“Đừng ghét tôi được không? Cậu nói chúng ta vĩnh viễn là bạn cơ mà. Những khi nhìn cậu lạnh lùng… tim tôi không chịu nổi.” Quách Thiên Thành tinh tế
cảm nhận được cơ thể của người phía sau đang run lên.
Trái tim anh vì cớ gì mà mềm nhũn, hai người đứng bất động nơi hoa viên thật lâu. Bọn họ từng thân như hình với bóng, anh từng che chở cậu không
màng đúng sai… từ khi nào mà cảm xúc dành cho cậu lại thay đổi nghiêng
trời lệch đất? Chính anh cũng hoảng hốt tự hỏi.
Đối với Điềm Tranh, anh vẫn là không nỡ xuống tay. Giọng đã hòa hoãn hơn: “Biết sai rồi?”
Điềm Tranh lắc đầu khổ sở: “Nếu cậu đang nói đến chuyện trên lớp thì không
phải do tôi làm. Kiều Nhi rất dài tay, nghe tôi than phiền vài lần nên
cô ta tự ý gây khó dễ cho Nhậm Tuân chứ tôi thật sự không làm gì cả.”
Cậu ta đã nói đến thành khẩn như thế Quách Thiên Thành không thể không tin, bèn tỏ ra bao dung mà gật đầu, bàn tay thiếu niên chậm rãi chạm vào tay Điềm Tranh đang đặt trên thắt lưng mình mà vỗ về: “Được rồi, tôi tin
cậu. Ai bảo chúng ta là bạn tốt của nhau cơ chứ.”
Nghe tới đây, trên môi Điềm Tranh nở một nụ cười mãn nguyện, cậu híp mắt
hưởng thụ hương thơm thoang thoảng trên áo anh, lòng thầm nhủ nhất định
không thể nhường anh cho bất kỳ ai.
***
“Sắc mặt cậu dạo này tốt nhỉ, làm hòa với cậu ta rồi?”
Điềm Tranh vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã bị người ta chặn đường. Cậu nhìn
Trương Triều Vỹ, biết con chó sói này tìm cậu chắc chắn không có ý tốt,
cũng lười đóng kịch mà nhếch mép: “Trước giờ chúng tôi có cãi nhau sao?”
“Giả ngu ngơ như cậu cũng tốt, tự mãn với ảo tưởng của mình, lạc quan như
thế biết đâu Quách Thiên Thành sẽ thương hại mà ngoái nhìn cậu vài lần.”
Quả nhiên câu này đã chọc trúng chỗ đau của Điềm Tranh, cậu không nói hai lời kéo hắn ra góc khuất: “Có cái rắm gì thì mau thả.”
“Thay vì lo lắng không biết khi nào Quách Thiên Thành lại chạy theo Tuân Tuân, chi bằng cùng với tôi…”
Đôi mắt xinh đẹp của cậu hơi trầm xuống, đảo quanh đánh giá tên Trương
Triều Vỹ này một lượt. Tất nhiên không ngờ kẻ tưởng chừng như quân tử
không nhúng chàm này lại thích chơi bẩn như vậy. Khi trước sở dĩ hắn có
thể bình chân như vại là vì Quách Thiên Thành chưa uy hiếp đến vị trí
của hắn, còn bây giờ là kỳ thi quốc gia danh tiếng, hắn đã bắt đầu e dè
thực lực của anh.
Điềm Tranh
khá rung động trước đề nghị của hắn, nhưng vẫn còn do dự sợ ảnh hưởng
đến thành tích của Quách Thiên Thành, bèn đưa ra thoái thác: “Cho tôi
thời gian suy nghĩ.”
Trương Triều Vỹ hào phóng cười: “Thong thả mà nghĩ, thong thả đến lúc hai người bọn họ công khai hẹn hò luôn cũng được.”
“Đê tiện!”
Cậu ta nghiến răng, hận không thể cắn chết cái tên thâm độc luôn tỏ vẻ
chính nhân quân tử Trương Triều Vỹ. Tuy nhiên kế hoạch của hắn cũng
không tệ, khá có đầu óc, hợp với khẩu vị của cậu, bọn họ nội ứng ngoại
hợp gây một trận hiểu lầm làm Quách Thiên Thành hoàn toàn thất vọng về
Nhậm Tuân, sau đó chẳng cần phải nói, Quách Thiên Thành ghét nhất kẻ ăn
cháo đá bát, chắc chắn sẽ chỉnh chết Nhậm Tuân.
Mặt khác cậu cũng lo, chuyện này nếu thành công thì người được lợi lớn nhất là Trương Triều Vỹ, nhỡ thành tích hắn vượt mặt Quách Thiên Thành thì
sao? Quách Thiên Thành có thể chịu được nhục nhã này ư? Anh mà đau một
thì cậu xót mười. Bỏ thì thương mà vương thì tội. Thật sự cậu rất khó
quyết định.
Cho đến một ngày
cậu nghe tin Quách Thiên Thành đợi Nhậm Tuân tan học dưới trời mưa tầm
tã, sợi dây duy lý đứt phựt, lúc ấy cậu đã không thể kiềm chế được nối
máy gọi ngay cho Trương Triều Vỹ: “Tôi đồng ý hợp tác với cậu.”
***
Cuộc thi học sinh giỏi quốc gia đã đến rất gần, khoảng thời gian ấy đừng nói là ngủ nghỉ, đến cả ăn cơm mà các cô cậu học trò còn thấy tốn kém thời
gian. Không chỉ riêng gì đội tuyển Hóa, đội tuyển Toán, Văn và mấy môn
khác đều căng dây cót mà chạy, thần kinh luôn trong trạng thái căng
thẳng sẵn sàng chiến đấu.
Nhóm Hóa của bọn họ cũng bắt
buộc ở lại trường giải đề vào buổi tối. Lại nói thêm một chút về Nhậm
Tuân, từ ngày Quách Thiên Thành ra mặt bênh vực cậu thì chẳng ai dám bén mảng tìm cậu làm khó dễ, chuyện mách cô kia cũng không nghe hắn nói
đến, ngầm hiểu là đã nhắm mắt cho qua.
Quách Thiên Thành làm người tốt lại không tốt cho đến cuối, làm lưng chừng
lại càng khiến mọi người thêm ghét và xa lánh cậu. Rốt cuộc Nhậm Tuân
cũng không phải đồ ngốc hết thuốc chữa, cậu sao lại không nhìn ra chút
tâm tư của Điềm Tranh.
Năm lần
bảy lượt xâu chuỗi, cậu biết kẻ luôn nhắm đến mình không phải là Kiều
Nhi ưa bốc đồng, mà là con sói tinh ranh Điềm Tranh. Chẳng qua hiện giờ
cậu đang bận rộn ôn thi mệt chết đi được, không rảnh so đo với cậu ta.
Gắng sức ôn luyện, đem một cái giải quốc gia về làm chiến tích chẳng phải là sự trả thù thâm độc nhất hay sao? Nghĩ đến đấy cậu lại càng vùi đầu học hành, coi học hành như cách mạng, đến cả lúc ăn cũng phải ê a đọc sách. Đồng thời né tránh Quách Thiên Thành hết sức có thể.
Kể cả tin nhắn Quách Thiên Thành gửi cho cậu, một tin cậu cũng chưa chừng check.
Hôm ấy theo thường lệ ở lại ôn thi ca đêm, nhóm bọn họ chỉ có năm người,
hai người kia thì sùng bái Quách Thiên Thành nên nhất mực bám lấy anh.
Còn Nhậm Tuân và Trương Triều Vỹ vì lý do cá nhân mà không ai muốn đến
gần anh, người ngoài nhìn vào còn tưởng nhóm Hóa bọn họ chia rẽ nội bộ.
Trên bảng thầy giáo đang thao thao bất tuyệt: “Các em nhìn xem, bài toán cho hỗn hợp X gồm 3 muối CaCO3, KHCO3, KCl cùng tác dụng hết với 350 ml
dung dịch HCl 1M tạo thành dung dịch Y và 3,584 lít khí Z. Đem Y tác
dụng tiếp với AgNO3 dư thì ra kết tủa m. Vẫn là bài toán tự luận đi tìm
kết tủa.”
Thầy bắt đầu cầm phấn gõ đều lên bảng, chữ xấu phải nói là như gà bới: “Các em chú ý, bài
toán thế này đối với một học sinh giỏi như các em là không khó. Muốn
biết cách giải thì tinh mắt so sánh phân tử khối giữa Ca và KH trong hai muối, có phải đều có phân tử khối là 40 hay không? Vậy bảo toàn nguyên
tố Cacbon được rồi chứ gì? Bài toán phức tạp thế này các em phải sơ đồ
hóa nó lên. Nhìn thầy làm đây.”
Trên bảng lần lượt hiện ra năm cái phương trình, Nhậm Tuân bắt đầu bấm máy
tính, đúng lúc thầy giáo bất ngờ chỉ vào cậu: “Nhậm Tuân, m gam kết tủa
thu được là chất nào?”
“Là AgCl ạ, phương trình phản ứng thứ 5 cho ra kết quả AgCl và HNO3, mà AgCl không tan trong axit yếu, cho nên kết tủa là AgCl.”
Học với thầy, cậu bị luyện phản xạ tư duy cực nhanh, ban đầu còn theo không kịp nhưng hiện tại thầy hỏi tới đâu cậu đã có thể trả lời tới đó. Thầy
giáo hài lòng nhướn nhướn mắt, nhưng vẫn không mở miệng khen lấy một
câu. Nhậm Tuân tự giác đứng dậy bấm máy tính, tiếp tục đọc lời giải cho
thầy.
“Lần lượt gọi số mol 3
muối là x, y, z, áp dụng định luật bảo toàn nguyên tố Cacbon, ta tính
được số mol của z.” Cậu nhấn máy tính: “Mol của z là 0,16 mol.”
“Từ đề bài, ta cũng tính được số mol của HCl là 0,35 mol. Áp dụng định luật bảo toàn nguyên tố Clo, suy ra số mol của kết tủa AgCl bằng với số mol
của nguyên tố Clo trong HCl (0,35 mol) và KCl (z mol). Tức là 0,35 cộng
0,16 bằng 0,51 mol. Vậy khối lượng m bằng…”
Cậu đọc đến đâu thầy trình bày vắn tắt đến đó, trên bảng nhất thời đã trắng chữ. Nhưng mà Nhậm Tuân trượt tay nhấn nút xóa kết quả, cuối cùng chưa
thể đọc được m bằng bao nhiêu.
Quách Thiên Thành đã ra đáp án, anh gần như định mở miệng giúp cậu thì bị
Trương Triều Vỹ nhanh hơn một bước, đưa đáp án sang. Nhậm Tuân thở phào
đọc: “m bằng 78,185g thưa thầy.”
Ánh mắt của Quách Thiên Thành trầm xuống, có chút thất vọng. Giờ học cuối
cùng cũng kết thúc. Nhậm Tuân chép bài chưa kịp, cậu thường hay bị mất
điểm ở khâu trình bày nên muốn mượn vở Trương Triều Vỹ chụp lại, hắn hào phóng vượt sức tưởng tượng: “Đưa máy đây tôi chụp cho cậu, gửi qua gửi
lại thật tốn công. Chẳng phải cậu nói muốn đi vệ sinh hả, còn không mau
đi đi.”
Nhậm Tuân không để tâm lắm đến sự nhiệt tình đột ngột của tên gia hỏa này, vì đang mót thật nên cậu đi luôn.
Trương Triều Vỹ cầm điện thoại cậu, miệng cười âm u. Hắn vào phần tin nhắn
soạn vội một tin gửi đi, sau đó xóa sạch bút tích như chưa từng có
chuyện gì xảy ra.