Sau khi trở về căn cứ, ngoài việc hai ngày một lần phải qua trạm nghiên
cứu làm xét nghiệm kiểm tra cơ thể thì Ngọc Thiên Minh phần lớn thời
gian đều vô cùng rảnh rỗi.
Bố cậu Ngọc Kính Lâm hiện tại là đoàn
trưởng đứng đầu căn cứ, bởi vì thế đãi ngộ cho gia đình cũng tốt hơn
người khác một chút. Đồng thời trong lúc thời gian dư giả như thế này,
cậu mới có dịp tiếp xúc với mẹ.
Mẹ cậu là Phương Nguyệt Thủy, một người như tên, xinh đẹp như ánh trăng, dịu dàng như làn nước. Mặc dù
tuổi tác đã mấp mé tại ranh giới của nửa đời người, thời thế bây giờ
cũng túng thiếu khó khăn, nhưng mẹ cậu vẫn lưu giữ được những đường nét
của thời thanh xuân.
Đến chính cậu cũng phải thừa nhận, khuôn mặt của bản thân hiện tại gần như là từ mẹ đúc ra. Tự dưng nhớ đến cái danh "lam nhan họa thủy" của Đế Đô Công Tử khi trước, có mấy phần hiểu được
suy nghĩ của thiên hạ. Bởi gương mặt mình nhìn từ bé đến lớn mãi cũng
thành tầm thường, nhưng từ góc độ của người khác chỉ cần một lần bắt gặp thôi, thật sự có thể nhớ mãi không quên.
Mẹ cậu chính là mang vẻ đẹp chấn động như thế.
Ngọc Thiên Minh cắm cọc trong căn cứ, mỗi ngày đều quanh quần bên Phương
Nguyệt Thủy. Cậu rất thích cảm giác ở cạnh mẹ, vui vẻ và thoải mái,
chẳng cần bận lo nghĩ đến điều gì.
Nhưng cứ mỗi khi ghé qua trạm
nghiên cứu làm xét nghiệm, thực tại tàn khốc lại kéo cậu về với vấn đề
cần phải đối đầu trước mắt. Những phút giây hạnh phúc chớp nhoáng bên
gia đình không thể xóa đi nhiệm vụ cần hoàn thành, dù là tận thế ngoài
tường thành cao lớn kia hay chuyện cơ thể cậu đã biến thành tang thi.
Tất cả mọi thứ đều muốn nói cho cậu hiểu, thời gian tại thế giới này chỉ là nhất thời, cậu không thể sống ở đây với thân xác luôn trực chờ bị thối
rữa này.
Nhận bảng phân tích kết quả xét nghiệm mới nhất trong
tay, đối chiếu với lần trước không hề khác biệt, Ngọc Thiên Minh chẳng
buồn chưng ra một chút phản ứng nào.
Cho đến hiện tại, ngoại trừ việc có trí năng, cậu thực sự đã biến thành một con tang thi hoàn toàn.
Trần Thành Vinh là người hỗ trợ nghiên cứu trưởng trong vấn đề giám sát tình trạng của Ngọc Thiên Minh. Sau khi biết chuyện cậu đã biến thành tang
thi, cậu ấy vô cùng sốc, nhưng đối mặt với sự bình thản của đối phương
thì cậu ấy ngược lại cảm thấy chàng trai kia rất kiên cường.
Kể
cả khi bản thân đã "chết", Ngọc Thiên Minh vẫn cực kỳ bình tĩnh. Trần
Thành Vinh dù ngày ngày chỉ quanh quẩn trong trạm nghiên cứu, nhưng liên tục đối mặt với áp lực phải tìm ra cách triệt tiêu virus hay làm ra
thuốc chữa bệnh cải tiến trong thời kỳ khan hiếm tài nguyên này, thì
nhìn người khác thản nhiên sống như cậu cũng phải tỏ lòng ngưỡng mộ.
"Nếu em là anh, thực sự sẽ không thể mỗi ngày đều thoải mái đến vậy đâu."
Trần Thành Vinh sau nhiều ngày liên tục hỗ trợ giám sát, đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều với Ngọc Thiên Minh. Hiện tại hai người họ vừa nhận kết quả xét nghiệm mới, đang rời trạm nghiên cứu đến khu huấn luyện.
"Tại vì tôi đã từng trải qua nhiều chuyện kinh khủng hơn vậy rồi. So với
hiện tại, nó còn bình yên hơn cả một ngày bình thường của trước kia."
Ngọc Thiên Minh xa xăm nói, ánh mắt hướng về thiên không đẹp đẽ ở nơi
rất xa.
Không rõ là cậu đang nhìn trời, hay là nhìn về quá khứ đã qua chẳng nhanh cũng chẳng chậm của những năm gần đây. Nhân sinh tuy
ngắn mà lại dài, từ một kẻ ngốc tồn tại tựa như trò hề bị người khác
trêu đùa với số mệnh, giờ cậu đã trải qua tất thảy hỉ nộ ái ố ai lạc
dục.
Trần Thành Vinh cũng đưa mắt hướng theo tầm nhìn của cậu.
Tường thành của căn cứ xây rất cao, ngửa đầu nhìn lên sẽ thấy một vòng
tròn bao trọn lấy bầu trời. Người bên trong đây giống như những con ếch
đang ngồi tại đáy giếng, không hề biết thế giới ngoài kia rộng lớn đến
nhường nào.
Câu nói kia của Ngọc Thiên Minh khiến thiếu niên suy
tư rất nhiều. Tận thế phía bên ngoài bức tường thành khổng lồ này đã kéo dài suốt ba mươi mấy năm trời, gần như là gấp đôi số tuổi của cậu ấy,
và cả quãng thời gian đằng đẵng ấy, chưa một lần cậu được bước ra khỏi
căn cứ an toàn. Cậu không biết thế giới ngoài kia như thế nào, bản thân
cậu giống như cái cây trồng trong nhà kính, được bao bọc quá tốt, nếu
đặt ra khỏi nơi này, chưa chắc đã có thể tồn tại.
Trần Thành Vinh trước đây từng nghe rất nhiều tin đồn không mấy hay ho về con trai đoàn trưởng. Nhưng tại thời khắc này, cậu ấy mới thật sự hiểu rõ vì sao
những thông tin truyền miệng kia được gọi là tin đồn. Ngọc Thiên Minh
của thực tế điềm tĩnh và trưởng thành, kể cả khi dáng vẻ cậu vẫn mang sự non nớt, thì tiếp xúc rồi sẽ học được rất nhiều điều từ cậu, rút ra
được chiêm nghiệm cho bản thân, khiến Trần Thành Vinh vô cùng ngưỡng mộ.
Mà bởi vì có suy nghĩ này khiến Trần Thành Vinh không khỏi có sự liên tưởng:"Em cảm thấy anh rất giống đội trưởng Chính đấy ạ."
Ngọc Thiên Minh nghe được câu nói đó, bước chân khẽ khựng lại một chút:"Thế à?"
Thái độ của cậu không tỏ rõ vui buồn, khiến Trần Thành Vinh cảm thấy rằng
bản thân đã vô lễ khi phán xét như vậy, đành mở lời sửa sai:"Em xin lỗi, biết anh không thích đội trưởng Chính mà lại..."
Nói được nửa
câu, Trần Thành Vinh tự biết cái miệng ngu dốt của mình đã lỡ lời nên
nhanh tay bịt miệng lại. Nhưng tai Ngọc Thiên Minh đủ tốt để nghe rành
mạch rõ chữ từng câu, cậu nhìn thiếu niên với ánh mắt khó hiểu, nghi vấn đặt câu hỏi:"Tôi không thích anh ấy khi nào thế?"
Ngược lại thậm chí tình cảm còn rất tốt, đang rất nhớ người ấy trở về để được gặp mặt đấy!
Con người dù trong hoàn cảnh nào, hóng hớt chuyện thiên hạ thường là bản
năng, còn có thu nạp vào đầu hay không là tùy mỗi người. Trần Thành Vinh cũng chẳng phải ngoại lệ, làm việc tại trạm nghiên cứu nhưng tai mắt
thỉnh thoảng cũng nghe ngóng chút tin đồn truyền miệng trong căn cứ, mà
thiếu niên còn thu nạp vào đầu rất tốt. Chả là trước đây nghe rằng
trưởng đội thám hiểm với con trai đoàn trưởng không hợp nhau, có xích
mích gì đó. Lần gần nhất đây Ngọc Thiên Minh tham gia được vào đội thám
hiểm cũng là do cố chấp đòi đoàn trưởng được đi theo chứ vốn cậu không
phải dị năng giả, cơ bản không có tư cách ra ngoài căn cứ.
Loại
tin vớ vẩn đáng lẽ chính chủ không bao giờ biết này, nay lại bị cái
miệng của Trần Thành Vinh phun ra hết. Ngọc Thiên Minh nghe xong đầu
đuôi, liền kéo vai thiếu niên xuống thầm thì:"Lần sau nghe ngóng gì thì
cũng nên kiểm chứng một chút rồi hẵng tin, tôi với anh ấy quan hệ rất
tốt."
"Tốt đến thế nào cơ ạ?" Biết được sự thật bùng nổ, Trần Thành Vinh lại càng tò mò hơn.
Ngọc Thiên Minh trầm tư suy nghĩ, sau đó chầm chậm nói ra câu từ mà bản thân cho là thích hợp nhất:"Là loại tình cảm sâu đậm đến nỗi, nếu Sở Vân
Chính chết đi, tôi tự nguyện tuẫn táng cùng anh ấy."
Nói những
lời này, cậu không hề cảm thấy ngại ngùng xấu hổ, bởi điều ấy là sự
thật. Đã mấy kiếp người, bọn họ bên nhau như những kẻ mù, trái tim cùng
chung nhịp đập nhưng không hề biết bản thân có tình cảm với đối phương.
Ấy vậy cứ mỗi khi sinh ly tử biệt chia rẽ nhau, một trong hai chưa từng
ngần ngại chết theo người kia.
Kể cả khi hiện tại Sở Vân Chính có không coi trọng sự tồn tại của Ngọc Thiên Minh, nhưng bởi sự liên kết
nhân duyên sâu sắc cậu vẫn luôn mơ hồ cảm nhận được từ sợi chỉ đỏ vô
hình trên tay, cậu tin chắc rằng tình cảm của hắn sẽ vẫn giống như các
thế giới trước.
Bản tính có thể thay đổi, nhưng rung động đến từ linh hồn là thứ khó mà đổi thay.
Trần Thành Vinh còn rất trẻ, trái tim non nớt chưa từng trải qua luyến ái,
thật lòng cảm thấy khó hiểu với sự nguyện ý hy sinh kia của cậu. Cơ mà
thiếu niên cũng không có ý phán xét suy nghĩ của cậu, chỉ âm thầm ghi
nhớ bài học về tình yêu hiếm hoi trong thời đại này.
Câu chuyện
có nhiều đến mấy thì cuối cùng vẫn phải kết thúc. Trần Thành Vinh còn
bận rộn với công việc của mình, bắt buộc rời đi.
Đoạn đường của
Ngọc Thiên Minh chỉ còn một mình, cậu rất rảnh rỗi, đôi lúc buồn chán tẻ nhạt như thế này sẽ dành thời gian qua khu giảng dạy những đứa trẻ đã
bộc phát dị năng.
Trước đây vì thời gian hạn hẹp, Liễu Hạ An chưa thể giải thích cho cậu tường tận nguyên nhân con người sở hữu dị năng,
nhưng bây giờ đã hiểu rất rõ rồi.
Vốn dĩ tang thi trải qua quá
trình tiến hóa mới có được năng lực đặc biệt là dị năng. Những con có dị năng luôn luôn có một loại khoáng thạch dạng tinh thể nằm trong não bộ, gọi là tinh hạch. Tinh hạch là nguồn gốc phát triển dị năng, sau quá
trình nghiên cứu lâu dài, con người đã quyết định cấy ghép tinh hạch của tang thi vào não người.
Mặc dù đã có rất nhiều người vì nghiên
cứu này mà qua đời, nhưng sau cùng kết quả đạt được vẫn như mong đợi. Đó chính là nguồn gốc của dị năng giả.
Tinh hạch có đặc tính dung
hòa với vật chủ rất cao, dị năng giả sau cấy ghép cơ thể cũng biến đổi,
và sau này con của dị năng giả sinh ra cũng có khả năng tồn tại tinh
hạch tự nhiên mà không cần cấy ghép.
Những đứa trẻ sinh ra có sẵn tinh hạch không có nhiều, mà không phải bất kỳ ai cũng có thể trở thành dị năng giả. Nên nhân loại muốn lợi dụng năng lực tự nhiên này, ngay từ nhỏ đám trẻ đã được nuôi dạy và đạo tạo rất khắt khe.
Ngọc Đình
Phong cũng là một đứa trẻ sinh ra đã có sẵn tinh hạch trong não bộ, số
phận định sẵn tương lai trở thành dị năng giả, hiện tại mỗi ngày đều
phải học cách điều khiển dị năng cùng vũ khí tương thích với dị năng của bản thân.
Ngọc Thiên Minh được cấp phép ra vào khu giảng dạy,
chẳng bao lâu đã tìm thấy Đình Phong đang trong lớp học bắn súng ngoài
trời. Một đám trẻ mười mấy tuổi măt còn non nớt gần đây mới được tiếp
xúc với vũ khí có độ sát thương cao như súng, đang rất hào hứng học tập. Cậu âm thầm đứng tại một góc khuất xem giảng.
Hoàng Xuân Tầm là
người đứng lớp hôm nay. Khác với dáng vẻ thoải mái phóng khoáng khi
không làm việc, cậu chàng của lúc này thực sự ra dáng một người thầy.
Bài giảng về súng đám nhỏ đã được học rất kỹ về lý thuyết, nhưng tiếp
xúc với mẫu vật thật thì vẫn phải giải trình chi tiết lại.
Ngọc
Thiên Minh cũng chăm chú nghe, mắt nhìn vào khẩu súng mà Hoàng Xuân Tầm
đang cầm trên tay. Loại súng này giống với súng của Sở Vân Chính sử dụng mà cậu đã nhìn thấy lúc vừa xuyên tới đây. Ngoài việc hình dáng có phần đặc biệt và thay thế đạn đồng bằng đạn năng lượng thì cách thức sử dụng rất giống một khẩu súng lục bình thường. Nhắc đến chuyện học bắn súng,
cậu lại có chút nhớ cảm giác đứng ở trong thao trường.
Những
tháng ngày luyện tập khẩu Serinus màu bạc trắng cùng Sở Vân Chính tuy đã cách đây rất lâu nhưng tựa hồ như mới ngày hôm qua. Cậu chậm rãi ôn lại những kiến thức đã được học, mường tượng ra xúc cảm khi cầm súng trong
tay khi chuẩn bị bóp cò, cảm giác cẳng tay căng giật khi đạn phóng ra
khỏi nòng súng...
Ngọc Thiên Minh bận tâm suy nghĩ, chẳng hề để ý đến lớp học nữa. Nhưng đám trẻ lúc này đã nhìn thấy cậu, bởi gương mặt
nổi trội cùng thân phận có chút đặc biệt, không ít đứa đã túm đầu bàn
tán tạo ra âm thanh xôn xao ồn ào.
Hoàng Xuân Tầm lập tức yêu cầu chúng nó trật tự, cơ mà tuổi trẻ có những thứ càng cấm chúng nó càng
muốn làm. Chỉ được ít phút là lại có đứa rỉ tai nhau thì thầm.
Lớp học này tương đối ít học sinh, sĩ số chỉ cỡ 15, trong đó nhóm nữ sinh
chỉ bận khen nhan sắc của Ngọc Thiên Minh. Ngược lại đám nam sinh có
phần ghen tỵ, cộng thêm cũng từng nghe qua không ít tin đồn thất thiệt
giống Trần Thành Vinh, chúng nó tự dưng cho mình cái quyền phán xét cậu. Kể cả khi Ngọc Đình Phong vẫn còn đứng đây, chúng nó cũng chẳng kiêng
nể gì, một đống những lời đánh giá chê bai được thốt ra.
"Cái người gầy tong teo thế kia cũng đòi đọ sức với đội trưởng Chính."
"Nếu không phải là con đoàn trưởng chắc đã sớm bị tang thi ăn mất rồi."
"Anh ta ra ngoài được mấy bữa là lại đòi về, đúng là tính tiểu thư."
...
Rất nhiều lời lẽ bình phẩm không hay lọt vào tai khiến Ngọc Đình Phong cảm
thấy khó chịu. Nó hiểu anh trai mình hơn ai hết, những lời kia đều là
bịa đặt nhảm nhí. Tuy anh trai nó thực sự không giỏi trong chiến đấu,
nhưng anh nó rất thông minh, lần này thám hiểm ra ngoài cũng không phải
do anh dựa vào thân phận con trai đoàn trưởng, mà bọn họ cần anh tham
gia để tạo ra bản đồ chính xác nhất.
Rõ ràng Ngọc Thiên Minh đối với nó là tuyệt vời nhất, tại sao lại nói những lời lẽ không hay đến vậy.
Ngọc Đình Phong trong lòng bất bình, chắc chắn không bao giờ chịu ngậm bồ
hòn làm ngọt. Nó là đứa dám đụng dám đánh, nói xấu anh trai chính là
chạm đến vảy ngược của nó, nó sẽ không để yên.
"Thưa thầy, có một số người không tập trung nghe giảng, còn nói chuyện mất trật tự ảnh
hưởng đến việc em học tập. Có thể cho em xin được cấp quyền thi đấu dị
năng không ạ?" giữa một rừng những tiếng nói rì rầm, giọng của Ngọc Đình Phong vang lên khiến tất cả bỗng chống im bặt.
Hoàng Xuân Tầm
hiểu rất rõ đứa học trò ngang bướng này của mình, như đã sớm đoán được
suy nghĩ của nó từ trước, đáp trả rất nhanh:"Chuyện các bạn làm ồn tôi
sẽ chỉnh đốn, nhưng thi đấu dị năng thid không được."
Trong các
lớp học đào tạo dị năng giả này, có một hình thức đối kháng gọi là thi
đấu dị năng. Bình thường khi học sinh có xích mích với nhau, thay vì lén lút hành sự thì hoàn toàn có thể xin cấp phép thi đấu để công khai đánh nhau. Nhưng tùy vào mức độ nghiêm trọng của vấn đề, các giáo viên sẽ có quyền từ chối cấp phép.
Ngọc Đình Phong cũng là một học sinh
không được vừa mắt một số người, thường xuyên có yêu cầu muốn được thi
đấu dị năng với nó, nhưng các giáo viên gần như từ chối bằng sạch. Bởi
đứa trẻ này năng lực hiện tại rất tốt, đã sớm đủ tiêu chuẩn tham gia đội thám hiểm, nên những học sinh khác mà đấu với nó thì không có cửa
thắng.
Cơ mà lần này là Ngọc Đình Phong chủ động xin thi đấu,
trong lớp có người không ưa thằng nhóc từ lâu, lập tức nhân cơ hội cũng
muốn đánh một trận ra trò. Trong phạm vi mà những học sinh có thể nhìn
nhận được, Ngọc Đình Phong chỉ là một đứa bình thường không thể bình
thường hơn, không hề biết nó bị các giáo viên liên lục nhắc nhở về
chuyện kiểm soát dị năng, vậy nên chẳng hề nghĩ nó có thể gây ảnh hưởng
đến cho mình.
Nhưng Hoàng Xuân Tầm vẫn một mực từ chối.
Sự ồn ào của lớp học cũng kéo Ngọc Thiên Minh từ dòng ký ức trở về thực
tại. Từ vị trí của cậu có thể nhận ra đám trẻ bây giờ đã chia thành hai
phe. Một bên ủng hộ Ngọc Đình Phong, một bên đứng đầu là đứa nhóc cũng
không kém cạnh em trai cậu là mấy. Chúng nó ồn ào chửi bới nhau, xem ra
đang có đối đầu rất khốc liệt.
Ngọc Thiên Minh cảm thấy khó có
thể yên bình đứng đây được, liền đi đến gần chỗ đám nhỏ, muốn ra mặt với vai trò phụ huynh:"Có chuyện gì thế?"
Ngọc Đình Phong nhìn thấy cậu, lập tức chạy đến bên cạnh, kêu một tiếng "Anh" ngoan ngoãn.
Đứa nhóc đối đầu kia khi mà thấy Ngọc Thiên Minh ra mặt thái độ vẫn không
dịu đi phần nào. Nó cũng là con của một người có thân phận trong căn cứ, chẳng kiêng nể gì chỉ thẳng mặt cậu trắng trợn nói:"Đình Phong với tôi
có xích mích, nhưng hiện tại thầy giáo bênh vực cậu ta không cho tôi thi đấu dị năng. Giờ anh muốn đến đây ra oai đúng không, đừng tưởng là con
của đoàn trưởng thì tôi sẽ sợ!"
Đứa trẻ chỉ mới 14 tuổi, nhưng
được dạy dỗ để trở thành một chiến binh, suy nghĩ cũng không thể non nớt như vẻ bề ngoài. Đả động đến thân phận con trai đoàn trưởng, dù là ai
trong sân tập này đều biết thằng nhóc kia cố ý khiêu khích. Có lẽ nó
nghĩ rằng chọc được Ngọc Thiên Minh một câu, có thể sẽ khiến cậu tức
giận.
Nhưng tuổi trẻ chưa trải sự đời, trái ngược với tâm tư đơn
thuần kia, Ngọc Thiên Minh rất bình tĩnh, hoặc nói đúng hơn, là cậu
không có phản ứng gì. Ánh mắt cậu đặt trên gương mặt nó quan sát một
hồi, dáng vẻ được nước lấn tới này, cậu đã từng gặp qua rất nhiều lần.
Kiếp trước, khi là trẻ mồ côi, rất thường xuyên đụng phải những con người có dáng vẻ này. Khi ấy vì biết bản thân yếu thế hơn, cậu sẽ chỉ lặng im
cho qua chuyện. Nhưng tình cảnh hiện tại đã khác xưa rất nhiều, cậu
không chỉ có thân phận, mà còn có cả kinh nghiệm sống.
Ngọc Thiên Minh không bắt bẻ lại lời của thằng nhóc, chỉ hỏi nó một câu:"Anh thay mặt Đình Phong đấu với em được không?"
Câu nói cậu vừa thốt lên, đứa trẻ kia liền khịt mũi khinh thường:"Anh đùa tôi à, anh làm gì có dị năng?"
"Đúng là anh không có dị năng." Cậu thành thật thừa nhận:"Anh cũng chẳng có
gì cao siêu cả, nhưng nếu em cảm thấy chướng mắt anh, anh nguyện ý đứng
ra để chịu bị em sỉ nhục. Nếu em cảm thấy anh không đáng để em sử dụng
dị năng, thì chúng ta thi đấu bằng phương thức khác."
Cậu nói
vòng vo rất dông dài, cố ý dùng những từ ngữ kích thích tinh thần đối
phương, sau mới chậm rãi điều hướng về ý chính muốn nói:"Tiện đang ở sân tập, hay chúng ta đấu súng đi."
Súng năng lượng tuy không phải
loại đặc chế dành cho dị năng giả, nhưng người bình thường như Ngọc
Thiên Minh cũng chẳng có cơ hội được động vào. Người không biết, chắc
chắc sẽ đoán kèo này cậu sẽ thua, thằng nhóc kia cũng không ngoại lệ,
lập tức đồng ý.
Mặc dù ban đầu Hoàng Xuân Tầm không cho phép, nhưng bởi Ngọc Thiên Minh lựa lời, cuối cùng cậu chàng phải miễn cưỡng gật đầu.
Trong lòng mỗi người đều đã suy đoán ra kết quả, nhưng chưa đấu thì chưa rõ trắng đen.
Ngọc Thiên Minh nhận lấy súng, cảm giác cầm món vũ khí này rất lâu rồi mới có lại.
Tuy ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên đứa nhóc kia thực hành bắn súng,
nhưng nó vẫn tự tin hơn vì nghĩ bản thân mình đã được học qua lý thuyết, sẽ hơn hẳn một tay mơ như cậu.
Hoàng Xuân Tầm làm trọng tài, lượt đấu đầu tiên, cậu chàng chỉ cho phép bắn mục tiêu ở cự ly gần nhất.
Khoảng cách tương đối ngắn, đứa nhóc là ngươig bắn trước, trong chốc lát, hồng tâm bị đạn năng lượng đâm xuyên, thủng mất một lỗ.
Sau đó đến
lượt Ngọc Thiên Minh, cậu giơ súng lên, nhớ lại những kiến thức đã được
học, tạo một tư thế tiêu chuẩn, thực hiện ngắm bắn. Ngón tay bóp vào cò
súng, nòng đạn dồn ứ năng lượng, hội tụ thành đạn bắn vụt ra ngoài.
PẰNG! Bia ngắm bắn lập tức vỡ tan tành!
Đám nhóc mười mấy đứa đều không hiểu chuyện gì xảy ra, rõ ràng cùng một
loại súng tại sao một người chỉ có thể bắn xuyên hồng tâm, một người lại có thể phá vỡ cả bia ngắm.
Ngọc Thiên Minh cũng không hiểu. Cậu
chỉ làm đúng như những gì mình tưởng tượng, chỉ là loại súng này đã được cải tiến rất nhiều so với súng đạn đồng, cảm giác khi sử dụng dễ dàng
hơn rất nhiều. Nhưng như thế cũng chẳng thể tạo ra một kết quả bất ngờ
như thế kia được.
Chỉ có Hoàng Xuân Tầm ánh mắt lặng lẽ nhìn cậu, trong lòng hẳn sớm đã có câu trả lời. Cậu chàng muốn chứng thực thêm,
lập tức xử lết quả hòa, để hai người bắn mục tiêu xa hơn.
Khoảng
cách bia được nâng lên mức trung bình. Đạn năng lượng bắn ra, kết quả
không hề khác lần trước. Một bên trúng hồng tâm, một bên bia vỡ tan
tành.
"Kết quả hòa, tiếp tục nâng khoảng cách." Hoàng Xuân Tầm chẳng để cho mọi người bình tĩnh, tiếp tục đẩy nhanh tiến độ trận đấu.
Lượt thứ ba, cũng là khoảng cách bia xa nhất. Thằng nhóc kiêu kì ban nãy bây giờ đã nhận ra bản thân đã sai lầm đến nhường nào khi lựa chọn quyết
đấu với Ngọc Thiên Minh.
Đúng là người trong căn cứ đồn rất nhiều về con người đó, nói con trai đoàn trưởng dựa hơi quan hệ có thái độ
không tốt với người khác, gây gổ cùng dị năng giả. Một đồn mười, mười
đồn trăm, nó cứ đoán mãi cậu vô năng không tài cán gì mà sao đoàn trưởng có thể coi trọng, Ngọc Đình Phong luôn luôn đề cao đến thế.
Tất cả giờ nó đã hiểu, bởi vì là Ngọc Thiên Minh không hề giống lời đồn.
Nó run rẩy bắn phát đạn quyết định, kết quả vì lạc hướng, đạn biến mất mà không hề chạm được đến bia.
Đến lượt Ngọc Thiên Minh, cậu hít sâu một hơi, trạng thái cơ thể ở mức bình tĩnh nhất. Trước đây cậu từng chinh phục được bia ngắm ở khoảnh cách
này, bây giờ chỉ là thêm một lần nữa thôi.
Cò súng bóp lại, năng
lượng nén thành viên thật chặt, sau đó phóng ra lao đi với tốc độ không
ai nhìn thấy được. Chỉ biết rằng sau đó bia ngắm lại vỡ tiếp.
Lúc này kết quả thắng thua đã rõ.
Ngọc Đình Phong cực kỳ vui mừng, lao tới ôm chấm lấy anh trai không ngớt lời khen. Các nữ sinh cũng chẳng ngại ngần tỏ lòng ngưỡng mộ, vài nam sinh
khâc bây giờ muốn quay đầu ủng hộ cậu.
Thế chiều thoáng chốc thay đổi, cũng nhờ màn đọ tài ngắn ngủi này, thanh danh của Ngọc Thiên Minh lập tức tăng vọt.