Ở kiếp trước, cậu là người xông xáo xung phong mở cửa, còn lần này, Nhậm Tuân quyết định đứng ngoài cuộc.
Vì hiện tại không có một Nhậm Tuân ưa lo chuyện bao đồng cho nên lớp
trưởng mọt sách ngồi gần cửa nhất, cậu ấy đứng dậy đi mở cửa.
Ngay lập tức, một giọng nói thiếu niên dễ nghe truyền vào tai cậu, hai kiếp
người giống như chồng chéo lên nhau tại thời điểm này, gõ mạnh vào trái
tim khiến cậu đau đớn gập người ôm lấy lồng ngực mình.
Quách Thiên Thành…
Người con trai đứng trước cánh cửa có đôi chân rất dài, anh mặc một bộ quần
áo thể thao màu đỏ viền đen tỏa ra sức sống thanh thuần chỉ có ở cái
tuổi mười lăm. Thế nhưng gương mặt ấy chỉ cần gặp qua một lần là cả đời
không thể quên. Đôi mắt anh đen nhánh chỉ cần liếc qua đã đủ khiến tim
người đối diện chộn rộn, giữa hàng lông mày là một cỗ ngang tàng và bá
khí, bên dưới dáng mũi cao là môi hồng nhuận mềm mại.
Đây rõ ràng là một tiểu soái ca, lớn lên nhất định rất tốn giấy mực của cánh nhà báo.
Anh khách sáo hỏi: “Phòng mọi người có ai mang theo dây sạc iphone không?
Điện thoại của tôi bị sập nguồn đột xuất, bên trong có mấy việc cần xử
lý.”
Cả lớp nghe vậy, ánh mắt
lập tức phóng về phía Nhậm Tuân. Trong lớp ai cũng biết cậu ham chơi
game, vậy nên đi đâu cũng không thể thiếu combo dây sạc và củ sạc dự
phòng. Nếu là kiếp trước thì cậu đã cam tâm tình nguyện mà dâng lên. Còn hiện tại…Cậu đã lường trước được tất cả.
Thấy mọi người lăm le mình như hổ rình mồi, Nhậm Tuân chỉ nhàn nhạt lắc đầu, bảo không có.
Chu Gia Bảo vừa lúc đi WC ra, chen mồm vào: “Nó không đem thật đó, nãy tôi thấy nó vứt ở nhà rồi.”
Lớp trưởng thất vọng, đi ra thông báo với Quách Thiên Thành một tiếng.
Nhậm Tuân kìm không được mà ngẩng đầu lén lút nhìn theo, cậu lờ mờ thấy lớp
trưởng và Quách Thiên Thành nói vài câu khách sáo với nhau. Rồi anh đi
thẳng, như chưa từng gặp cậu vậy. Kiếp này, bọn họ thật sự biến thành
người xa lạ rồi.
Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, cảm giác xót xa cô đơn như sóng biển ập đến bao trùm
lấy cậu, cậu vừa cảm thấy mừng, lại vừa có chút tiếc nuối… Tốt, như vậy
rất tốt. Đã đến lúc nên buông bỏ đi thôi.
Cậu chấp nhất với giọt nước mắt anh rơi tại giây phút trước khi cậu chết.
Anh nói không yêu cậu vậy thì tại sao lại khóc? Sau khi cậu mất rồi, anh sẽ trải qua loại cảm giác gì nhỉ? Rồi báo đài sẽ đưa tin gì đây, ảnh đế được bạn thân hy sinh cứu nguy sao? Rồi anh sẽ đứng trước báo đài nói
gì về quan hệ của hai người? Là bạn, hay là một kẻ biến thái luôn theo
đuôi anh, chết cũng xứng đáng?
Không không, dù đáp án có thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Bây giờ cậu
là cậu, Nhậm Tuân không còn yêu Quách Thiên Thành, đây là điểm mấu chốt.
Sau cái đêm liên hoan ấy, Nhậm Tuân rất nhanh đã thích nghi với cuộc sống
mới của mình. Lần này sống dậy tham vọng của cậu không gì khác ngoài cố
gắng học tập, đem toàn bộ tinh lực yêu đương vớ vẩn của kiếp trước dồn
hết lên học tập. Như ông bà ta đã nói, học tập không phải con đường duy
nhất dẫn đến thành công nhưng nó là con đường ngắn nhất.
Với tư cách là một ông chú từng sống hai kiếp, cậu hoàn toàn tin vào câu nói đó.
Thấm thoắt thời gian nhập học đã tới, nếu không có gì thay đổi thì cậu sẽ
học lớp bét khối, Chu Gia Bảo học lớp A5, còn người kia… học lớp mũi
nhọn vinh dự.
Nửa học kỳ đầu trôi qua ‘an
toàn’, cậu cứ cho rằng mình và Quách Thiên Thành hai người hai quỹ đạo
tách biệt nhau, nào ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Cậu không ngờ rằng bởi vì mình học quá điên cuồng cho nên trong đợt phân hạng cuối kỳ một, Nhậm Tuân lọt vào top 10 của khối.
“Tiểu tử tốt lắm, em là một học trò tiềm năng vô hạn, cố gắng phát huy tốt ở lớp mũi nhọn đấy!” Thầy giáo nói.
Cậu vậy mà được tuyển thẳng lên lớp mũi nhọn của khối rồi! Nghĩa là phải
chạm mặt với Quách Thiên Thành thường xuyên! Nhậm Tuân rất lo lắng mình
lại một lần nữa ngu ngốc mà rung động.
Không phải là cậu không tin tưởng vào định lực của mình, mà do Quách Thiên
Thành quá quyến rũ, còn quyến rũ thế nào thì kiếp trước cậu đã lĩnh giáo đủ rồi, đáng ghét!
Ngày cậu
chuyển lên lớp mũi nhọn, bỗng nhiên cậu bị một người chặn đường. Vốn
tưởng là ai muốn bắt nạt cậu, hóa ra lại là Quách Thiên Thành đang đứng
sừng sững với cái cằm giương cao, điều ấy khiến cậu vô cùng kinh ngạc.
‘Cậu ta tìm mình làm gì…’
Nhậm Tuân thận trọng ngước mắt, tận lực khiến giọng mình tự nhiên nhất: “Bạn học, cậu có chuyện gì sao? Nếu không thì phiền nhường đường.”
Thật ra trong lòng cậu rất căng thẳng, nắm tay sau lưng chậm rãi siết chặt rồi mở ra.
“Học sinh mới à? Phấn đấu để lên đây cũng không dễ nhỉ?” Quách Thiên Thành
khoanh tay trước ngực, bày ra bộ dáng đẹp trai sáng láng nhưng lời nói
lại không dễ nghe chút nào.
Gì
đây, anh nói như thể đang chọc ngoáy mỉa mai cậu vậy? Sao khi trước còn
yêu anh, cậu lại không nhận ra anh là kẻ nhỏ nhen như vậy cơ chứ?
“Cậu sao vậy, một học bá như cậu chẳng lẽ lại dè chừng tôi, sợ tôi cướp mất hào quang hay sao?”
‘Đốp chát ghê nhỉ, tính tình không hiền đâu.’ Anh nghĩ. Sau đó cười miệt
thị: “Chỉ dựa vào cậu? Ở trong cái giếng lâu quá khiến cậu sinh ra không ít ảo tưởng.”
“Nếu cậu chặn
đường chỉ để khích bác tôi, vậy thì thứ cho tôi đi trước, dù gì thì tôi
cũng không quen không biết cậu, không cần gây thù chuốc oán!”
Nói rồi cậu toan vượt mặt hắn nhưng cánh tay bị kéo lại.
“Lát nữa vào lớp nhớ chú ý cánh cửa.” Để lại câu nói ấy xong, Quách Thiên Thành kiêu căng rời đi.