Hà Trường Thanh cầm điện thoại đi qua đi lại, vừa nói chuyện trả lời đầu dây bên kia vừa âm thầm đề
phòng Phương Trạch Vi. Hắn lúc này đang nằm ườn trên cái ghế lười thư
giãn mà y đặt trong văn phòng, nơi y thỉnh thoảng nằm nghỉ một chút khi
gặp phải những ngày nhiều ca bệnh nối tiếp nhau yêu cầu dùng liệu pháp
thôi miên khiến y quá mỏi mệt và hao tổn tinh thần.
Tuy hiện tại Phương Trạch Vi nằm xụi lơ như con tôm khô không có động lực búng quẩy
lên nữa, nhưng hơn ai hết, Hà Trường Thanh biết rõ thứ này mà muốn gây
sóng gây gió tấn công y bất thình lình thì khó chơi như nào, nên vẫn
phải phân tâm để mắt đến hắn. Y không muốn lại bị người cưỡng hôn lần
thứ 3 trong khoảng 24h tại văn phòng của mình!
"Trường Thanh, con còn nghe không vậy?" Có vẻ y thất thần làm đầu dây bên kia nói xong
không nghe đáp trả gì, hơi nâng giọng nghi hoặc hỏi.
"A," Sự chú ý của Hà Trường Thanh bị kéo trở lại, hơi bối rối đáp lời, "Con vẫn đang nghe đây ạ."
"Ừm." Giọng Hà Diễm Sinh đều đều truyền qua điện thoại vào tai y, "Việc hôm
nay con không cần lo lắng thêm, cha sẽ nói chuyện với mẹ con, yên tâm
đi."
Thở phào nhẹ nhõm, Hà Trường Thanh có chút vui vẻ cám ơn Hà Diễm Sinh. Hai cha con nói với nhau thêm vài câu, liền chấm dứt cuộc
gọi.
Phương Trạch Vi ngồi ở một bên sớm chờ đến mất kiên nhẫn, đang định bước tới
thì phát hiện sắc mặt của Hà Trường Thanh có vẻ đăm chiêu nhìn mình.
Trong lòng âm thầm suy đoán không biết Hà Diễm Sinh lại nói gì ảnh hưởng đến mình hay chia uyên rẽ thúy thế nào mà y nhìn hắn kiểu tò mò khó
hiểu như vậy, Phương Trạch Vi bèn cười, hỏi:
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì hả?"
Hà Trường Thanh bước tới ngồi xuống cái ghế sô pha dài đối diện với hắn,
không đáp mà hỏi ngược lại một câu có vẻ không liên quan: "Anh lén lút
trốn khỏi bệnh viện như thế này, thật sự không có vấn đề gì sao?"
Phương Trạch Vi xua tay, "Có thể có vấn đề gì?"
Đáp xong, không biết hắn nghĩ tới chuyện gì, vẻ mặt đen lại, đứng lên
chuyển sang ngồi sát bên cạnh Hà Trường Thanh, kéo tay y đặt lên sau gáy mình, "Tôi không có bị chấn động não hay tổn thương dây thần kinh nào
hết, đầu óc cực kỳ tỉnh táo, không cần nằm viện!"
Hà Trường Thanh nghe ngữ khí ra chiều chân thật đáng tin thậm chí còn có phần nghiến
răng nghiến lợi của hắn, nhịn không được nở nụ cười.
Trong
khoảnh khắc này, Hà Trường Thanh cảm thấy bộ dạng nóng lòng muốn "rửa
sạch oan khuất" của Phương Trạch Vi trông y hệt một con sư tử nhỏ chưa
đủ lông đủ cánh mà vẫn cố gắng giương nanh múa vuốt tỏ vẻ ta đây là chúa tể của muôn loài các người đừng khinh thường ta.
Nhìn… đặc biệt đáng yêu. Muốn vuốt lông bẹo má một phen.
Y gần như đã đưa tay nghĩ gì làm nấy, may mắn kịp tỉnh táo lại. Giật mình một chút, Hà Trường Thanh nói thầm, có vẻ người nên đi kiểm tra đầu óc
xem có còn vận hành bình thường hay không nên là y chứ không phải hắn.
24 năm giữ mình trong sạch chưa từng có tiếp xúc thân mật với ai, vậy mà
Phương Trạch Vi vừa xuất hiện liền xông vào phá hỏng "kỷ lục" của Hà
Trường Thanh, hết lần này đến lần khác đều bị hắn tranh thủ cơ hội thực
hiện được, từng chút một tấn công vào phòng tuyến tâm lý của y.
Hiện giờ nhìn lại từng chuyện, Hà Trường Thanh cảm thấy bản thân mình cứ như bị trúng tà. Y cư nhiên lại dễ dàng cho hắn cơ hội tiếp cận mình như
vậy?
Phải biết rằng, dựa vào bản lĩnh võ thuật tự vệ nhanh nhạy của bản thân, nếu y thật sự chán ghét phản cảm hắn, dù Phương Trạch Vi có trơn hơn cá
chạch đi nữa cũng khó lòng mà hết lần này đến lần khác cưỡng hôn y như
vậy.
Hà Trường Thanh có thể khẳng định Phương Trạch Vi không
dùng thuật pháp bùa chú gì ảnh hưởng đến tư duy và phản xạ cơ thể của
mình, cũng chính vì thế khiến y buộc lòng phải đối diện với sự thật khó
tin dù bản thân y không muốn thừa nhận — y cư nhiên ỡm ờ cho một người
mới vừa quen hơn 24h ôm ấp hôn hít mình mà trong lòng không hề phản cảm!
Như thế khác nào chứng tỏ rằng y dù ít dù nhiều cũng có cảm xúc với hắn, đến mức dung túng hành động quá trớn của hắn?!
Hóa ra 24 năm qua biết bao lần Hà Trường Thanh cảm thấy số mình định sẵn FA chỉ là vì chưa gặp được Mr. Right mà thôi!?!
Bao suy nghĩ cuộn trào trong lòng, Hà Trường Thanh sắc mặt cũng theo đó
biến đổi, lúc đỏ lúc trắng, xem mà Phương Trạch Vi lo lắng thay.
Hắn có chút chột dạ nghĩ lại hành động của mình, chẳng có lẽ hắn vô tình
chạm vào điểm mấu chốt của y? Nhưng ban nãy trong thang máy bị hôn y
cũng không đánh hắn, hiện tại chỉ nắm tay cho sờ gáy mà thôi, sao lại
khiến y biến sắc dữ dội như vậy?
Tạm đè xuống nỗi lòng sóng to
gió lớn, Hà Trường Thanh nói sang chuyện khác, "Ban nãy cha tôi gọi điện thoại, nói là có người quay phim chụp hình chuyện xảy ra trong quán cà
phê tung lên mạng, trước mắt đã thu hút không nhỏ sự chú ý của cư dân
mạng."
Tuy không rõ vì sao đề tài bị bẻ lái đột ngột như vậy,
nhưng xem sắc mặt bác sĩ Hà nhà hắn đã bình thường trở lại và không hề
rút tay về nữa, trong lòng vô cùng vui vẻ, Phương Trạch Vi liền thuận
miệng đáp, "Cư dân mạng cũng quá rảnh rỗi, có tí chuyện không liên quan
mình cũng suốt ngày chú ý thím ý làm gì không biết!"
Nghĩ nghĩ, hắn bổ sung thêm, "Sẽ ảnh hưởng không tốt đến gia đình cậu à?"
Thấy hắn có vẻ lo lắng, Hà Trường Thanh lắc đầu, "Không sao. Có đoàn đội
kiểm soát hướng đi của dư luận. Trước mắt đã liên hệ với quản lý quán cà phê xin phép được dùng đoạn video trong camera ghi lại toàn bộ câu
chuyện chính xác chân thật, không ai có thể xuyên tạc. Nếu Sài Ngọc Tâm
có quá khứ thác loạn thật, chuyện này đối với nhà tôi ảnh hưởng không
lớn."
Hà
Trường Thanh giấu đi một ít chi tiết là, dù cho Sài Ngọc Tâm thật sự có
vấn đề đi nữa, việc xem mắt gặp phải đối tượng ba chấm thế kia cũng đủ
để trở thành trò hề cho netizen cười vào mặt y và người nhà. Thậm chí
hiện tại, trên mạng đã bắt đầu xuất hiện bài viết tung tin thất thiệt
rằng y là gay kín còn Sài Ngọc Tâm muốn tìm người đổ vỏ, hai bên ăn nhịp với nhau tính ký hợp đồng hôn nhân để tạm che mắt thiên hạ, ai ngờ nói
điều kiện không thành công bên mới lật kèo đôi co nhau nơi công cộng.
Song những việc như vậy, vẫn là không cần kể cho Phương Trạch Vi nghe làm gì.
Thấy Phương Trạch Vi gật gù vừa lòng, ánh mắt Hà Trường Thanh hơi chớp động một chút:
"Nhưng chuyện tôi muốn nói không phải việc này."
Y hít sâu một hơi, con ngươi nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt hắn, chậm
rãi nói, "Trong mấy đoạn video từ tay khách quay cho đến trích xuất
camera, hình ảnh động tác, lời nói cử chỉ giữa hai chúng ta đều có vẻ
không giống với trong thực tế. Cứ như thể đã có một người với kỹ năng
biên tập chỉnh sửa cực kỳ cao siêu nào đó bóp méo và không để lại tí dấu vết nào."
Hà Trường Thanh tạm dừng, giơ cánh tay trái lên để lộ
chiếc chuỗi hạt trên cổ tay, nhướng mày nói, "Bao gồm luôn chuỗi hạt
này, Phương Trạch Vi, anh đều không giải thích một chút sao?"