng hiện tại, anh nói chính là ——
"Em có thể đừng đi hay không."
Đáng xấu hổ chính là, Thời Vi mềm lòng.
Mềm đến phảng phất tim hóa thành nước, thậm chí động tác rút tay mình từ trong tay anh, cô đều không làm được.
Mục Thần thấy cô hồi lâu cũng không có động tác cự tuyệt, tựa hồ an tâm rất nhiều, anh dùng ngón trỏ ấn huyệt Thái Dương bên phải, có chút mệt mỏi
nói: "Tôi ngủ tiếp một lát."
Như cũ không rời tay khỏi tay Thời Vi.
Thời Vi không nói chuyện, cô cũng không rút tay mình ra, trong lòng cô vẫn
còn chấn động khi nghe được ngữ khí hèn mọn của Mục Thần, cô chưa bao
giờ thấy Mục Thần cúi đầu, đây là lần đầu tiên.
Sinh bệnh sẽ khiến người ta yếu ớt, cho nên hiện tại, là anh mềm mại chân thật nhất sao?
Tựa như mình hôm cúp điện trong phòng học.
Hô hấp của Mục Thần dần dần trở nên đều đặn, dường như đã ngủ say, Thời Vi ngồi đến hai chân tê rần, nhớ tới ngày mai phải giao báo cáo thí nghiệm còn chưa viết xong, Mục Thần đã trì hoãn cô gần một tiếng đồng hồ, cô
nên đứng dậy.
Cô cẩn thận rút tay ra khỏi lòng bàn tay Mục Thần,
Mục Thần không tỉnh, Thời Vi mới thở phào nhẹ nhõm, đang định rời đi,
đột nhiên phát hiện một cái huy chương nhỏ lộ ra từ túi quần Mục Thần.
Màu đỏ, rõ ràng đã phai màu, vừa thấy chính là đã trải qua năm tháng mài giũa.
Trong nháy mắt, Thời Vi bỗng dưng nhớ tới, Lục Tiệp đã từng nói với cô.
Cao tam Mục Thần từng có một người bạn gái, bạn gái đưa cho anh huân chương vẫn luôn được anh giữ gìn cẩn thận, là người mà anh không thể buông
tay.
Hẳn là cái huân chương màu đỏ đó.
Sắc mặt Thời Vi tức khắc có chút không vui, cô không muốn nhìn kỹ bằng chứng tình yêu của
anh cùng người khác, xoay người định rời đi, khóe mắt lại đột nhiên phát hiện ——
Đợi đã, đó không phải huân chương.
Là chiếc móc khóa Cô bé quàng khăn đỏ mà cô đã tặng anh cách đây rất lâu.
Thời Vi mở to mắt.
Cô từng nói với anh, dùng chiếc móc chìa khóa này, về sau đổi một lọ nước hoa nam cô điều hương riêng cho anh.
Mũ đỏ đã bị mài mòn thành hình tròn, cho nên liếc mắt nhìn qua, rất giống
huân chương hình tròn...... Cho nên Lục Tiệp nói, anh giữ lại rất quý
trọng, chính là móc chìa khóa mà cô tặng anh.
Cái gọi là bạn gái hồi cao tam, không biết sao lại bị đồn đại, hiện tại xem ra, cũng là cô.
Chỉ là, sao có thể.
Thời Vi khó có thể tin mà nhìn Mục Thần, hỏi anh: "Mục Thần, anh đang giả bộ ngủ sao? Anh là cố ý cho em thấy, có phải anh muốn em cho rằng anh
thích em, sau đó lại vứt bỏ em, muốn trả thù em như em đã làm với anh?
Đúng không?"
Thuốc hạ sốt rất hiệu quả, uống thuốc xong dễ dàng mệt rã rời, Mục Thần ngủ thật sự sâu, không đáp lại.
Tình tiết cẩu huyết giống tiểu thuyết ngôn tình, khoảng khắc Thời Vi hỏi ra, liền biết Mục Thần hẳn là không đến mức như vậy.
Là giả.
Lúc trước rõ ràng anh không thích cô, cô mới có thể nói như vậy.
Thời Vi bình tĩnh hồi lâu, nỗi lòng mới dần dần bình tĩnh lại.
Khuôn mặt khi ngủ của Mục Thần rất sạch sẽ, khi ngủ rút đi lạnh nhạt thường
ngày, Thời Vi cúi đầu nhìn khuôn mặt an tĩnh của anh, lẩm bẩm nói: "Có
lẽ, anh thật sự từng thích em? Là thích giống như thương hại mèo nhỏ chó nhỏ đi lạc sao. Hay là bởi vì anh cho rằng em đùa bỡn anh, anh mới có
thể tâm nguyện khó yên, đối với em nhớ mãi không quên nhiều năm như
vậy?"
Không muốn hiểu.
Người đang ngủ không thể cho cô bất kỳ câu trả lời nào.
Thời Vi lại đứng trong chốc lát, mới trào phúng cong khóe miệng, cô nói: "Bỏ đi."
Khi đó đã bị tổn thương, hiện tại cô không muốn trải qua một lần nữa loại tổn thương này, cũng không có dũng khí đi giằng co.
Thích Mục Thần, đã hao hết dũng khí thời thiếu nữ của cô, rốt cuộc không có cách nào cô dũng* giống như trước nữa.
* Cô dũng: Cô đơn và dũng cảm
Hiện tại không phải khá tốt sao, sống không tim không phổi, kiêu ngạo vì ước mơ của bản thân mà nỗ lực, không vì bất luận kẻ nào động tình động tâm, cho dù ngẫu nhiên vẫn sẽ bị Mục Thần chọc đến tim, cô cũng sẽ kiềm chế.
Anh đã bảo nghiên*, sau năm ba cô phải đi thực tập, vào nghề, chờ rời khỏi
phòng thí nghiệm của thầy Từ, bọn họ lại không liên quan nữa.
* Bảo nghiên: Đề xuất những sinh viên mới tốt nghiệp xuất sắc theo học thạc sĩ mà không cần thi
Hiện tại coi như đàn anh ở phòng thí nghiệm đi, Thời Vi rũ mắt nghĩ, cô đối
với Mục Thần, nháy mắt nhìn thấy cái mũ đỏ kia, đột nhiên liền hận không đứng dậy.
Anh đối với cô quá tốt, cho dù anh chỉ thương hại cô, cô cũng không có cách nào hận anh.
Hẳn là cảm ơn anh mới đúng, vô luận thế nào cũng phải cảm ơn anh.
Từng tặng cho cô một hồi tốt đẹp như vậy.
-
Khi mùa lạnh qua đi, bệnh cảm của Mục Thần đã khỏi hoàn toàn.
Anh luôn hoài nghi ngày đó buổi tối anh và Thời Vi phát sinh chuyện gì, ký
ức hỗn loạn hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ là một hộp thuốc hạ sốt trên mặt bàn, chứng minh có người tới chăm sóc anh.
Anh hỏi riêng Thời
Vi, Thời Vi môi đỏ một câu: "Không có, đêm đó em không ở phòng thí
nghiệm, nếu em ở, khẳng định sẽ mua Cephalosporin với rượu cho anh, chứ
không phải thuốc hạ sốt và nước."
Cephalosporin và rượu, nói đi là đi.
Mục Thần biết bản thân lại suy nghĩ nhiều, Thời Vi là người không có tâm can, có quỷ mới đối tốt với anh.
Chỉ là...... Cho dù ký ức mơ hồ, Mục Thần còn nhớ rõ cảm xúc lạnh lẽo giữa trán cùng đầu ngón tay trắng nõn tinh tế của ai đó.
Không biết là ai chăm sóc anh.
Anh như nằm mơ, trong giấc mơ Thời Vi vẫn là bộ dáng cao trung, mái tóc đen rối tung xõa trên vai, đôi môi vẫn đỏ tươi khi không trang điểm, cô
thích nhất lục lọi tủ quần áo của anh, mặc quần áo anh, sau đó thở bên
tai anh, trêu người nói: "Tớ đẹp không?"
Anh chưa bao giờ nói đẹp, nhưng khi ánh mắt anh rơi vào bờ vai trắng nõn mượt mà của cô, hô hấp đều sẽ đình trệ một chút.
Anh cũng mất khống chế, nụ hôn đầu tiên phát sinh đêm đó, còn có mấy
lần...... Đều bị cô trêu trọc đến mất khống chế, lý trí bị dục vọng vùi
lấp, chỉ còn lại dục vọng chui từ dưới đất lên.
Nhớ rõ có một
lần, ở nhà anh, Thời Vi mặc chiếc áo sơ mi đen tuyền của anh, chân cô
vừa dài vừa thẳng, trắng đến phát sáng, vạt áo sơmi hơi che đi chiếc
quần đùi, hai chiếc cúc đầu tiên của áo không đóng chặt, lỏng lẻo, lộ ra xương bướm tinh xảo của cô.
Đường cong trên chiếc cổ mảnh mai
của cô vô cùng gợi cảm, đứng trước mặt Mục Thần, ngả ngớn mà hướng Mục
Thần huýt sáo: "Cái áo này của cậu thật đẹp."
"Mặc quần vào." Mục Thần nhẹ giọng cảnh cáo.
Thời Vi không nhịn được cười: "Tớ mặc mà, không tin cậu xem."
Mục Thần liếc mắt qua, xác thật vạt áo sơmi lộ ra mép quần đùi, cô không nói dối.
Mục Thần không hề nhìn cô, mở sách ra xem, Thời Vi lại luôn ngồi bên cạnh
anh, câu được câu không nói chuyện phiếm với anh: "Cậu cảm thấy hoa khôi của lớp 1 đẹp không? So với tớ thế nào?"
Loại đề tài không thú vị này, Mục Thần mặc kệ.
"Này," Thời Vi dựa sát vào anh hơn, thậm chí Mục Thần có thể ngửi được mùi tóc cô: "Đừng không để ý tới tớ, tớ hôm nay đã làm xong bài tập, nên cho tớ chút khen thưởng đi."
"Cậu muốn khen thưởng cái gì?"
"Một cái hôn?" Thời Vi cố ý trêu chọc anh: "Đúng rồi, tớ vẫn luôn tò mò, cậu biết đàn ông và phụ nữ yêu nhau, trừ hôn ra còn có thể làm gì không,
hả? Chắc cậu không biết đâu, chẳng lẽ Mục Thần của chúng ta lại ngây thơ như vậy?"
Mục Thần chưa trải qua kích thích, con ngươi tối đi.
Cô giờ phút này, ý cười tươi sáng, mắt đào hoa hơi giương lên, cần cổ da
thịt trắng tinh tế, chân trắng bắt chéo duỗi dài dưới bàn, Mục Thần thậm chí có thể nhìn thấy ngón chân tròn trịa trắng nõn của cô, áo sơmi đen
hình thành đối lập với da thịt trắng lạnh của cô, hình ảnh cực có lực
hấp dẫn.
Cô cố tình không dứt: "Loại chuyện này, cậu vẫn phải biết, nếu không tớ phổ cập một chút kiến thức cơ bản cho cậu......"
Nhịn không nổi.
Không chờ cô nói xong, Mục Thần đột nhiên đứng lên, lập tức chế trụ cánh tay
cô, bế ngang cô lên, một tay siết chặt eo nhỏ của cô, dứt khoát đem cô
ném lên giường cạnh bàn làm việc.
Động tác của anh rất nhanh,
liền mạch lưu loát, Thời Vi hoàn toàn không phản ứng kịp, chỉ nhớ rõ khi tay anh siết chặt eo cô sức lực rất lớn, eo cô có chút đau.
Giường lớn cực mềm, cho dù bị ném vào, Thời Vi cũng không cảm giác được quá
nhiều đau đớn, cả người cô đều rơi vào chăn mềm mại, cô nhíu mày, xoa eo mình, chân dài hơi bắt chéo, biểu tình mang theo chút cảm xúc bất an.
"Cậu làm gì......" Cô chôn mặt trong chăn, thanh âm ồm ồm.
Mục Thần đứng ở bên giường nhìn cô, ngược sáng, Thời Vi không thấy rõ vẻ mặt anh.
Đứng đó một lúc lâu, anh cúi người, dùng bàn tay to lớn nắm lấy mắt cá chân
của cô, sau đó, anh mang theo hơi thở áp bách, lập tức áp xuống, chân
anh đè chân Thời Vi, một tay chống giường, trọng lượng của anh không đè
hết lên người Thời Vi, nhưng Thời Vi vẫn có thể cảm giác được rất nặng,
có chút không thể hô hấp.
Động tác này...... Quá cảm thấy xấu hổ.
Mục Thần là đang dùng hành động thực tế nói cho cô, anh hiểu......
Ngực anh có chút cứng, cộm khiến Thời Vi đau.
Mục Thần vẫn nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt nguy hiểm như dã thú, đầy dục vọng đen tối, khàn khàn trả lời câu hỏi của cô ——
"Biết, chưa làm qua, cho nên, cậu muốn cùng tớ thử xem sao không?"
Với tư thế ái muội và đáng xấu hổ như vậy, hơi thở đàn ông nam tính của anh gắt gao vây lấy Thời Vi, tim Thời Vi "Bang bang" mà nhảy dựng lên, một
tiếng lại một tiếng, rất nhanh nhảy ra khỏi ngực.
Đôi mắt đen của Mục Thần chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm đôi mắt nước của Thời
Vi, anh có thể thấy rõ ràng, Thời Vi đang né tránh, đang sợ hãi, cô luôn là như vậy, trêu trọc xong lại không chịu trách nhiệm.
Mục Thần cười nhạt một tiếng: "Cậu đang sợ hãi."
Là ngữ khí chắc chắn.
Thời Vi lập tức phủ nhận: "Tớ sợ cái gì chứ......"
Mục Thần cúi đầu, cách xương bướm của cô một centimet, nhẹ giọng mở miệng: "Cậu thật sự không sợ?"
Hô hấp của anh phả trên da thịt cần cổ Thời Vi, rất nóng, lại mang theo
cảm giác tê tê, rốt cuộc vẫn quá trẻ, mặc dù trước đây Thời Vi thường sẽ cùng nam sinh ái muội, nhưng bản chất cô không coi trọng bọn họ, tất
nhiên cũng không phát triển đến bước này.
Cô không phải người
truyền thống, không có bài xích chuyện này, chỉ là, đối với thứ không
biết, ít nhiều sẽ mang chút bản năng tò mò cùng sợ hãi, đương nhiên đáy
lòng còn có một loại chờ mong không nói rõ.
Cô quay mặt qua chỗ khác, không nhìn Mục Thần: "Tớ nói, tớ không sợ."
Nói chuyện giọng có chút run.
Mục Thần cười nhẹ một tiếng, rốt cuộc đứng dậy, anh đứng ở mép giường, lúc
nhìn xuống mang chút ý vị: "Nếu sợ, về sau đừng trêu đùa nữa."
Thời Vi thấy anh rời đi, biết anh sẽ không tiếp tục, ôm chặt chăn, trong
lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, cô vẫn mạnh miệng như cũ: "Tớ không có sợ."
Bây giờ nghĩ lại, Mục Thần bật cười, Thời Vi rất ít thừa nhận cảm xúc mềm
yếu của bản thân, nhưng kỳ quái chính là, anh có thể cảm nhận ra.
Khi đó anh vốn định giáo huấn Thời Vi, để cô biết trêu chọc xong không nên
bỏ chạy, nhưng khi thực sự áp trên người Thời Vi, trong lòng bàn tay là
da thịt trơn trượt của cô, chân đè chân dài của cô, Mục Thần phải khắc
chế, mới khiến mình không động vào cô.
Nghĩ đến đây, Mục Thần lại nhìn về phía Thời Vi, trong phòng thí nghiệm, Thời Vi còn đang cúi đầu
nghiêm túc đọc sách, rất chuyên chú.
Cô bé muốn khen thưởng khi
hoàn thành bài tập về nhà năm xưa giờ đã trưởng thành, trở thành một
người phụ nữ tự chủ, nghiêm túc lại kiêu ngạo.
Điều duy nhất
không thay đổi chính là, cho dù cô có lạnh lùng như thế nào trước mặt
người khác, ở trước mắt anh, sẽ luôn hóa thành yêu tinh, mỗi cái nhướng
mày đều là phong tình, khả năng trêu trọc anh cũng thành một loại bản
năng của cô.
Sau đó, anh vẫn như cũ sẽ bị cô trêu trọc đến động tâm, không thể tự khống chế.
—— rốt cuộc, bắt đầu từ cao trung, tất cả những mộng xuân của anh, đều là về cô.