Cậu bạn ấy có tài ba hoa khoác lác, cộng thêm không khí đêm hôm bên bờ biển quá đỗi chân thực làm mọi người đều sởn tóc gáy một phen.
“Rồi thế nào nữa?”
“Nghe ông kể tôi đã biết cái kết đoản hậu rồi, chắc chắn người dân nào đó đã lén lút đi vào rừng!”
Tiếng xì xầm ngày càng to hơn, thổi bầu không khí căng thẳng lên đến đỉnh điểm.
Cậu bạn kia hắng giọng thần bí: “Có một người đàn bà đã đi vào khu rừng.
Nhưng bà ta trở ra an toàn, chứng minh cho mọi người thấy trong rừng
chẳng có cái quái gì cả.”
“Mé, cha nội này kể chuyện lãng nhách vậy?”
“Khụ… từ từ, chuyện còn chưa hết mà! Nhưng không lâu sau ngư dân trên đảo dần mất tích một cách bí ẩn. Đầu tiên là trẻ con lần lượt biến mất, tiếp
đến là phụ nữ trung niên, cuối cùng là mấy bà lão, nạn nhân toàn là đàn
bà. Mỗi người sau khi biến mất chỉ để lại một nắm tóc. Cho đến khi trên
đảo còn lại một người đàn bà duy nhất - chính là người phụ nữ đi vào
rừng kia, tất cả đàn ông trên đảo mới tá hỏa nhận ra sự thật.”
Cậu ta trợn mắt, ánh lửa bập bùng trong con ngươi trừng lớn giống như một
con quỷ đang đội mồ sống dậy: “Cái thứ không sạch sẽ trong rừng kia đã
mượn xác người phụ nữ mà thoát khỏi phong ấn, trở về đồ sát cả làng.”
Mấy bạn nữ đã bắt đầu ôm nhau khóc mếu, hiện trường loạn thành một mớ bòng bong.
Cậu bạn khịt mũi đệm thêm một câu: “Câu chuyện này có khả năng là đúng bởi
vì khi BK Group lên đảo quy hoạch dự án chuỗi khách sạn Star Wars đã
khai quật được hơn năm mươi bộ hài cốt. Sự kiện này còn làm chấn động
báo chí cả nước đấy!”
Có bạn
học đã bắt đầu ớn lạnh, khóc la ầm ĩ muốn về nhà. Chỉ riêng Nhậm Tuân là phì cười, thằng nhóc kia đúng là một tên thất đức, chính phủ rõ ràng đã đính chính đó là xương cốt liệt sĩ thất lạc từ chiến tranh xa xưa, vậy
mà nó cố tình lược bỏ đi chỉ để dọa các bạn khác.
Thấy cậu cười, Kiều Nhi đang khóc lóc ỉ ôi liền ngứa mắt chửi: “Cậu cười cái gì, chẳng lẽ cậu không tin trên đời này có ma sao? Hay cậu đang trộm
cười mọi người ở đây hả?”
“???” Nhậm Tuân nằm không cũng dính đạn, ngơ ngơ ngác ngác nhìn kẻ chủ mưu bên kia.
“Cậu ta quá đáng thật đấy. Cười cợt lên nỗi sợ của người khác vui vẻ lắm sao?”
“Nếu có gan cười vậy thì để cậu ta đi vào khu rừng ấy kiểm chứng đi! Cậu có dám đi không?”
Kiều Nhi giống như con cún đầu đàn, cô nhóc vừa réo một tiếng thì đám đồ tử
đồ tôn phía sau đã thi nhau nhào lên xâu xé Nhậm Tuân.
Điềm Tranh chỉ chờ có vậy, mỉm cười thâm sâu hướng về phía cậu: “Vừa hay lúc chiều Thiên Thành đi dạo bị đánh rơi cái nón. Nếu Nhậm Tuân không sợ,
chi bằng cậu vào nhặt giúp Thiên Thành đi?”
Nhậm Tuân biết thằng ranh kia muốn gây sự với mình. Quách Thiên Thành chưa
có bệnh tới mức vào rừng để đánh rơi nón, mà cậu cũng không có nghĩa vụ
đi nhặt giúp. Lẽ ra cậu có thể từ chối lời đề nghị ấy nhưng trong lòng
cậu như bức thiết muốn chứng minh một cái gì đó, như đang cá cược, cậu
bất ngờ nhìn Quách Thiên Thành, đôi mắt trắng đen rõ ràng: “Cậu đánh rơi cái nón trong đó thật sao?”
Quách Thiên Thành im lặng nửa phút khiến cả lớp bắt đầu hồi hộp, không khí
giữa biển đột nhiên như ngưng trọng. Nhậm Tuân nghĩ, chỉ cần Quách Thiên Thành gật đầu thì cậu sẽ đi mà không nghĩ ngợi. Cậu cược rằng Quách
Thiên Thành sẽ không hùa cùng với đám người Điềm Tranh để bắt nạt cậu…
“Phải.”
Quách Thiên Thành chỉ nói một
chữ duy nhất, nhìn thẳng vào mắt cậu không khoan nhượng, khuôn mặt thiếu niên dưới ngọn lửa bập bùng phá lệ rực rỡ, nhưng ánh mắt lại lạnh thấu
tim gan.
Nhậm Tuân xỏ dép đứng dậy, đi về hướng ngược lại với cả lớp, hướng về khu rừng Tây Nam cách
đó không xa. m thanh xa xăm theo gió vọng lại: “Tôi đi tìm cho cậu.”
Quách Thiên Thành thất thần nhìn ngọn lửa nhảy nhót trước mắt, bất động như
một bức tượng. Còn Điềm Tranh thì nâng môi cười cao hứng, sống chết mặc
bay.
Cả lớp thấy Nhậm Tuân đi
thật thì có hơi giật mình, ban đầu chỉ tưởng cậu giả ngầu nhưng cả buổi
ngồi chờ vẫn chưa thấy cậu trở về, bọn họ đã thấp thỏm sợ cậu xảy ra
chuyện.
“Không phải là cậu ấy đi thật rồi chứ?” Có người không nhịn được lên tiếng hỏi.
Trương Triều Vỹ hiếm khi mở miệng: “Đi thật hay không thì về khách sạn kiểm tra phòng cậu ta là biết chứ gì?”
Nghe hắn nói vậy, một bạn học thấy tình hình không ổn liền xung phong quay
về khách sạn tìm. Trương Triều Vỹ cũng đi cùng cậu ta một chuyến. Nhóm
học sinh bắt đầu nảy lên lời bàn ra tán vào, những kẻ trước kia hùa nhau bắt nạt Nhậm Tuân lật mặt như lật bánh tráng, nhưng ngại đắt tội Quách
Thiên Thành nên lời bàn tán nhất thời bị ém xuống thật thấp.
Kiều Nhi cảm thấy vấn đề này không có gì quá to tát, vừa nhìn móng tay vừa
chảnh chọe bĩu môi: “Các cậu sợ cái gì chứ, Nhậm Tuân là đàn ông con
trai đấy, cậu ta chẳng phải bánh bèo chân yếu tay mềm đâu mà cần các cậu khóc thuê. Còn câu chuyện mà Phàm Phàm kể quả thật chỉ để hù đám nhát
cáy các cậu mà thôi, trên đời này làm gì có ma quỷ.”
Cả lớp hoang mang trước lời của cô, lập tức hướng về phía Phàm Phàm để
nghe lời xác nhận từ chính miệng thân chủ, thì bất chợt thấy môi cậu ta
tái mét, nói với vẻ sợ hãi không chắc chắn lắm: “Chuyện ma kia đúng là
do tôi bịa thật… nhưng mà khu rừng đó quả thật có vấn đề. Nó là khu rừng khá nguyên sơ chưa được khai thác, phía trước còn có treo biển cấm… Nếu cậu ấy đi vào đó thật thì tôi cũng không dám chắc có con gì đó nhảy ra
xé xác cậu ấy hay không.”
“Thiên Thành, cậu đi đâu vậy?”
Cả lớp lại được một phen hoảng sợ trước lời thú tội của Phàm Phàm thì chợt nghe tiếng giằng co rất lớn truyền ra từ phía Điềm Tranh, cậu ta đang
cố sức níu Quách Thiên Thành lại: “Cậu bị điên à, chắc gì Nhậm Tuân đã
vào khu rừng đó, giờ này cậu mà đi tìm chính là tự tìm chết!”
Quách Thiên Thành không nhẫn nhịn nổi nữa, sắc mặt sa sầm lạnh lẽo, gân trên
trán thiếu niên nổi lên giần giật: “Nếu cậu ta thật sự đi vào đấy thì
sao!”
“Thì mặc xác cậu ta, cậu quên cậu ta đã làm gì với cậu sao? Cậu đã nói với tôi thế nào chứ,
Thiên Thành à cậu đúng là hết thuốc chữa.”
Anh cười hắt ra một hơi, giằng khỏi kìm hãm yếu ớt của Điềm Tranh: “Nhiều lời thật đấy.”
Nói rồi cái bóng lưng cao ngất dần chạy về hướng khu rừng kia, trên người
không mang theo vật dụng thiết yếu nào cả, chỉ có tấm áo khoác và chiếc
điện thoại di động chỉ còn vài phần trăm pin.