Nghe lời này của Ngôn Thù, Bạch Minh Cách nghĩ hình như cũng đúng.
Chẳng qua có một điều, từ giọng điệu của Ngôn Thù, cậu hẳn đã đoán được việc
này từ trước rồi, lúc trước mặc dù nhiều lần nói cậu ta là một con khỉ
nhưng cuối cùng vẫn không nghiêm túc xuyên thủng bí mật của cậu ta như
thế này, nhiều nhất cũng chỉ vui đùa có ám chỉ.
Vậy tại sao lúc trước không nói nhưng bây giờ lại muốn nói?
Mặc dù Bạch Minh Cách là một con khỉ, nhưng cũng là một con khỉ thông minh, cho dù giờ phút này không biết rốt cuộc Ngôn Thù có ý gì, nhưng cậu ta
cũng biết đối phương đã tránh Trác Lệ và Hồ Nhã nên có lẽ là có việc
muốn nói riêng với mình.
Trên mặt Bạch Minh Cách mang theo vẻ khó hiểu nhìn về phía Ngôn Thù, nhận ra được người sau thật sự không có ý
uy hiếp mình nên cậu ta cũng thả lỏng hơn nói: "Vậy cậu muốn làm gì?"
Ngôn Thù ăn một miếng bánh quy nhỏ nói: "Tôi chỉ muốn biết tổ của ong độc ở chỗ nào thôi."
"Hả?" Bạch Minh Cách chớp chớp mắt rồi khoát tay nói: "Cậu hỏi tôi, sao tôi có thể biết được."
Ngôn Thù lời ít ý nhiều trả lời: "Tôi không tin."
Bạch Minh Cách có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi thật sự không biết, nếu như tôi
biết thì đã nói cho các cậu từ lâu rồi chứ không phải đến tận bây giờ
vẫn chạy tới chạy lui trong núi với các cậu."
Nghe vậy, Ngôn Thù đổi một cách nói khác: "Nếu như cậu muốn biết thì cậu có thể biết được."
Bạch Minh Cách: "..."
Một lúc sau, cậu ta cào cào đầu, có chút gắt gỏng nói: "Cậu thật sự xảo quyệt giống y như ba cậu."
Ngôn Thù nhếch miệng cười: "Cảm ơn."
Bạch Minh Cách kêu to: "Tôi nói thế này không phải là đang khen cậu!!!"
"Tôi biết." Ngôn Thù tiến lên trước mấy bước, bước đến trước Bạch Minh Cách
thì dừng lại rồi chia sẻ bánh quy trong tay cho cậu ta, cậu dùng giọng
nói vỗ về nói: "Tiểu Bạch, cậu từng tức giận, bây giờ chúng ta là người
của một đội, cậu cống hiến một chút không phải là chuyện nên làm sao?"
Bạch Minh Cách nghĩ một chút, đảo con ngươi nói: "Vậy cậu phải bảo đảm sẽ dẫn tôi cùng đi thành phố S."
Ngôn Thù trả lời một cách dứt khoát: "Được."
Sau khi làm xong trao đổi nho nhỏ này, một người một khỉ lại lần nữa vô
cùng thân thiện ngồi xuống cạnh bờ hồ, cùng nhau chia sẻ một gói bánh
quy. Lúc này ánh mắt trời đang chói chang, gió nhẹ lười qua làm khắp mặt hồ gợn sóng lăn tăn giống như những ngôi sao chìm dưới đáy hồ đang nổi
lên mặt nước.
Bạch Minh Cách bị ánh mặt trời phơi tới buồn ngủ mơ màng, cậu ta uể oải ngáp một cái, giống như cằn nhằn nói: "Nhưng mà mấy người Trác Lệ đã đang tìm kiếm rồi, không có chuyện gì thì cậu thò một
tay vào việc này làm gì chứ."
Ngôn Thù tháo giày ra đạp nước rồi
hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy theo tốc độ hiện tại của bọn họ, phải mất
bao lâu mới có thể tìm thấy nơi ẩn nấp của tổ ong?"
Bạch Minh Cách thầm tính toán một chút: "Nhiều nhất là một tuần."
Ngôn Thù nói: "Cho nên tôi không đợi được."
Bạch Minh Cách không nghe hiểu những câu này của Ngôn Thù có ý gì, cậu ta vô thức 'Hả' một tiếng: "Tại sao không đợi được, không phải bây giờ chúng
ta đang rất tốt à?"
Nhưng Ngôn Thù không trả lời, sắc mặt cậu
dưới ánh nắng càng tái nhợt hơn, yên lặng mấy giây, cậu bỗng nhiên hỏi:
"Cậu vừa nói tôi xảo quyệt giống ba, cậu đã từng tiếp xúc với ông ấy rồi sao?
Có lẽ là nhớ lại gì đó, Bạch Minh Cách bất đắc dĩ buông tay nói: "Nếu không cậu nghĩ sao ngày thứ ba tôi không đến phòng cậu
trộm... không phải, là đi phòng cậu lấy đồ ăn vặt chứ. Lúc đấy tôi bị ba cậu bắt đi rồi."
Ngôn Thù nói một cách chắc chắn: "Nếu như cậu không có ý xấu ông ấy sẽ không làm cậu bị thương."
Bạch Minh Cách trừng mắt rồi đưa tay trái của mình về phía Ngôn Thù, cậu ta
dùng tay phải chỉ vào mu bàn tay trái nói: "Ông ấy không làm tôi bị
thương, chỉ rút một ống to máu của tôi mà thôi."
Vừa nói cậu ta cũng không quên khoa chân múa tay miêu tả ống máu đó to bao nhiêu.
Ngôn Thù có chút tò mò hỏi: "Nhưng cậu là kẻ tiếm quyền rừng mà, sao có thể không cẩn thận bị ba tôi bắt được như vậy chứ?"
Bạch Minh Cách lại trừng mắt nói: "Còn không phải do ba cậu dùng rất nhiều
đồ ăn làm bẫy à, tôi còn chưa lấy được đồ vào tay đã bị ông ấy bắt mất
rồi. Nhưng mà ông ấy cũng không đến nỗi xấu xa, lúc thả tôi đi còn đưa
hết đồ ăn cho tôi."
Ngôn Thù đoán Vu Lãng Hạc bắt Bạch Minh Cách
lại chắc cũng do muốn nghiên cứu tiến hóa của cậu ta, virus 'S1' thật sự là một con dao hai lưỡi, vừa mang tới cho vạn vật thế gian đả kích mang tính hủy diệt, đồng thời cũng mang tới một loạt những sinh mệnh mới.
Tám năm trước, có một lần Ngôn Thù tình cờ nhìn thấy 'da người mô phỏng'
được Vu Lãng Hạc chế tạo ra ở tầng hai của phòng nghiên cứu, đương nhiên nó không thể nào chỉ là một tấm da người, nói dễ hiểu hơn một chút, nó
càng giống như một bộ trang bị máy móc, bên ngoài dùng da người mô phỏng bao bọc lại máy móc bên trong, sinh vật có đủ năng lực tư duy ngồi vào
trong đó điều khiển hoàn toàn có thể giả trang như người thật.
Sự thật chứng minh, ngụy trang của Bạch Minh Cách thật sự rất thành công,
nếu không nhóm người Trác Lệ cũng không đến nỗi vẫn không thể phát hiện
ra.
"Vậy sau đó thì sao?" Ngôn Thù thoát ra khỏi dòng ký ức ngắn
ngủi, cậu nhìn về phía Bạch Minh Cách nói: "Cậu có còn gặp lại ba tôi
không?"
Bạch Minh Cách: "Đương nhiên là có rồi, nhà cậu rất hào phóng, sau khi ăn hết đồ ăn tôi lại đến nữa."
Ngôn Thù hỏi: "Sau đó thì sao?"
Bạch Minh Cách nói: "Ba cậu cũng cho tôi ăn, chẳng qua ông ấy còn nói với
tôi, nếu như có một ngày ông ấy không có ở đây, hi vọng tôi có thể bảo
vệ cậu. Ông ấy sẽ đưa cho tôi một bộ trang bị biến thành người coi như
là trao đổi."
Bạch Minh Cách còn nói: "Nghĩ theo hướng đó thì ba
cậu trừ có chút xảo quyệt thì bản thân ông ấy vẫn rất tốt, ông ấy còn
dạy tôi nhận biết chữ nữa."
Ngôn Thù hơi ngẩn ra, trong lòng cảm thấy chua xót.
"Cậu đừng có hoài nghi, từ trước đến giờ lời nói của kẻ tiếm quyền rừng tôi
đây đều rất có giá trị, chuyện đã đồng ý tôi nhất định có thể làm được." Bạch Minh Cách nhìn về phía Ngôn Thù rồi ném một quả táo qua cho cậu
nói: "Nếu không tôi đã chạy từ lâu rồi chứ sao có thể vẫn ở cùng nhóm
người Trác Lệ được, là vì đi khắp nơi tìm cậu đấy. Chẳng qua có điều
tính sai một chút là tôi đã quên mất dáng vẻ của cậu như thế nào, may mà lúc đó cậu tự tìm đến cửa rồi."
Nói tới đây, Bạch Minh Cách bỗng nghĩ tới gì đó, cậu ta đến gần Ngôn Thù hỏi: "Đúng rồi, tôi nhớ có lần
tôi thấy một phần tài liệu trong phòng nghiên cứu của ba cậu." Cậu ta
vừa nói vừa cau mày cẩn thận nhớ lại: "Theo tình huống bình thường, sau
khi trưởng thành, phần lớn Omega các cậu sẽ tiến vào thời kỳ tuyến thể
hoàn thiện, cái đó có nghĩa là có thể yêu đương rồi phải không?"
Ngôn Thù gật đầu: "Đúng là ý này."
Bạch Minh Cách nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Nhưng tuyến thể của cậu còn chưa hoàn thiện đúng không?"
Ngôn Thù lại gật đầu.
Bạch Minh Cách vỗ tay nói: "Vậy ba cậu đúng là rất giỏi, liệu sự như thần,
lúc đó trên phần tài liệu đấy viết tuyến thể của cậu phải đến hai bốn
tuổi mới có thể đến kỳ hoàn thiện."
Vừa nói, cậu ta vừa vỗ lên bả vai Ngôn Thù: "Cậu thật đúng là trời sinh khác người!"
Ngôn Thù: "... Thành ngữ này không được dùng như thế."
Bạch Minh Cách khoát khoát tay: "Ối dà, không sao cả. Nhưng mà rốt cuộc cậu
muốn làm cái gì, trên đó không phải viết là cậu vừa đến kỳ trưởng thành
thì nhất định phải bị ký hiệu sao, nếu không sẽ chết đúng không?" Cậu ta gặm táo, giọng nói không rõ tiếng: "Tôi nhớ lần trước cậu nói bây giờ
đã hai mươi ba rồi, con bao lâu nữa đến hai mươi bốn tuổi?"
"Àii." Ngôn Thù có hơi buồn rầu thở dài một tiếng, cậu nhẩm tính một chút: "Nhiều nhất là hơn một tháng nữa."
Động tác gặm trái táo của Bạch Minh Cách hơi ngừng lại, cậu ta trợn to mắt,
giọng nói cũng to hơn: "Vậy cậu định làm thế nào, còn khoảng một tháng
nữa, cậu đã tìm được mục tiêu chưa?"
Ngôn Thù không trả lời câu hỏi này, vừa lúc bờ bên kia hồ truyền tới tiếng nước chảy, là Hồ Nhã và Trác Lệ đã trở lại.
Bạch Minh Cách nhìn Ngôn Thù, rồi lại quay qua nhìn Trác Lệ phía đối diện,
đột nhiên hiểu ra, cậu ta có hàm ý nói: "Là Trác Lệ à?"
Công bằng mà nói, Trác Lệ đúng là một Alpha tốt.
Mặc dù Bạch Minh Cách không tiếp xúc với nhiều Alpha nhưng Trác Lệ là Alpha ưu tú nhất trong những người cậu ta từng gặp. Không nói đến sức mạnh có bao nhiêu trâu bò, chỉ điều kiện bề ngoài thôi cũng đã rất tốt rồi, bắt lấy để ứng phó tình hình cấp bách hiện tại cũng được.
Thấy Ngôn Thù không trả lời, Bạch Minh Cách cũng biết hơn nửa cậu ta đã đoán đúng được tâm tư của cậu, cậu ta gật đầu nói: "Được rồi, thật ra Trác
Lệ cũng được rồi. Sau này nếu các cậu có con nhất định bé con sẽ rất
xinh đẹp."
Khóe miệng Ngôn Thù giật giật: "... Ai muốn sinh con!!!:
Bạch Minh Cách bị cậu gào lên đến không hiểu thế nào, cậu ta chớp chớp mắt
nói: "Đương nhiên là cậu, Trác Lệ, anh ta... chắc không thể sinh nhỉ?"
Cậu ta nói thêm: "Hơn nữa, cậu bị ký hiệu không phải là sẽ phải sinh con à, tôi không nói sai mà."
Đây là lần đầu tiên Ngôn Thù gặp phải người còn thiếu kiến thức thông
thường hơn cả mình, cậu mấp máy môi, nhất thời hoàn toàn không biết nên
giải thích với Bạch Minh Cách như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nổi giận nói: "Ký hiệu là ký hiệu, sinh con là sinh con, hai chuyện này khác
nhau! Cậu đúng là một con khỉ không có văn hóa không có kiến thức!"
"Cậu nhỏ tiếng chút!" Bạch Minh Cách kêu lên: "Bọn họ sắp trở lại rồi!"
Ngôn Thù uy hiếp nói: "Vậy cậu đừng nói mấy lời kỳ quái như sinh con này
nữa, nếu không tôi lại rút thêm của cậu một ống máu to nữa!"
"Đừng mà." Quả nhiên Bạch Minh Cách rụt người lại: "Tôi cũng được coi là lớn
lên với cậu, ít nhiều cũng được tính là nửa người nhà mẹ đẻ, cậu dừng dữ vậy chứ."
Còn nói: "Hơn nữa tôi vẫn còn giá trị lợi dụng với cậu mà."
Ngôn Thù nhìn cậu ta.
Bạch Minh Cách nói: "Mặc dù Trác Lệ này nhìn ngon đấy nhưng mà lại rất ngây
ngô, không phải loài người các cậu coi trọng việc chịu trách nhiệm sao,
anh ta ký hiệu cậu rồi thì sẽ phải phụ trách với cậu, tôi thấy Trác Lệ
không dễ bị cua đâu nhỉ?"
Lời này coi như là nói tới đáy lòng Ngôn Thù.
Loại truyện ký hiệu này quan trọng là người tình ta nguyện, nhưng thông qua
sống chung một khoảng thời gian, rõ ràng Trác Lệ không có chút ý tứ nào, thậm chí mấy ngày nay có thể nói thêm với anh hai câu thôi cũng là
chuyện khó, chứ càng đừng nói đến việc ký hiệu hay không ký hiệu.
Nhưng lúc này Bạch Minh Cách lại vỗ nhẹ sau lưng Ngôn Thù, lời nói chân
thành: "Yên tâm đi, chuyện này giao cho tôi, tôi sẽ giúp cậu một tay,
đảm bảo trong một tháng cậu có thể bắt được người này!"