Trả mạng chồng con của tôi đây !!! " Tranh Nhi tức điên, quát vào mặt hắn, nhảy tới đánh tới tấp vào người hắn.
Phận là nữ nhi, sức cô yếu, đánh vài cái lên cơ thể cứng nhắc đã thấy đau,
còn bị Hứa Mộ Nhiên cường thế giữ chặt hai tay ngay sau đó, cô không thể chống đối tiếp, hắn chỉ cần bóp nhẹ thì đôi tay cô đã muốn đứt rời.
Hắn kéo cô lại gần, hai mắt hắn đỏ ngần, màu đỏ của sự giận dữ, gắt gỏng vào lỗ tai cô.
" Cô không có quyền từ chối !
Đã là tứ phu nhân của Hứa Mộ Nhiên này thì không được phép giữ lại con của tên khác !
Nếu không...
Cô theo hắn mà chết đi ! "
Lời vừa dứt, Hứa Mộ Nhiên đẩy cô ra xa, làm cô không đứng vững mà ngã lần
nữa, cô ngẩn mặt, nghiến răng nghiến lợi chì chiết hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, đồ cầm thú !
Đừng hòng tôi làm tiểu thiếp cho một kẻ mặt người dạ thú như anh ! "
Sự oán hận bùng lên mãnh liệt, Tranh Nhi chẳng màng mạng sống, nhảy bổ vào Hứa Mộ Nhiên, bóp cổ hắn, cô dùng hết sức bình sinh xiết chặt hai tay.
Chỉ một chút thôi, đám lính ở phía sau sẽ lập tức rút súng ra bắn chết
cô ngay tại chỗ, may mắn Hứa Mộ Nhiên đã nhanh chóng ra hiệu cho bọn
chúng dừng lại.
Rồi, hắn dùng
sức bẻ hai tay của cô ra khỏi cổ mình, khóa trái ra sau, lúc này cơn tức giận của hắn đã lên đỉnh điểm, hắn nắm tóc cô, giựt thật mạnh, hằn
giọng vào tai cô.
" Hàn Tranh Nhi, muốn chết đúng không ?
Được !
Vậy thì đi chết theo chồng của cô đi ! " hắn chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, đẩy mạnh Tranh Nhi ngã xuống lần nữa.
Cơ thể mảnh mai đầy những vết bầm tím vì bị va đập, Tranh Nhi còn chưa kịp phản ứng gì, Hứa Mộ Nhiên đã ra lệnh cho thuộc hạ đem cô tới bãi tha
ma, nơi mà hắn đã quăng xác của Hoắc Tuấn ở đó.
Tranh Nhi bị cưỡng chế bỏ vào một bao tải, vứt lên xe, chở đến bãi tha ma,
con đường sập sình làm lòng cô phập phồng lo sợ. Chẳng biết trôi qua bao lâu, chiếc xe ấy mới dừng lại, Tranh Nhi lập tức bị kéo ra ngoài, chúng mở dây cột bao, rồi nhanh chóng phóng xe rời đi.
Tiếng tu hú, cú đêm kêu thất thanh trong màn đêm đen kịt, Tranh Nhi bò ra
khỏi chiếc bao, cảnh tượng trước mắt khiến cô có chút hoang mang. Mùi
hôi thối bốc lên nồng nặc, còn có cả những bộ xương và xác người không
lành lặn nằm rải rác khắp nơi.
Vừa mới sợ đó Hàn Tranh Nhi bỗng lại thay đổi biểu một cách tức thì, mạnh
dạn đứng dậy, bước từng bước loạng choạng, cô mặc trên mình đang bị
thương, cố gắng tìm kiếm cái xác của Hoắc Tuấn.
Tranh Nhi không hề hay biết, Hứa Mộ Nhiên chưa rời khỏi đó, vẫn đang âm thầm núp ở trong tối theo dõi từng hành động của cô.
" A Tuấn... " cô thì thào gọi tên chồng, vội vã tìm kiếm khắp nơi, hể trông thấy cái xác nào cũng đều lật lên xem.
Những người chết ở đây đều không còn nguyên vẹn, không bị sói ăn thịt thì
cũng bị diều tha quạ mổ, tứ chi mất, mắt mất,...Tranh Nhi lang thang ở
bãi tha ma, tìm kiếm suốt 1h đồng hồ, cơ thể đầy vết thương bắt đầu bị
gió lạnh làm cho kiệt quệ, máu tanh từ người cô đưa mùi theo làn gió thu hút những con sói hoang.
*
Úuuuu * tiếng của chó sói ở đằng ra làm cô sợ thót tim, cô nhanh chân
chạy đi, dùng chút sức lực nhất quyết tìm cho ra xác của Hoắc Tuấn.
Cô không thể bỏ mạng vào lúc này, bắt ép bản thân chỉ được chết khi tìm ra Hoắc Tuấn, sau một hồi chật vật, cuối cùng ông trời không phụ lòng, cô
cũng nhìn thấy xác của chồng ở gần một bụi rậm.
" A Tuấn ! " cô không trừng trừ, chạy ngay đến đó.
Cơ thể trước mắt đã không còn hình dạng rõ rệt, tay và chân gần như sắp
đứt rời, còn đầy rẫy những vết thương bị diều tha quạ mổ. Hoắc Tuấn chết cũng không được yên, thân xác hoang tàn đến đau lòng, nằm trên nền đất
lạnh.
Tranh Nhi đưa những ngón
tay lóng ngóng, sờ vào khuôn mặt trắng bệch, nó lạnh toát, lạnh đến thấu xương, hai mắt cô rưng rưng, nhỏ từng giọt * tí tách *.
" A Tuấn... " cô khóc nghẹn, chạm vào chỗ nào trên người Hoắc Tuấn cũng cứng nhắc và lạnh ngắt như một tảng băng.
" A Tuấn...em xin lỗi...
Em đến trễ...để anh ở ngoài này thật cô đơn... "
Tranh Nhi lẩm bẩm trước xác của Hoắc Tuấn, nhìn anh chết thảm, tim cô như bị
bóp nát thành từng mảnh vụn, đau đến nghẹt thở. Cô dùng tay mình, lau đi những bụi bẩn trên khuôn mặt kia, những vết bầm hiện rõ dưới ánh trăng.
Càng nhìn càng đau, hai mắt cô nhòe dần, cô ôm chặt lấy cái xác, nói chuyện một mình bằng giọng thống khổ.
" A Tuấn...tại sao anh lại bỏ em mà đi chứ ?
Anh đã hứa...sẽ đưa em đi tìm anh trai...đã hứa sẽ tổ chức đám cưới, đã hứa sẽ chào đón đứa con của chúng ta mà...
A Tuấn... "
Nói đến đây, cô khóc đến thương tâm, vùi đầu vào gương mặt trắng bệch kia, hai mắt nhạt nhòa, cô lại sờ vào phần bụng của mình.
Mất chồng, mất con, kẻ thù sống sờ sờ trước mắt mà không thể trả thù, cô hét lên đầy oán hận.
" Ông trời ơi !!! Tại sao vậy ?
Chúng tôi đã làm gì sai mà phải chịu cảnh như vậy ?... "
Rồi, cô gục mặt xuống, ôm chặt xác Hoắc Tuấn, cả hai vẫn còn rất trẻ, cô chỉ mới 19 tuổi, vậy mà phải chịu cảnh gia đình li tán.
" A Tuấn...em xin lỗi, em không thể bảo vệ giọt máu của anh
Con mất rồi...anh cũng mất rồi...
Em không sống nữa ! " cô thều thào, đặt xác của Hoắc Tuấn nằm ngay ngắn,
cô phủi đi những bụi bẩn trên người anh, chỉnh chu lại mái tóc rối của
anh.
Nụ cười đầy cay đắng nở
trên môi nhỏ, nhìn về phía phát ra âm thanh của chó sói đang hú, Tranh
Nhi thấy khoảng tầm 5 6 con sói to lớn đang dần tiến lại gần.
Con nào con nấy cũng hung tợn, thèm thuồng món thịt tươi ngon trước mặt,
Tranh Nhi không chút sợ hãi, xoa nhẹ ngón tay lên trán của Hoắc Tuấn,
làu bàu những lời trăn trối cuối cùng.
" A Tuấn...em đến gả cho anh đây !
Chúng ta làm đám cưới dưới địa phủ nhé ! "
Tranh Nhi bình thản nằm xuống cạnh cái xác, hai nhắm nghiền, miệng cô bật lên từng tiếng thật to.
" Đến đi !
Đến đưa tôi đi cùng với anh ấy !!! "
Cô dứt lời, nằm im như khúc củi, chờ đón cái chết, lũ sói hoang thấy cô
không phòng bị, lập tức chạy ồ ạt đến, chuẩn bị nhảy bổ vào ăn thịt cô.
Bất ngờ, một tiếng * Phằng * vang lên ó trời.
Đoạn, Hứa Mộ Nhiên và những tên lính khác, chĩa súng bắn chết từng con chó
sói một, tiếng súng làm Tranh Nhi giật mình bật dậy, nhìn thấy kẻ đã
giết chồng con mình bất thình lình xuất hiện, không khỏi sợ hãi và căm
phẫn.
Còn chưa kịp phản ứng gì, liền nhận ngay ánh nhìn đằng đằng sát khí chĩa thẳng vào người cô của
Hứa Mộ Nhiên, sải chân dài kia nhanh chóng khiễng đến chỗ cô.
Tranh Nhi vội vàng ôm chặt lấy xác của Hoắc Tuấn, sợ Hứa Mộ Nhiên không để yên cho người đã mất.
" Hàn Tranh Nhi...
Cô muốn chết đến thế sao ? " hắn hậm hực, khí tuất bao phủ làm cơ thể nhỏ run lên cầm cập.
Thế nhưng, dù có sợ đến mấy thì Tranh Nhi vẫn mạnh miệng đáp trả lại hắn một từ " Phải " to rõ.
Sau đó, cô ngẩn cao đầu, chẳng buồn trốn tránh cơn thịnh nộ của Hứa Mộ Nhiên, cao ngạo trả lời.
" Tại sao tôi phải sống khi chồng và con của tôi đã chết ?
Đô đốc, đây chẳng phải là đều anh muốn sao ? "
Bộ mặt thách thức của cô làm cơ mặt của Hứa Mộ Nhiên méo mó, khóe miệng
không ngừng giựt giựt, hắn cứ ngỡ đem cô ra đây, nhìn thấy cảnh kinh
hoàng kia sẽ thành công dọa cô sợ, biết khó mà lui. Ai dè, cô khác xa so với những gì hắn nghĩ, nhất kiến chung tình với Hoắc Tuấn, thà chết chứ không chịu làm tứ phu nhân của hắn.
Hắn " hừm " lạnh một tiếng, đùng đùng kéo cô đứng dậy, nắm lấy tóc cô, gắt gỏng cái giọng đanh thét của mình vào tai cô.
" Muốn chết !
Không có dễ dàng vậy đâu !
Cô phải làm tứ phu nhân của tôi để trả những món nợ mà chồng cô đã nợ ! "
" Tôi chẳng nợ gì cả anh !
Anh giết con tôi, giết chồng tôi...
Món nợ đó vốn đã trả xong rồi !
Tôi sẽ không bao giờ khuất phục, không bao giờ làm tứ phu nhân của anh !!! " Tranh Nhi lớn tiếng lại, phản bác lệnh của Hứa Mộ Nhiên, vùng vằng
thoát khỏi tay hắn, khi đầu cô sắp va vào góc cây gần đó thì đột ngột
dừng lại.
Hứa Mộ Nhiên nhanh
tay giữ kịp người cô, hắn cường bạo tát cô một bạt tay, làm cô ngã nhào
ra đất, đầu óc quay cuồng, xấc bấc xang bang.
" Cô dám tự sát !
Hàn Tranh Nhi cô chung tình đến thế sao ? " hắn nghiến răng, nhìn cô như muốn xé cô ra làm trăm mảnh.
" Được lắm...!
Tôi toại nguyện cho cô ! " hắn hằn giọng, rồi lập tức quay sang đám lính phía sau, gắt gỏng ra lệnh.
" Mang cô ta cùng cái xác đó trở về căn nhà của bọn chúng ! "
Rồi, hắn lí nhí vừa đủ để Tranh Nhi nghe.
" Để tôi cho các người làm một cái đám cưới ma ! "
Hắn xoay người, khiễng chân tiêu soái rời đi, mặc cho cô bị đám lính cưỡng
chế bắt đi, còn xác của Hoắc Tuấn thì bị bọn chúng thô bạo lôi đi như
một bao rác.