Người hầu nghe lệnh có chút bất an, đưa mắt nhìn sang cánh cửa gỗ, xem ra chủ nhân thân yêu của cô lại làm phật lòng tên ác ma này.
Hứa Mộ Nhiên rời đi chưa được bao lâu, cánh cửa kia lại mở, Âm Tuyết Ánh
bước ra, người hầu như muốn mở miệng thông báo, cô lại nhanh mồm hớt
lời.
" Không cần phải truyền lệnh !
Tôi nghe rõ cả rồi !
Em cứ làm đúng nhiệm vụ là được !
Tôi mệt rồi...đi ngủ thôi " Tuyết Ánh quay người vào trong khép chặt cánh cửa.
Trên chiếc giường trống trải, cô gối đầu lên gối, những giọt nước mắt tủi
thân cố kìm nén bao lâu cứ thế tự dưng tuông trào, cô nhớ tới Hứa Đoản,
nhớ anh rất nhiều, chờ anh suốt mười mấy năm vẫn là bạc vô âm tính.
Năm ngày sau, trời tờ mờ sáng tiếng gà gấy * ò ó o * vang lên ó trời, Hứa
Mộ Nhiên thức dậy đã lâu, tự mình chải chuốt đầu tóc gọn gàng, vẫn như
ngày thường hắn khoác trên mình bộ quân phục uy nghiêm, những quân
trương gắn đầy trước ngực.
Hắn
nhìn ra cửa sổ thấy sương khói mờ cảnh vật, hắn mở ngọn đèn nhỏ, chọn
một quyển sách thong dong ngồi đọc, mà quyển sách hắn cầm trong tay là
quyển tạp chí về người lớn, hắn vừa xem vừa nở nụ cười tà d.âm, không
cần hỏi cũng biết hắn đang nghĩ đến ai.
Hàn Tranh Nhi - cái tên mà hắn nhớ đến nhiều nhất trong lúc này, hai mắt
hắn không rời khỏi cuốn tạp chí, cắm đầu mê mẩn đến khi mặt trời vừa
lên, ánh sáng chiếu rọi qua khung cửa, hắn lập tức gấp nó lại, cất đi.
Hứa Mộ Nhiên điều chỉnh lại phong thái, cao cao tại thượng bước ra khỏi
phòng với điệu bộ phóng khoáng, hắn đi thẳng một mạch đến chỗ nhốt Hàn
Trang Nhi.
* Két *
Tiếng cửa bật mạnh làm Tranh Nhi giật mình tỉnh giấc, năm ngày rồi, cô bị
nhốt trong đấy, tra tấn tâm lí bằng nỗi lo âu, cô vẫn còn chưa tỉnh táo
hẳn, đôi mắt lờ đờ nhìn thẳng về phía trước.
Bóng người to lớn chắn giữa cửa, những ánh nắng len lỏi qua tấm thân ấy, Tranh Nhi híp nhẹ đôi mắt phượng, cố nhìn thật rõ.
Hứa Mộ Nhiên, là hắn, hắn đang đứng trước mặt cô, ngay tức khắc Tranh Nhi
mặt nặng mặt nhẹ, muốn tranh cãi, bỗng dưng cổ họng cô lại truyền tới
một cảm giác đau rát cực kỳ, là do mấy ngày nay cô không ngừng gào thét, dẫn đến cổ họng tắt tiếng.
Người đàn ông lãnh khốc kia, chấp hai tay sau mông, thân thẳng táp, nghiêng
khuôn mặt tiêu soái của hắn, chĩa vào người Tranh Nhi một ánh nhìn ghê
rợn.
Hắn không nghe cô chửi
bới, không thấy cô có động thái nào, biết chắc cô đã mệt rã, hắn xoay
người ra ngoài gọi cho kẻ hầu, đi vào bên trong. Hắn muốn sữa soạn lại
cho Tranh Nhi, đã năm ngày rồi cô không tắm, không cho bất cứ ai động
vào cơ thể, cả vết thương ở đầu gối cũng không ngoại lệ, tự cô vật vã
với cơn đau. May mắn, thịt cô không độc, cô tự băng bó vết thương, nó
cũng đang dần lành lại.
Thấy có nhiều người đến, Tranh Nhi sợ hãi tột độ, bấy giờ dù cô không nói được, thì cũng cố gặn chữ cất lời.
" Mấy người...
Mấy người muốn làm gì ? " cô the thé giọng, dè dặt khoanh hai tay trước ngực, phòng thủ.
Ánh mắt cô đảo liên tục, cứ như đi ăn trộm, Hứa Mộ Nhiên quá quen với biểu cảm này, hắn nhã nhặn hỏi cô.
" Tắm rửa, thay quần áo, rồi đưa cô đến gặp anh trai không được sao ? "
" Tôi không cần ! " Tranh Nhi liên tục lắc đầu, cơ thể giật lùi vào phía
sau cho đến khi lưng cô đập vào chân ghế mới dừng lại, cô sợ hãi tột độ, sợ Hứa Mộ Nhiên lừa cô, muốn hại danh tiết của cô.
Những người hầu kia dần tiến tới, cô lập tức quơ quào hai tay, biểu thị hành động đánh đấm chống trả.
" Đừng có đụng vào tôi ! Tránh ra ! Tôi không cần ! " cô hét lên, vừa hét vừa ho, cổ họng cô đau lắm, không thể la hơn nữa, nhưng cô vẫn cứng đầu phản kháng kịch liệt.
Hứa Mộ Nhiên rất điềm tĩnh, hăm dọa cô.
" Nếu cô không thay đồ, sửa soạn gọn gàng...
Vậy thì không cần gặp anh trai của cô nữa...
Tôi trực tiếp hành quyết hắn ! "
" Hành quyết " câu nói của Hứa Mộ Nhiên như sét đánh ngang tai, Tranh Nhi lập tức bị đả kích, cái miệng nhỏ của cô câm như hến, răng cô cắn cả
vào vành môi trong, bứt rứt rất khó xử.
Rồi, cô cũng phải chịu thua trước quyền lực của Hứa Mộ Nhiên, mặc cho những người kia tiến tới đưa cô đi.
Một gian phòng nhỏ, hơi nóng bốc lên nghiêng ngúc trong bồn tắm, đầy mùi
hương thơm tho của sữa tắm cao cấp, còn có những cánh hoa hồng đỏ rực
rỡ, rải trên mặt nước. Khăn tắm và quần áo đặt bên cạnh, còn có cả chiếc bàn đầy ắp đồ trang điểm, nhìn thoáng qua cứ như cảnh trong phim.
Những người hầu cung kính, cúi người muốn giúp Tranh Nhi tắm rửa, cô không
quen với hành động này, liền đuổi họ ra ngoài, một mình ở lại trong căn
phòng ảm đạm.
Lúc này, Tranh Nhi lại bật khóc, tủi nhục vô cùng, cô không kìm nén được cảm xúc trong lòng mở miệng mà gọi cái tên " A Tuấn ".
Không may, Hứa Mộ Nhiên đang ở bên ngoài, nghe rõ cái tên ấy, sắc mặt hắn lập tức tối sầm, cặp mắt trắng giả khiến người khác phải phát khiếp.
" Cô còn không nhanh lên thì bổn Đô đốc đổi ý đấy ! " hắn cố ý nói to để Tranh Nhi bên trong nghe được.
Cô không dám câu kéo, kéo dài thời gian, lập tức cởi bỏ xiêm y, ngồi vào
bồn tắm, kỳ cọ một lúc lâu cô cũng thay cho mình một bộ đồ được chuẩn bị sẵn, một bộ sườn xám thêu chim công, màu xanh sẫm, nó vừa khít với cơ
thể cô, cứ như được may riêng cho cô.
Tranh Nhi vuốt sơ mái tóc dài của mình, liền mau chóng bước ra ngoài, gương
mặt nhợt nhạt của cô không hòa hợp với bộ trang phục sang trọng, Hứa Mộ
Nhiên đảo mắt một vòng dò xét từ đầu tới chân của cô.
" Tại sao không trang điểm ? " giọng hắn cất lên có chút trầm thấp.
" Tôi đi gặp anh trai của mình chứ không phải đi chơi !
Tại sao tôi phải trang điểm ? " Tranh Nhi thờ ơ đáp lại, sự khinh bỉ dành cho hắn rõ rệt, đến nhìn cô cũng chẳng buồn nhìn.
Khóe miệng của Hứa Mộ Nhiên nhếch nhẹ, hắn " chật " trong miệng một tiếng,
rồi lại tự tiện đưa bàn tay thô sơ của mình chạm vào gương mặt nhỏ.
Ngay lập tức, bàn tay ấy lại bị Tranh Nhi lạnh lùng hất ra, cô trợn mắt lên, những đường máu đỏ he hé trong tròng mắt, như thể cô muốn giết Hứa Mộ
Nhiên ngay lúc này.
Hắn mặt dầy, đâu để cô toại nguyện, khom người ghé sát vào tai, giọng nho nhỏ với cô.
" Nếu cô không đàng hoàng thì người khác sẽ đánh giá tôi...
Vậy thì...tôi còn dẫn cô theo để làm gì ? "
Dứt lời, hắn thu mình lại, ngẩn cao mặt trước Tranh Nhi, biết mình là cá
nằm trên thớp, không thể từ chối, cô bắt buộc phải quay vào trong, làm
theo ý hắn.
* Cành *
Đoạn, Tranh Nhi chưa kịp đóng cửa Hứa Mộ Nhiên liền dùng tay đập mạnh, chặn
lại, làm tim cô được một phen giật thóp, hắn hiên ngang sải bước vào
trong với cô.
" Anh muốn làm gì ?
Tại sao lại vào đây ? " Tranh Nhi kinh sợ, lớn tiếng vào mặt hắn.
Hứa Mộ Nhiên giữ nguyên thái độ cao ngạo, đáp lại cô một câu hết sức trơ trẽn.
" Tôi giúp cô không được sao ? "
Tất nhiên, Tranh Nhi sẽ trả lời " Không ", hắn vẫn không nghe, để ngoài tai lời nói, thô bạo đóng sầm cánh cửa, kéo lấy Tranh Nhi vào trong, hắn
đẩy cô lên ghế gần với chiếc bàn trang điểm. Nào là phấn son, nước hoa
đầy ắp, còn có cả trâm cài lấp lánh cực kì bắt mắt.
Hứa Mộ Nhiên chủ động với lấy một hũ son tự mình dùng ngón tay quẹt vào đó, muốn tự mình trang điểm cho Tranh Nhi.
" Anh làm gì vậy ? Không cần đâu !
Tôi tự mình làm được ! " Tranh Nhi tức thì cản tay hắn lại, người cô nghiêng ra sau.
" Ngồi im !!!
Đừng có làm tôi cáu ! " hắn cường thế kéo Tranh Nhi lại, đôi mắt nhỏ híp nhẹ ánh lên luồng sát khí.
Tranh Nhi bị khí tuất đó dọa sợ, bỗng chốc im re, cả người ngồi cứng đờ, Hứa Mộ Nhiên bình thản thoa son lên môi cô.
Đoạn, hắn vừa chạm vào đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại kia, lập tức những tế bào
trong máu sôi sục khó tả, chúng nháo nhào chạy táng loạn, hắn nhìn nhan
sắc đẹp đến động lòng người kia không kiềm chế được sự háo sắc, có những cử chỉ của một kẻ d.âm d.ục, hắn liếm lấy môi mình, ngón tay càng thoa
càng không dừng lại, ấn nhẹ lên đôi môi mọng, đầu hắn càng lúc càng cúi
xuống gần hơn.
Người hắn nóng
rang, mặt đỏ bừng, cả hơi thở cũng dồn dập, hắn bất ngờ giữ lấy cằm của
Tranh Nhi, môi hắn dần áp sát. Một chút nữa thôi, hắn sẽ thành công hôn
lên đôi môi kia, Tranh Nhi lại đập tan đi ham muốn ấy, cô quay ngoắt mặt đi, đưa tay đẩy hắn lùi ra xa.
" Đô đốc, anh đừng có làm bậy đấy ! " cô gằn giọng cảnh cáo hắn.
Câu nói đánh động đến đại não, Hứa Mộ Nhiên tức thì bừng tỉnh, kiềm chế lại cảm xúc, vội thu tay mình về.
Có lẽ, vì Tranh Nhi nhìn ra dã tâm của hắn, nên lúc này hắn cảm thấy có
chút muối mặt, không tự nhiên, không thèm trang điểm cho cô nữa, chỉ
thoa son đơn giản vậy là đủ.
" Cô tự chải lại tóc đi...
Nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian đợi đâu ! " hắn đặt mạnh hũ son xuống bàn, dằn mặt, âm thanh * cọc * rất rõ làm người nghe phải khó chịu.