Đã đẹp trai lại còn đối đầu nhau, mỗi người đều dùng thực lực để nói
chuyện. Đây rõ ràng là cuộc so tài của hai kẻ mạnh chứ không phải bốc
phét!
Trương Triều Vỹ khá thất
vọng trước sự điềm tĩnh của anh, thứ hắn muốn thấy là hình ảnh Thiên
Thành điên tiết vì thua hắn, chứ không phải thái độ nhẹ như bông này.
Hắn gật đầu: “Lời khiêu chiến này do chính miệng cậu nói. Tới khi đó đừng
có thua mà không nhận! Còn nữa, lo mà an ủi thanh mai trúc mã của cậu
đi, cậu ta bị đả kích lớn lắm. Mà nghe nói kết quả cuộc thi lần này cũng ‘qua tay’ cậu rồi nhỉ?”
Hắn
bước về chỗ trong tiếng cười ha hả, một câu nói lấp lửng để lại làm cả
hai nhóm A và B bên thì vui bên thì trầm mặc, tệ nhất là Điềm Tranh, khi Kiều Nhi vừa động vào đã bị cậu ta giận cá chém thớt mà hất ra.
Việc cậu bị loại chẳng thấy Quách Thiên Thành tỏ ra ngạc nhiên, cậu ta kinh
hãi bật dậy, lẽ nào anh đã sớm biết kết quả này? Anh không nói tốt cho
cậu ư?
“Gì vậy?” Quách Thiên Thành nhíu mày khi bị Điềm Tranh túm lấy cánh tay.
“Không có gì.” Điềm Tranh đem nỗi oán hận và ghen ghét trong lòng đổ hết lên
đầu Nhậm Tuân, nhưng trước mắt cậu không phô ra tránh làm Quách Thiên
Thành bài xích.
“Nếu cậu buồn vì kết quả thì cũng đừng buồn quá, năm sau cố gắng thêm là được.”
Quách Thiên Thành khuyên nhủ một câu lấy lệ, lại cúi đầu làm bài tập. Điều
này vô tình thổi bùng ngọn lửa thịnh nộ chưa từng có trong lòng Điềm
Tranh. Thiên Thành của cậu vậy mà lại chọn Nhậm Tuân chứ không chọn cậu. Trước đây cậu chỉ thấy tên nhóc ấy không đáng để mình lưu tâm, nào ngờ
cậu quá chủ quan khinh địch rồi! Vậy thì kể từ đây đừng trách vì sao cậu quá tàn nhẫn!
***
Nhậm Tuân được lọt vào đội tuyển cho nên rất vui sướng, cả nhà cậu mở tiệc
linh đình chiêu đãi họ hàng, rủ đám Chu Gia Bảo sang nhà ăn chơi một
chầu xả láng.
Bạn bè cũ ai nấy
đều nói cậu thay đổi cứ như là một người khác vậy. Mới năm lớp chín mọi
người còn sợ cậu không đậu nổi cấp ba, bây giờ đùng một cái cậu lọt vào
đội tuyển vinh dự của trường. Sự kiện này đâu chỉ dùng một từ ‘đỉnh của
chóp’ để hình dung đủ.
Nhậm
Tuân nghe vậy chỉ vô tâm vô phế mà cười. Cậu vẫn là cậu mà thôi, chẳng
qua giờ đây sống qua hai kiếp cậu đã thấy được sức mạnh của tri thức nên mới hết lòng theo đuổi.
Gia
đình của cậu thuộc hàng nhà giàu mới nổi trong thành phố, bố làm chủ
công ty đồ gia dụng Phát Khởi đang trên đà phất lên. Cuộc sống thoải mái nên bố mẹ luôn rất cưng chiều cậu, còn tự hào khoe khoang với họ hàng
đồng nghiệp về thành tích của cậu, đòi thưởng nóng điện thoại đời mới
nhưng mà cậu không nhận.
Những gì tốt đẹp trước mắt làm Nhậm Tuân ngỡ đời này sẽ cứ viên mãn như vậy mà trôi qua.
Thời gian chuẩn bị tâm lý đã qua, cuộc thi sẽ diễn ra vào cuối học kỳ hai
này nên mọi lộ trình đều phải gấp rút mà thực hiện để kịp tiến độ. Năm
học sinh giỏi được nhà trường chuyên tâm bồi dưỡng gần như được xem là
quốc bảo, cả ngày chỉ cần chuyên tâm học hành, ngoài ra vấn đề lao động, trà bài cũ, bài tập trên lớp,... đều được các giáo viên bộ môn miễn
giảm cho, hoàn toàn không động đến đầu móng tay.
Đội tuyển hóa chỉ có năm người… Nhậm Tuân nhiều khi hơi ngại ngùng vì phải
tiếp xúc gần gũi với Quách Thiên Thành. Không phải là do cậu phân tâm,
mà là vì ánh mắt nóng rực của anh luôn dừng lại trên mặt cậu, dù vô tri
thế nào cũng phải nhận ra.
Nhậm Tuân thật sự không biết anh lại sắp bày trò gì ra để trêu mình.
“Chuyên đề ‘Sắt và hợp chất
của sắt’ này không khó, các em làm nhiều là quen thôi. Chúng ta tiếp tục đi sang chuyên đề mới khó hơn để kịp với chương trình. Các bạn theo
không kịp thì về nhà nhớ xem lại, hoặc nhờ bạn khác kèm cặp giúp nhé!”
Thầy dạy hóa tác phong dứt khoát, vừa nói hết câu đã viết một phương
trình hóa học khác lên bảng.
Nhóm học sinh chỉ biết hít vào một hơi khí lạnh, khẩn trương chuẩn bị tiếp
thu kiến thức mới. Kết thúc giờ học, cả năm người cùng uể oải vươn vai.
“Chuyên đề Sắt tôi dường như bị vướng ở đâu đó, học mãi cũng không hiểu.” Hàn
Nhất gối tay ra sau đầu than thở, trong nhóm chỉ có cậu ta và Quách
Thiên Thành cùng là thành viên nhóm A.
“Cậu chỉ cần nhớ khi nào nó nhường 3 electron, khi nào nhường 2 electron là
đủ. Học những chuyên đề liên quan đến kim loại thì phải giải bằng phương trình ion hóa ấy, đừng có học phương trình phản ứng, càng học chỉ càng
rối thôi.”
Hàn Nhất nhìn Quách
Thiên Thành khóc không ra nước mắt: “Đại ca này, cậu biết sự khác biệt
giữa top 1 và top 3 là bao xa không hả?”
Anh rũ mắt, lúc ngẩng lên vô tình hay cố ý mà liếc Nhậm Tuân một cái khiến
cậu rùng mình: “Hay là thế này, bây giờ còn sớm, tất cả đến nhà tôi học
nhóm đi để tôi dễ dàng kèm các cậu.”
Lại hợp tình hợp lý bồi thêm một câu: “Thời gian thi đã đến rất gần, chúng
ta phải tự ý thức chứ đừng nên để thầy cô phải nhắc nhở nhiều.”
“Nhậm Tuân có đi không?” Anh hỏi ý cậu, nụ cười kịch liệt nở ra cứ như khoa trương tuyên bố ‘cậu chạy không thoát đâu’ vậy.
“Đi đi mà Nhậm Tuân, phần này cậu tự học không ổn tí nào!” Hữu Kỳ và Hàn
Nhất nhiệt tình lôi kéo. Trong khi Trương Triều Vỹ chỉ ngồi xem trò hay.
Nhậm Tuân ngồi không cũng dính đạn thành quen, cả nhóm bốn người giỏi hơn
cậu đều hào hứng học tập, cậu kém cỏi hơn họ nên càng phải thể hiện
thành ý nhiều hơn mới đúng, thế là Nhậm Tuân cũng đồng ý luôn.
“Okay, chúng ta đi.”
Cả năm người cùng được tài xế nhà họ Quách đón về nhà. Chiếc xe G800 chạy
trên đại lộ Trung Nam, đi tầm nữa tiếng đã dừng lại trước một kiến trúc
hợp viện nằm tách biệt khỏi hơi thở náo nhiệt của thành phố.
“Trời ạ, này là lâu đài chứ nhà gì nữa.”
“Thiên Thành, bình thường cậu sinh sống trong này sao?”
Hữu Kỳ và Hàn Nhất là hai con chim sáo mới lột lưỡi, hót líu lo bên tai
không hề dứt chọc cho Quách Thiên Thành thấy phiền: “Đừng nói nhảm nữa,
vào đi.”