Hà Trường Thanh không kịp trở tay, trên lưng liền nhẹ hẫng đi, cả người y bị đẩy văng ra. Cú đẩy mạnh và bất ngờ làm trọng tâm cơ thể không vững
của Hà Trường Thanh loạng choạng ngã nhào, mặt nghiêng xuống đất lao tới gốc bạch dương bên đường.
Với một con quỷ lăm le bên cạnh, Hà
Trường Thanh biết, nếu té ngã xuống đây, giây tiếp theo y nhất định sẽ
chầu trời. May mà, nhiều năm liền bị cha ruột bắt buộc học tập Tán đả và Nhu thuật đã sớm giúp Hà Trường Thanh luyện được sự dẻo dai, khả năng
khống chế cơ bắp và phản xạ nhanh nhạy.
Hà Trường Thanh không
hoảng không loạn, cơ thể thuận thế rơi xuống, một tay vỗ lên mặt đường
ướt làm điểm tựa, phần eo phát lực, thực hiện động tác nhào lộn.
Đáng ra chỉ cần lộn một vòng là được, nhưng Hà Trường Thanh nóng lòng kéo
dài khoảng cách giữa mình với thứ quỷ dị kia, nên y lộn một mạch năm
vòng liên tiếp, mới dừng lại, vững vàng rơi xuống đất.
Có lẽ
khoảng cách này cũng chưa đủ xa và chẳng hề bảo đảm an toàn thêm được
chút nào, nhưng ít nhất làm giảm bớt căng thẳng trong lòng, với Hà
Trường Thanh mà nói vậy là đủ rồi.
Nước bùn văng tung tóe lên mặt và toàn thân, song giờ phút này Hà Trường Thanh đã không rảnh bận tâm đến bệnh sạch sẽ của mình.
Toàn bộ cơ bắp trên người y nhất thời căng chặt. Chưa nguôi lo sợ dù đã một
lần nữa lấy lại được thăng bằng và tự do hoạt động cơ thể, Hà Trường
Thanh ổn định hô hấp, thận trọng đề phòng.
Phía trước cách y vài
bước chân, chỉ thấy quỷ ảnh mặc bộ đồ liệm rách tung tóe, hai mắt trắng
dã, ngoác cái miệng đỏ như thau máu rít gào những âm thanh làm người sởn tóc gáy, vung bàn tay có bộ móng đen như dính cáu bẩn lâu năm không vệ
sinh, hai chân lơ lửng cấp tốc bay tới.
Nhìn cơ thể quỷ dị chỉ có hư ảnh chứ không có thật thể của nó, y biết mình có giỏi võ cỡ nào mà
đánh không trúng mục tiêu thì cũng vô ích.
Hà Trường Thanh cắn
răng tự mắng một tiếng, lần đầu tiên hối hận trước đây nỗi lần cùng cha
mẹ đi chùa miếu đạo quán làm lễ đều từ chối không lấy mấy loại bùa hộ
mệnh người ta tặng. Nếu lúc đó nhận lấy mang theo bên người, giờ phút
này dù mớ bùa chú kia không thể đánh lui con quỷ này cũng có thể tranh
thủ đánh lạc hướng vài giây để y chạy vào phạm vi pháp trận.
Xem con quỷ ngày một tiếp cận, cùng đường bí lối, Hà Trường Thanh đành thử vận may một phen.
Chịu đựng cảm giác xấu hổ, y bắt chước hô lên câu thần chú trừ tà thường
thấy trong mấy phim kinh dị mà Diêu Hảo Nam nay ép buộc y xem cùng:
"Án ma ni bát mê hồng!"
Niệm xong, Hà Trường Thanh cơ hồ đã chuẩn bị chờ chết, bởi y không hề đặt hi vọng hay mong đợi thần chú hiệu nghiệm.
Sau đó… thần chú hiệu nghiệm thật.
Chỉ thấy y vừa dứt lời, con quỷ không rõ nam hay nữ kia đột nhiên khựng
lại, vẫn lơ lửng cách mặt đất trong tư thế giương nanh múa vuốt, nhưng
hoàn toàn đứng yên không di chuyển.
Thần chú thật sự linh nghiệm!!!
Hà Trường Thanh mới nở được nửa nụ cười mừng rỡ, con quỷ lập tức thoát
khỏi trạng thái đứng hình đó, hơi ngơ ngác một giây, lập tức hiểu được
chuyện gì vừa xảy ra, nhất thời rít gào to hơn mặt mày dữ tợn thêm, tăng tốc lao tới. Bộ dạng dữ dằn oán hận như muốn ăn tươi nuốt sống y cho hả dạ vì dám dùng thần chú ảnh hưởng nó.
Tiếng gào cao vút dội vào tai làm đầu Hà Trường Thanh ong ong. Y chưa bao giờ biết bản thân có
đam mê reaction đến như vậy. Nhìn cảnh tượng ngàn cân treo sợi tóc trước mắt, trong lòng y lại toát ra bình luận, con quỷ này vừa xấu vừa dơ,
tính tình cũng kém, giọng như Jaian mà cứ thích thể hiện vocal.
Bởi vì tạm tìm ra cách ứng đối, Hà Trường Thanh nghĩ thoáng qua rồi thôi,
không dám thả lỏng thêm, vội vàng niệm thần chú liên tục:
"Án ma ni bát mê hồng! Án ma ni bát mê hồng! Án ma ni bát mê hồng!"
Vừa niệm, y vừa gia tốc chạy thục mạng hướng về phía cổng nhà. Cũng khổ vì
ban nãy cố nhào lộn cho nhiều vào, kéo ra khoảng cách mấy chục mét,
khiến bây giờ muốn chạy trở về thật mất thời gian.
Vừa chạy, y
vừa ngoái đầu nhìn. Thần chú linh thì linh đó, nhưng có vẻ như do bản
thân Hà Trường Thanh là người trần mắt thịt không có chút đạo hạnh nào
giúp thần chú phát huy ra được sức mạnh vốn có, toàn dựa vào bản thân
thần chú này đủ cao cấp đủ lợi hại, bởi vậy ảnh hưởng lên con quỷ cũng
hữu hạn.
Ban nãy sở dĩ nhất thời hoàn toàn khống chế được nó, có lẽ cũng vì y bất ngờ niệm chú làm con quỷ này không chút phòng bị nào
mới dính chiêu. Hiện tại, tuy thần chú y niệm vẫn linh nghiệm, nhưng
hiệu quả đã nhỏ đến không đáng kể. Cơn phẫn nộ của con quỷ làm nó chống
lại thần chú dễ dàng hơn, chỉ bị kéo chậm chứ không đứng hình nữa.
Nhưng vậy là đủ rồi. Hà Trường Thanh thấy con quỷ bị debuff giảm tốc độ,
trong lòng âm thầm nhẹ nhõm. Ít nhất chỉ cần tranh thủ thời gian bước
vào phạm vi trận pháp là y có thể thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này.
Song, rõ ràng Hà Trường Thanh đã yên tâm quá sớm.
Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, con quỷ phát hiện bản thân bị thần chú kéo
chân, mắt thấy Hà Trường Thanh đã rút ngắn hơn một nửa khoảng cách đến
gần phạm vi trận pháp, nó phẫn nộ rống lớn hơn, bàn tay vung lên.
Ngay sau đó, Hà Trường Thanh vốn đang cao tốc tiến lên, đột nhiên cảm thấy
có gì túm chân mình kéo mạnh. Y theo cái đà lao tới, quăng ngã đau
điếng.
Nhìn lại mặt đất không có bất kỳ chướng ngại vật nào còn
con quỷ thì đang to giọng "khửa khửa" cười hả hê, Hà Trường Thanh biết
nhất định là nó giở trò.
Trong lòng y trầm xuống.
Miệng y vẫn niệm thần chú, tuy thần chú có thể kéo chậm tốc độ của con quỷ
nhưng ảnh hưởng ngày một giảm sút. Hà Trường Thanh âm thầm kinh hãi,
chẳng lẽ con quỷ này sinh ra kháng tính nhanh như vậy?
Bật dậy
vừa chạy thêm hai bước lại bị kéo ngã, mắt thấy con quỷ sắp hoàn toàn
tránh thoát trói buộc vô hình, Hà Trường Thanh vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc nhớ tới món đồ mà Diêu Hảo Nam khăng khăng đưa cho y, bảo rằng là bùa
linh xin trong miếu, bắt y đem theo để trừ tà. Cái bùa kia làm bằng gỗ
cây gì đó không rõ, mấy năm nay đều bị Hà Trường Thanh treo chung vào
chùm chìa khóa, vì quá lâu nên đôi khi y cũng không nhớ mình có vật như
vậy.
Còn may mà nãy giờ tuy y đã làm rớt ô nhưng vẫn cầm chắc
đèn pin trong tay. Quanh cổng nhà lúc này đèn đuốc sáng trưng, Hà Trường Thanh tạm không thiếu nguồn sáng càng không lo thiếu chìa khóa không
thể vào nhà, vội vàng ném mạnh chùm chìa khóa về phía con quỷ.
Hà Trường Thanh niệm chú, trong lòng chờ mong nhìn bùa linh phát uy.
Sau đó… không có gì xảy ra.
Không rõ là bùa chú vốn không hiệu nghiệm hay vì để lâu mất sạch linh tính,
con quỷ nhìn vật thể bị ném tới gần, móng vuốt nhẹ nhàng cắt ngang, chùm chìa khóa liền chia năm xẻ bảy.
Một trận gió mạnh từ chỗ con
quỷ thổi ùa tới ập vào mặt Hà Trường Thanh, mang theo mùi hôi tanh tưởi
làm người buồn nôn. Con quỷ chính thức phá tan kiềm chế, dù Hà Trường
Thanh còn niệm chú, vẫn không thể tác động nó mảy may.
Xem ra
mình chết chắc rồi, Hà Trường Thanh tự giễu nghĩ. Hai chân bị quỷ khí
trói buộc cứng đờ không thể cử động, y nhìn móng tay xấu xí khủng khiếp
tới gần, theo bản năng giơ tay lên mặt chặng lại.
Bỗng nhiên, từ trong chuỗi hạt châu bằng gỗ mà Hà Trường Thanh đeo trên tay lóe lên
hoa văn vàng óng bao bọc cơ thể y. Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng trắng lóa mắt đúc thành hình mũi tên, lao thẳng ra, xuyên thủng ngực quỷ ảnh.
Bị mũi tên chiếu rọi, chung quanh sáng lòa như ban ngày. Quỷ ảnh phát ra
một tiếng gào rú thê lương thảm thiết, bị mũi tên ánh sáng kia kéo bay
lùi hơn mấy trăm mét.
Hà Trường Thanh ngơ ngác một giây, hai mắt tức khắc sáng ngời. Y lấy lại tinh thần không để bụng thảm trạng của
con quỷ, ngồi bật dậy, chạy thật nhanh đến cổng nhà.
Vừa đến bên cổng, toàn thân vừa ướt vừa lạnh vừa đau đớn, căng chặt mệt mỏi của Hà
Trường Thanh lập tức giãn ra, cảm giác cả người ấm sực, không còn phát
run như vừa rồi nữa.
Chỉ có thể đặt trọn niềm tin vào sự lợi hại
của pháp trận, Hà Trường Thanh thuyết phục bản thân nên yên lòng. Không
quay đầu nhìn lại, y lập tức nhập mật mã.
Nhanh chóng và liên
tục đi qua nhiều cánh cửa, vào tới phòng khách, bất chấp toàn thân bê
bết bùn đất, y nằm lăn lên tấm thảm dày màu trắng trên sàn nhà, cuối
cùng kiệt sức ngất đi.