Hắn muốn che chở Nhậm Tuân, muốn dành cho cậu những gì tốt nhất. Năm năm
trước lực bất tòng tâm nhưng năm năm sau mọi thứ đã khác rồi. Năm đó tận mắt chứng kiến gia đình cậu gặp biến cố phải bỏ học, lần đầu tiên trong đời Quách Thiên Thành biết thế nào là bất lực, là thương tâm nhưng
không thể đứng ra bảo đảm bất kì điều gì cho cậu.
Vì khi đó hắn
còn quá nhỏ nên trong tay cái gì cũng chưa có, chỉ có thể mơ hồ bám riết cậu, dùng sự tồn tại của mình để chứng minh cho Nhậm Tuân biết hắn luôn ở bên cậu. Nhưng suy nghĩ đó thật sự quá ngây thơ, khi bản thân hắn yếu kém thì đừng nói tới bảo vệ người yêu, đến cả bản thân còn tự lo chưa
xong!
Trong lúc hắn bất lực hoài nghi bản thân thì cái đêm định
mệnh ấy, Nhậm Tuân vô tình gọi tên Trương Triều Vỹ trong mơ đã trực tiếp khiến hắn tỉnh ngộ. Đây là cái cớ hoàn hảo nhất để hắn từ bỏ cậu.
Quách Thiên Thành là thiên chi kiêu tử, hắn không đời nào cho phép bản thân
mình yếu kém trước ai. Dù là sự quay lưng của Nhậm Tuân hay là sự vô
dụng của bản thân đều không được phép xuất hiện trong cuộc đời hắn. Vậy
là hắn vừa hận vừa căm ghét Nhậm Tuân như một cách để bảo vệ chính mình.
Quách Thiên Thành híp mắt, thâm thâm nhìn Nhậm Tuân, giống như thông qua đó
tự đối thoại với chính mình: “Nói tôi hèn cũng được, nếu năm đó tôi
không hèn nhát mà ra đi thì làm gì có một kẻ mạnh như hôm nay đứng ở
đây, đủ tư cách bảo vệ cậu.”
Hắn buông tay, một khắc quay lưng đi giọng điệu liền biến lạnh: “Cậu nhìn cho kỹ, đây chỉ mới là một kích
đầu tiên. Tôi sẽ còn lôi kẻ sau màn ra, tẩn cho hắn không cách nào ngóc
đầu lên được!”
Nhậm Tuân kinh ngạc, đúng như cậu đoán, còn có kẻ
sau màn đang giở trò với cậu. Thậm chí Quách Thiên Thành cũng đã biết
danh tính kẻ đó rồi…
Nhưng điều khiến cậu ngượng ngùng nhất vẫn
là cách thổ lộ thẳng thắn của Quách Thiên Thành. Thật sự mà nói, khi
biết đối phương vì mình mà bôn ba nghĩ cách làm cậu rất ấm lòng, nhưng
cậu vẫn không muốn kéo Quách Thiên Thành vào chuyện ân oán cá nhân. Cả
đời cậu không trở thành ngôi sao lớn được, chỉ dựa vào nghề này để kiếm
cơm thì cần gì gây thù chuốc oán khắp nơi chứ?
Vẫn là nên chọn một lúc nào đó thích hợp, nói với hắn đừng nhúng tay vào chuyện của cậu nữa.
“Cậu ngẩn ra đó làm gì, qua đây với tôi.”
Quách Thiên Thành ngồi tựa trên giường bệnh, vẫy tay gọi cậu đến. Nhậm Tuân
ngoan ngoãn đi tới, muốn gọt hoa quả lại bị hắn đoạt lại.
“Đừng gọt trái cây, giúp tôi cái này đi.” Quách Thiên Thành nằm sấp lại, trực tiếp nâng mông lên.
“Khụ! Khụ! Cậu làm gì…”
Hắn đặt tay cậu lên lưng mình, uốn éo tấm lưng, ở dưới bàn tay cậu nhẹ
nhàng cọ cọ: “Gãi lưng cho tôi, mấy hôm nay trời oi bức lại nằm lâu lên
lưng tôi nổi mẩn ngứa rồi.”
Nhậm Tuân mím môi vài giây, vậy mà thật sự cách lớp áo bệnh nhân mỏng manh gãi ngứa cho hắn.
Quách Thiên Thành thở ra một hơi thật sảng khoái,hắn hưởng thụ một cách tự nhiên mặc kệ ai kia đang lăn lăn nghĩ ngợi.
Nhậm Tuân nhìn người to xác trên giường, trong lòng dâng lên rất nhiều tư
vị, nói là ngũ vị tạp trần cũng không sai biệt lắm. Hình thức ở chung
của họ dường như có điểm bất thường, cứ giống như… người yêu vậy.
Nhưng họ cùng lắm chỉ mới thổ lộ, cởi bỏ khúc mắc năm xưa chứ chưa xác định
quan hệ. Quách Thiên Thành cứ đối xử với cậu lúc gần lúc xa như vậy chỉ
càng khiến cậu thêm lo sợ bất an, dù sao khoảng cách giữa hai người rất
xa, cậu không tự tin, cậu mặc cảm với chính mình. Cảm xúc này làm cậu vô cùng khổ tâm.
Quách Thiên Thành lim dim mắt, trông mềm mại như một con mèo lớn xác: “Nghĩ gì vậy?”
Nhậm Tuân thành thật đáp: “Chuyện show thực tế, tôi không mong vì tôi mà show bị ảnh hưởng.”
Nhìn tâm sự trong mắt cậu, dù biết nhẹ dạ thì khó thành công nhưng Quách
Thiên Thành thật sự không nỡ đánh mất đi nét ngây ngô này của cậu.
Một người chu toàn như hắn thì vấn đề này đã từng cân nhắc qua, hắn cho cậu một câu trả lời thuyết phục: “Chỉ cần đợt họp báo sắp tới tôi trả lời
phỏng vấn, nhận trách nhiệm về mình thì bên nhà sản xuất sẽ không bị ảnh hưởng. Hơn nữa, show giải trí cũng được công chúng biết đến rộng rãi
hơn. Đừng mãi lo lắng vấn đề này nữa, tôi là ai chứ, nếu không thể giải
quyết được thì nhất định không dám xé to chuyện này ra đâu.”
“Cậu nói vậy tôi yên tâm rồi.”
Quách Thiên Thành bật cười: “Show vẫn tiếp diễn, tốt hơn hết là đội đỏ chúng ta giành quán quân chặng này đi.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nhậm Tuân cảm nhận được cơ lưng hắn đang run lên nhè nhẹ theo
từng câu nói, điều này càng khiến cậu ý thức được người đang nằm trước
mặt cậu chính là minh tinh vạn người mê trên màn ảnh. Nhậm Tuân bất giác cong môi, xem ra so với rất nhiều fan hâm mộ yêu thích hắn điên cuồng
ngoài kia, cậu đã may mắn hơn rất nhiều lần. Điều này mang lại cho cậu
cảm giác ưu việt và tự hào khó hiểu.
Trước khi show sống còn kết
thúc, cậu không muốn làm rõ bất kỳ điều gì. Cậu chỉ mong mỗi ngày thoải
mái trôi qua cùng hắn thế này, chỉ cần như vậy, đã đủ mãn nguyện rồi.
Mấy ngày sau hai người xuất viện, trước khi trở lại quay show phải tham dự
họp báo bên Cảnh Khuyên mở để giải thích rắc rối vừa rồi. Trước là do
Quách Thiên Thành có nhiều fan, cần phải làm yên lòng bọn họ trước, sau
là để công ty đứng ra giải thích rõ về scandal Nhậm Tuân chụp ảnh chui
hoàn toàn là vu khống.
Nước cờ này Quách Thiên Thành đi, ở phía
sau có Lý Thiên Kim trợ lực, đương nhiên mọi chuyện suôn sẻ hóa nguy
thành an. Bài truyền thông này đúng như Nhậm Tuân nói, nó ngược lại càng khiến bên họ nhận được rất nhiều lợi thế, mà thiệt hại thì chẳng bao
nhiêu.
Tổ sản xuất chương trình gấp rút chuẩn bị quay tập bốn của show, lịch trình của mọi người bắt đầu bận rộn trở lại. Bởi vì tai nạn
ngoài ý muốn lần này của Nhậm Tuân và Quách Thiên Thành nên thái độ của
đạo diễn Húc dành cho bọn họ tự nhiên ưu ái thêm vài phần. Đạo diễn Húc
vẫn thật thà cho rằng tai nạn lần này hoàn toàn là do ông tắc trách mà
thành.
Bao nhiêu tin đồn bất lợi trên mạng về Nhậm Tuân giờ đây
chỉ như thêu hoa trên gấm, càng giúp cậu lấy về nhiều sự đồng cảm lẫn
chú ý. Điềm Tranh bên kia quả thực tức đến tái xanh mặt mũi, còn Trương
Triều Vỹ bây giờ mới bắt đầu cảm thấy hứng thú, đây chính là khung cảnh
giương cung bạt kiếm mà anh mong muốn.
Điềm Tranh không nể mặt
anh, hung ác châm chọc: “Tỏ ra thanh cao cái rắm! Chung quy cậu đấu
không lại Thiên Thành, còn không biết xấu hổ mà tựa tiếu phi tiếu cứ như tất cả đã nằm trong tính toán vậy.”
Sắc mặt Trương Triều Vỹ đột ngột xấu đi.
Biến đổi nho nhỏ này cũng đủ làm Điềm Tranh sung sướng: “Đừng tưởng tôi
không biết vụ lần này cậu cũng không có an phận, âm thầm nhúng tay vào.”
Trương Triều Vỹ âm thầm mắng chửi trong lòng, ngoài mặt tỏ ra thong dong:
“Miệng mồm của Điềm minh tinh quả nhiên sắc bén. Tôi âm thầm nhúng tay
thì sao? Dù tôi có châm ngòi thì hắn cũng không phát hiện, ngược lại thì tôi lo cho cậu đấy, cậu đã hoàn toàn biến thành phản diện trong mắt hắn rồi.”
“Cậu nói hay lắm, Trương tổng khôn khéo, thủ đoạn ném đá giấu tay cao minh hơn tôi nhiều.”
“Quá khen, quá khen!”
Điềm Tranh tức đến nổ đom đóm, quá khen con mẹ mày!
Hai bên đấu khẩu qua lại đã là món khai vị thường thấy, chẳng mấy chốc, đấu đá mệt rồi, Trương Triều Vỹ nói vào trọng tâm: “Lý Thiên Kim không phải là một con cờ để cậu điều khiển, nếu bà ấy biết cậu ở sau lưng hại
người của công ty Cảnh Khuyên thì giao tình năm xưa cũng không cứu nổi
cậu đâu.”
“Tôi biết chuyện này.” Giọng của Điềm Tranh mang theo
thất vọng, xen lẫn tủi thân: “Bà ấy là mẹ của Thiên Thành, tim cậu ấy
đặt đâu, bà ấy sẽ hướng mắt về người đó.”
Ban đầu cậu còn ảo tưởng mẹ Quách sẽ vì bênh vực cậu mà làm khó Nhậm Tuân. Bà thương cậu như
vậy, nhiều năm qua tuy quan hệ của cậu và Quách Thiên Thành không được
tốt nhưng bà vẫn hay nhắc đến cậu, gửi quà cho cha mẹ Điềm, thường đi
tham ban phim trường nơi cậu công tác. Nhưng sau lần này Điềm Tranh đã
hiểu, là cậu quá đề cao chính mình rồi.
Lý Thiên Kim có thể dành thiện cảm cho cậu nhưng nhất định không mông muội, bà ấy là một người rất lý trí.
“Nói như vậy, cậu hẳn đã tự có dự định cho riêng mình?”
“Chưa hẳn. Tôi muốn đợi thái độ kế tiếp của bà ấy rồi mới quyết định rời khỏi Cảnh Khuyên hay không. Nhưng cậu cứ yên tâm, nếu không thể bám trụ ở
Cảnh Khuyên thì tôi sẽ hướng mắt về Tụ Tinh của cậu.”
Có lẽ câu
trả lời này đã nằm trong tính toán của Trương Triều Vỹ, anh liền giảo
hoặc cười cười: “Nếu cậu muốn thăm dò lòng bao dung của Lý Thiên Kim,
vậy để tôi cho cậu gặp một người.”
“Ai vậy?”
“Là đạo diễn
Tần, đạo diễn bộ phim bom tấn sắp tới mà Quách Thiên Thành sẽ quay.
Casting còn thiếu một vị trí, tôi nghe nói Quách Thiên Thành đang muốn
đề bạt Nhậm Tuân vào đó. Điềm Tranh, tôi cho cậu một con ngựa, cậu biết
phải làm gì rồi chứ?”