"Cô ấy bị bệnh? Sắc mặt rất kém sao." Phòng thí nghiệm, Mục Thần một bên rửa sạch bình thủy tinh, ống nghiệm và các dụng cụ thí nghiệm khác, một bên không chút để ý hỏi.
Hỏi chính là Lục Tiệp, Lục Tiệp gật
đầu: "Đúng vậy, sắc mặt rất xấu, cảm giác rất không thoải mái, em ấy nói công việc ở phòng thí nghiệm đều có thể làm, nếu không có việc gì thì
sẽ không tới để tự học, trong ký túc xá của bọn họ cũng có phòng tự
học."
Mục Thần nghe vậy, không hỏi nhiều.
Anh cầm di động, mở phần mềm liên lạc, muốn giao nhiệm vụ cho Thời Vi, từ lần trước đồng ý kết bạn với Thời Vi, hai người bọn họ còn chưa nói với nhau một lời
nào.
Suy nghĩ hồi lâu, Mục Thần vẫn chỉ gửi một câu: "Gần đây nghỉ ngơi cho tốt, tạm thời không giao nhiệm vụ cho em."
Phải mất hai tiếng, Thời Vi bên kia mới trả lời: "Được, cảm ơn."
Mục Thần nhìn thấy câu trả lời khách khí "Được, cảm ơn" này, không hiểu sao có chút bực bội, anh ấy vô thức mở phần mềm liên lạc ra, xem thông tin
cá nhân của Thời Vi, tên trên mạng của cô là Lemon, ký tên là 【 Cứ việc
giết chết nhiệt tình của tôi 】.
Cô thích nhất uống nước chanh và bưởi, cho nên nick name là Lemon, cũng giống con người cô, ngang bướng mà tàn ác.
Nỗi bất an trong lòng Mục Thần thu lại một chút, ngón tay anh khẽ nhúc
nhích, dừng lại trên biểu tượng trang cá nhân hồi lâu, có chút muốn vào
xem.
Anh nhớ rõ hồi cao trung Thời Vi rất thích up ảnh selfie,
Mục Thần vẫn nhớ bộ dáng không ai bì nổi lúc ấy của cô, cô nói: "Lớn lên đẹp thì phải up nhiều ảnh selfie, để cho nhiều người xem, như vậy các
nữ sinh mới biết chênh lệch với tớ lớn thế nào, cũng đừng hòng mơ ước
người của tớ."
Lời trong lời ngoài đều là dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ với anh.
Anh lúc ấy trả lời như thế nào? Anh nhớ không rõ, dường như cũng rất ấu trĩ, đại ý là không muốn nam sinh khác xem ảnh của cô?
Ở phương diện nào đó anh và Thời Vi vẫn rất giống nhau, cả hai đều kiêu
ngạo, dục vọng chiếm hữu mạnh, cũng không dễ ở chung, không dễ dàng cúi
đầu.
Mục Thần đang suy nghĩ lung tung về quá khứ, ngón tay vô
tình chạm vào biểu tượng trang cá nhân nhỏ của Thời Vi, giao diện trên
di động bỗng dưng chuyển, chỉ thấy trên giao diện màu trắng to như vậy,
một hàng chữ hết sức rõ ràng ——
【 Xin lỗi, bạn không có quyền truy cập.
Trang cá nhân chỉ dành cho những người được chỉ định bởi chủ sở hữu. 】
* Giống chức năng quyền riêng tư khi đăng bài của Facebook đó
Mục Thần nhìn cái giao diện này hồi lâu, một lát sau, anh thong thả thoát
ra, click mở khung chat với Thời Vi, mặt vô cảm mà đánh chữ: "Gần đây
nhiệm vụ ở phòng thí nghiệm rất nặng, chỉ cần không có tiết học, đều tới đây làm thí nghiệm, tuần sau giao phiên dịch năm bài báo tiếng Anh."
"Đinh ——" Điện thoại của Thời Vi lại rung lên, cô lấy di động ra, liền nhìn
thấy tin nhắn mới của Mục Thần, cùng tin nhắn 10 phút trước anh gửi "Gần đây nghỉ ngơi cho tốt, tạm thời không giao nhiệm vụ cho em" ngược lại
hoàn toàn.
...... Mục Thần có tật xấu tâm thần phân liệt từ khi nào.
Các cô đang ở trong lớp học, Sơ Niệm Dao nghe thấy tiếng di động cũng thò
qua, ngữ khí ái muội: "Ai nha, là người nào có thể khiến Thời Vi tiểu tỷ tỷ đi học xem di động thế? Chẳng lẽ rốt cuộc cây vạn tuế là cậu đã ra
hoa, thật đáng mừng."
Thời Vi nhíu mày, cô không trả lời tin
nhắn, quay trở lại màn hình chính, ấn nút tắt âm, cảm xúc không chút nào dao động: "Tin nhắn rác mà thôi, học đi."
-
Thời Vi
không phải là người vô trách nhiệm, nếu đã vào phòng thí nghiệm của Từ
Trường Phong, cô nên làm những việc phải làm, cô theo lời Mục Thần, khi
không có lớp tận lực tới phòng thí nghiệm, Mục Thần đều sẽ hỗ trợ cô làm thí nghiệm, nhưng Thời Vi dần dần phát hiện, phòng thí nghiệm căn bản
không có nhiệm vụ nặng nề như Mục Thần nói.
Ngày hoàn thành hạng
mục còn sớm, những hạng mục cấp bách đều được Từ Trường Phong làm ở khu
khuôn viên cũ, bọn họ ở khuôn viên mới, thiết bị có thể làm thí nghiệm
rất ít.
Nhưng Mục Thần chính là thích gọi Thời Vi dù không có
việc gì làm, lúc nghỉ ngơi, Thời Vi không thể không nhìn Mục Thần, Lộ
Dịch Dương cùng Hình Tĩnh Bách nói chuyện phiếm, lại tưởng tượng đến
tình sử phong phú của Mục Thần, tâm tình Thời Vi khó tránh khỏi trở nên
tệ đi.
Cẩu nam nhân khả năng chính là muốn cô khó chịu.
Buổi sáng chủ nhật, sau khi làm thí nghiệm xong, Thời Vi đang muốn đi, bị Mục Thần gọi lại: "Buổi chiều tới không?"
"Xin lỗi, buổi chiều em có việc, không tới được."
Mục Thần trầm mặc mà nhìn Thời Vi một lúc lâu, anh có thể cảm giác được gần đây Thời Vi đang trốn anh, lúc trước chỉ làm bộ người xa lạ, hiện tại
đã chán đến mức không muốn chiếu lệ nữa.
Cô vĩnh viễn là như thế này, không tim không phổi, nói chán liền chán, sau đó, dùng xong liền ném.
Mà anh, rõ ràng biết cô là loại người đó, còn tùy ý để bản thân sa vào, thật là dại dột muốn chết.
Mục Thần dời ánh mắt, không hề nhìn cô, dùng giọng điệu xử lý công việc
nói: "Tuần sau nhớ phiên dịch năm bài báo tiếng Anh, thứ hai tôi thu."
Thời Vi vô thức dùng đầu ngón tay siết chặt quai túi, bình tĩnh nói: "Đã biết."
Ra cửa phòng thí nghiệm, Thời Vi tự giễu mà nhếch khóe miệng, lúc trước cô còn đang suy nghĩ Mục Thần vì cái gì mà giúp cô vào phòng thí nghiệm
của thầy Từ, hiện tại xem ra, có lẽ là do trả thù trá hình.
Anh
hận cô, cho nên trước tiên cho cô một chút ngon ngọt, khiến cô mang ơn
đội nghĩa với anh, lúc sau lại chậm rãi để cô phát hiện, làm như vậy bất quá là vì sỉ nhục cô, nhằm vào cô, để cô hận anh rồi lại không thể nề
hà.
Thời Vi biết Mục Thần có chút phúc hắc, nhưng loại thủ đoạn này dùng ở trên người cô, anh thật là quá coi trọng cô rồi.
Cô hít thở sâu, cố gắng không nghĩ đến Mục Thần nữa, hôm nay cô sẽ tổ chức sinh nhật cho Hứa Tinh Nghiêu, hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê
trung tâm thành phố, tổ chức sinh nhật cho người khác, đương nhiên phải
vui vẻ một chút.
Đến quán cà phê đã là 1 giờ chiều, Thời Vi tìm
kiếm số phòng mà Hứa Tinh Nghiêu gửi cho, nhìn thấy số phòng 888, Thời
Vi mở cửa vào.
Con ngươi Hứa Tinh Nghiêu sáng một chút, tựa hồ đã chờ cô hồi lâu: "Chị đến rồi."
Thời Vi gật đầu, Hứa Tinh Nghiêu đã gọi món xong, trà bưởi mật ong, pizza
trái cây, mì Ý...... Tất cả đều là món Thời Vi thích ăn, Thời Vi khóe
môi khẽ nhếch, khẽ cười nói: "Không biết còn tưởng rằng tự tôi tổ chức
sinh nhật."
"Tôi cũng rất thích ăn mấy món này."
Hôm nay
Hứa Tinh Nghiêu mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen bóng, kiểu dáng thời trang, vóc dáng cậu cao, rõ ràng có khuôn mặt của một em trai quốc dân, lại luôn thích tỏ ra ngầu, Thời Vi chỉ nghĩ gần đây cậu thích phong
cách này, cô nghĩ sinh nhật phải nói chút lời để thọ tinh* vui, liền
khen: "Tiểu ca ca thật đẹp trai."
* Thọ tinh: người được chúc thọ
Hứa Tinh Nghiêu không tự giác mà đỏ mặt, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ rất hợp với cậu, phá lệ đáng yêu, Thời Vi trêu: "Cậu đỏ mặt cái gì, chưa có ai khen cậu sao?"
Hứa Tinh Nghiêu càng thêm xấu hổ, ở trong lòng yên lặng mà trả lời, mặt đỏ là bởi vì...... người khen tôi là chị.
Cậu không dám nói, ý đồ nói sang chuyện khác: "Bắt đầu ăn đi, không sẽ nguội mất."
"Ừm," Thời Vi gắp một miếng pizza trái cây, vừa ăn vừa hỏi cậu: "Gần đây có
bạn gái chưa? Cậu cũng năm ba rồi, không có bạn gái thì muộn mất."
Hứa Tinh Nghiêu mím môi, không trực tiếp trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại: "Chị thì sao? Từ khi tôi mới quen chị, chị chưa từng có bạn trai, hiện
tại còn chưa động tâm với ai sao?"
Thời Vi không biết như thế
nào, trong đầu hiện ra khuôn mặt lãnh đạm cấm dục của Mục Thần, cô tức
khắc có chút phiền lòng cáu kỉnh: "Tạm thời tôi chưa nghĩ đến, tôi cảm
thấy đàn ông đều là chó đực động dục, à, trừ cậu."
* Cái này bà Thời Vi nói nha chứ tôi không có biến tấu gì đâu:)
Con ngươi Hứa Tinh Nghiêu mang theo chút vui vẻ không dễ phát hiện, cậu đem cảm xúc này giấu đi, chuyển đĩa gà nướng muối Thời Vi thích đến gần
Thời Vi.
Ăn được một nửa, Thời Vi ra ngoài nhận điện thoại, một
lát sau, cô quay lại với chiếc bánh sinh nhật đã đặt trước, đưa cho Hứa
Tinh Nghiêu: "Nào, thọ tinh, bánh sinh nhật mua cho cậu."
Hứa
Tinh Nghiêu cẩn thận mở hộp bánh ra, bánh sinh nhật hình thức rất cao
cấp, lớp kem trắng tinh được trang trí bằng hình sao trời, quanh thân
bánh kem là chocolate màu xanh biển, mặt trên có một dòng chữ màu đen
trang nhã —— "Hứa Tinh Nghiêu sinh nhật vui vẻ."
Cái bánh kem này ngụ ý rất rõ ràng, sao trời, chữ "Tinh" trong Hứa Tinh Nghiêu.
Tiếp theo Thời Vi lấy ra một chai màu xanh đậm tinh xảo từ trong túi xách:
"Quà sinh nhật của cậu, tự tôi làm, nước hoa làm từ cây thuốc lá và xạ
hương, hương căn thảo, tuyết tùng mùi khá dễ chịu, như là mùi thuốc lá
bị đóng băng, lạnh mà tươi mát. Anh bạn nhỏ, đừng học người khác hút
thuốc nữa, hút thuốc có hại cho cơ thể, muốn hút thuốc thì xịt chai nước hoa này, nhé?"
Mặt mày cô hơi cong, khóe môi hơi nhếch lên mang
theo nụ cười quyến rũ, Hứa Tinh Nghiêu cầm chai nước hoa, nhẹ nhàng phun trên cổ tay, tự mình ngửi.
Là mùi tươi mát mà ôn hòa, lại mang theo cảm giác đàn ông lạnh lẽo.
Rất dễ chịu, nhưng Hứa Tinh Nghiêu vẫn có chút cô đơn, bởi vì Thời Vi đã quên.
Sở dĩ cậu học hút thuốc, học những người đó mặc quần áo sành điệu, cho dù
người khác nói cậu không phù hợp với phong cách này, thậm chí còn lái mô tô ngầu đến đón cô làm gia sư, đều là bởi vì cậu cho rằng Thời Vi sẽ
thích.
Cậu còn nhớ sau bữa tiệc tốt nghiệp cấp ba, buổi tối cậu
đưa cô về nhà, giao lộ có một người đàn ông anh tuấn dựa vào đèn đường
hút thuốc, tư thế hút thuốc rất thuần thục, ánh lửa màu đỏ tươi lập lòe ở đầu ngón tay người đàn ông kia, Thời Vi lúc ấy nhìn vài lần, thuận
miệng cảm khái nói: "Đàn ông hút thuốc như vậy cũng rất ngầu."
Hứa Tinh Nghiêu cứ như vậy ghi tạc trong lòng, sau đó biến thành bộ dáng Thời Vi thích.
Chỉ là bây giờ Thời Vi nói...... bảo cậu đừng hút thuốc nữa.
Hứa Tinh Nghiêu cúi đầu ngửi một lúc lâu, lâu đến mức Thời Vi phát giác
không thích hợp, trong giọng Thời Vi mang theo chút xin lỗi: "Là không
thơm sao? Gần đây tôi bận họp nhóm và kiểm tra giữa kỳ, thời gian có
chút eo hẹp, cho nên khả năng điều hương không tốt, lần sau có thời gian sẽ làm cho cậu mùi thơm hơn."
Cô dùng thuốc lá điều nước hoa cho Hứa Tinh Nghiêu, cũng là vì ngày đó Mục Thần nói trên người cô có mùi
thuốc lá, cô nhất thời nảy lòng tham, thời gian chuẩn bị vốn không đủ,
điều hương là một quá trình điều chỉnh nhiều lần, cô không có thời gian, đành phải làm cái vẫn tính là dễ ngửi, nhưng khả năng chưa đủ.
Hứa Tinh Nghiêu ngẩng đầu, cười cười: "Không có, rất thơm, tôi ngửi đến mức mê mẩn luôn."
Lúm đồng tiền ở khóe miệng khiến cậu càng đẹp trai hơn, Thời Vi bắt đầu mềm lòng, áy náy bản thân không dụng tâm với Hứa Tinh Nghiêu nhiều hơn, cô
nhìn về phía bánh kem: "Thôi, lần sau nhất định tặng cậu cái tốt hơn,
trước đó cậu hãy ước điều ước sinh nhật đi."
Hứa Tinh Nghiêu gật đầu, cậu nhắm mắt lại, trong lòng nói một điều ước sinh nhật ba năm liên tiếp không thay đổi ——
Hy vọng Thời Vi không có người mình thích.
Ban đầu lúc quen nhau, Thời Vi từng nói, cậu không phải kiểu cô thích, bảo
cậu sớm chặt đứt những suy nghĩ khác, khi đó cậu nói, tôi chỉ muốn làm
bạn chị mà thôi.
Nếu cậu không nói như vậy, cơ hội ở bên cạnh cô cũng không có.
Cậu vẫn luôn lấy thân phận bạn bè để làm bạn với Thời Vi, Hứa Tinh Nghiêu
nghĩ, một năm lại một năm nữa, Thời Vi vẫn luôn không có người mình
thích, cậu lại vẫn luôn làm bạn cô, đối tốt với cô, cuối cùng cô không
có lựa chọn nào khác, cũng sẽ ở bên cậu đi?
Thích một người sẽ
trở nên hèn mọn, cậu không sợ hèn mọn, cũng không sợ chờ đợi, cậu chỉ
muốn trong tương lai quãng đời còn lại có thể nhìn thấy Thời Vi cười với cậu như vậy, chỉ thế mà thôi.
Ước xong, thổi nến xong, Thời Vi
vỗ vai Hứa Tinh Nghiêu: "Bộ dáng cậu ước đủ thành kính, yên tâm, nguyện
vọng nhất định sẽ thành hiện thực."
Hứa Tinh Nghiêu trầm mặc cắt bánh kem, không biết nếu Thời Vi biết nguyện vọng của cậu, còn có thể nói như vậy hay không.
Hai người bọn họ một bên ăn bánh kem, một bên câu được câu không mà nói
chuyện phiếm, thời gian rất nhanh gần đến bốn giờ, Thời Vi còn phải chạy về trường học đi làm, không thể không rời đi, Hứa Tinh Nghiêu không nói gì, kiên trì muốn đưa Thời Vi đến trạm xe buýt.
"Trên đường cẩn thận, đến trường học gửi tin nhắn cho tôi." Hứa Tinh Nghiêu theo thường lệ dặn dò nói.
"Đã biết." Rõ ràng cô lớn tuổi hơn Hứa Tinh Nghiêu, nhưng Hứa Tinh Nghiêu
luôn tự nhiên chăm sóc cô ở khắp mọi nơi, Thời Vi cảm thấy có chút buồn
cười, cô nhìn về phía Hứa Tinh Nghiêu, lại đột nhiên phát hiện bên môi
Hứa Tinh Nghiêu còn dính chút kem.
"Môi bên trái cậu, có kem."
Hứa Tinh Nghiêu cố lau đi, nhưng lau không kỹ, kem bánh vẫn như cũ dính
trên môi cậu, Thời Vi bất đắc dĩ, cúi đầu từ trong túi lấy ra khăn giấy.
Hứa Tinh Nghiêu cao 1m8, tuy dáng người gầy,nhưng chân dài, cô hơi ngẩng
đầu lên, tay mới có thể đụng tới môi Hứa Tinh Nghiêu, Thời Vi dùng khăn
giấy nhẹ nhàng lau kem trên môi Hứa Tinh Nghiêu: "Được rồi."
Hứa
Tinh Nghiêu mặt lại đỏ, vào đông độ ấm thấp, trời lạnh, cậu mặc áo lông
vũ đội mũ, mũ to rộng, che mặt cậu kín mít, may mắn Thời Vi không thấy
rõ vẻ mặt cậu.
Hai người đều không biết, một màn này ——
Vừa vặn bị Mục Thần, từ Starbucks phía đối diện đi ra nhìn thấy rõ ràng.
Tay Mục Thần vô thức nắm chặt cốc cà phê còn ấm trong tay, buổi chiều phòng thí nghiệm không có người, anh tới mua một ít đồ thí nghiệm, trùng hợp
và không may, liền thấy được bộ dáng Thời Vi ngẩng đầu lau mặt cho nam
sinh xa lạ.
Thời Vi nói buổi chiều cô có việc? Đúng không.
Ồ, anh thấy được, là thật sự "Có việc".
Mục Thần cười lạnh một tiếng, nhớ tới lần trước anh hỏi Thời Vi "Em không
cảm thấy bản thân dơ sao" ở KTV, mệt anh lúc sau còn có chút hối hận sao bản thân lại nói như vậy.
Hiện tại xem ra, anh căn bản không cần thiết hối hận.