Cách mũi giày của Lăng Thế Nghiêm chưa quá nửa gang tay, xác của một người
đàn ông nằm đè lên vũng máu đỏ đen lẫn lộn, viên đạn xuyên thủng ngực
trái khiến gã ta chết tức tưởi mà không kịp nhắm mắt. Đám đông vây quanh chẳng ai dám hó hé một lời, bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ, bởi
thi thể còn hơi ấm kia chính là lão Lục - cánh tay trái đắc lực nhất của Triệu Bảng.
Không ai biết
trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng ai cũng ngầm khẳng định Lăng Thế
Nghiêm chính là hung thủ. Ở ngay trong địa bàn Hắc Long lại dám ra tay
thủ tiêu thuộc hạ của người đứng đầu thì chỉ có ý đồ tạo phản.
Xen lẫn những ánh mắt e dè và thù địch đang hướng về Lăng Thế Nghiêm, là sự thảng thốt ngập tràn trong đáy mắt của Ninh Tiểu Nguyệt. Cô là cảnh
sát, trước mặt cô lúc này đang xảy ra án mạng mà cô chỉ có thể đứng chôn chân bất lực.
Ngước nhìn gương mặt kiêu ngạo của tên "hung thủ" kia, lòng cô càng chứa đầy căm phẫn,
lúc ánh mắt sắc lạnh ấy hướng về phía này cô vẫn nhìn đăm đăm không lay
chuyển. Anh khựng lại một chút rồi quay đi, thu liễm cảm xúc bất cần lại và thay vào đó là những lo lắng hết sức giả tạo.
Lăng Chấn và Lăng Nguyên đã có mặt, Triệu Bảng cũng được Triệu Khải dìu tới
nơi. Vừa nhìn thấy lão Lục nằm trên vũng máu Triệu Bảng điếng hết cả
người, đứng còn không vững.
"Chuyện này… chuyện này là sao đây?" Triệu Bảng gầm lên, hai hốc má già nua hóp sâu lại, sắc mặt vô cùng đáng sợ. Triệu Khải đứng bên cạnh cũng tỏ ra
rất tức giận:
"Người của ông nội mà còn dám giết? Tên phản nghịch này không thể tha thứ được!"
Triệu Khải vừa dứt lời, vô số mũi súng liền chĩa về phía ba cha con nhà họ
Lăng, mùi chết chóc lan tràn trong không khí, chỉ cần một cái gật đầu
thì chỗ này sẽ là nơi tuẫn táng Hoàng Lăng.
Thời đại Hoàng Lăng chấm dứt là mơ ước của biết bao người, nên lúc này đây
bọn "ruồi bọ" chỉ sợ súng của mình chưa nạp đủ nạn. Tiểu Nguyệt bị đẩy
lùi ra xa, sống lưng cô đổ đầy mồ hôi lạnh, lỡ như Lăng Thế Nghiêm chết
tại đây thì kế hoạch của cô và những cố gắng hy sinh của đồng đội sẽ đổ
sông đổ biển, tung tích của cha cô cũng sẽ mãi mãi vùi sâu xuống đáy mộ
cùng anh ta. Dẫu hận kẻ ác ôn, nhưng cô vẫn phải âm thầm cầu nguyện Thần Phật phù hộ độ trì, kiếp nạn này qua đi thì mới nghĩ tiếp tới ngày mai
được…
Giữa tâm địch, Lăng Thế
Nghiêm chẳng có vẻ gì là run sợ, nhưng Lăng Chấn thì lại không như thế.
Ông ta đánh mạnh vào bắp tay bị thương của con trai, sốt ruột quát lớn:
"Nói! Tại sao lão Lục lại chết?"
Xung quanh im lặng như tờ, một tiếng thở nhẹ cũng dễ dàng nghe thấy. Lăng
Thế Nghiêm vẫn hết sức điềm nhiên nhìn về phía Triệu Bảng, thái độ cung
kính như cũ:
"Con không giết lão Lục! Hung thủ thật sự… chính là tên nghịch tử đang đứng bên cạnh ông nội đó!"
Đám đông đồng loạt quay đầu nhìn về phía Triệu Khải, nhưng lời tố cáo của
Lăng Thế Nghiêm hoàn toàn không có sức nặng, bởi từ khi bữa tiệc khai
màn tới giờ thì Triệu Khải luôn ở bên cạnh Triệu Bảng. Vả lại tang chứng vật chứng đã chỉ điểm rành rành, ngoài Lăng Thế Nghiêm ra thì chẳng còn một tình nghi nào cả. Lời biện bạch của anh hiện giờ chỉ như đổ thêm
dầu vào lửa khiến cho kết cục mau chóng diễn ra hơn thôi.
"Khốn kiếp! Ông nội, để con bắn chết nó trả thù cho lão Lục!" Triệu Khải rút
súng tiến lại gần Lăng Thế Nghiêm, cục diện lại càng thêm căng thẳng.
Lăng Thế Nghiêm không né tránh họng súng của Triệu Khải, vòng tròn kim loại
lạnh lẽo vừa ghim vào đầu, anh thong thả nhếch môi cười giễu cợt:
"Giết tao? Để che giấu mưu đồ tạo phản của mày, sau đó thâu tóm hết mọi băng nhóm ở Cổ Thành, kể cả Hắc Long có phải không?"
"Đừng có chơi trò gắp lửa bỏ tay người! Mày không sống được hết đêm nay đâu!" Triệu Khải trừng mắt lên muốn ngay lập tức bóp cò, nhưng bị Triệu Bảng
lên tiếng ngăn lại:
"Dừng lại ngay!"
Lão ta bước tới gần Lăng Thế Nghiêm, đẩy họng súng lục ra khỏi đầu anh, đôi mắt thâm hiểm nhìn chằm chằm như đang dùng dao khoét rọc, rồi đột nhiên đưa tay tới bóp chặt cổ anh, gằn lên từng tiếng:
"Ông nội cho mày một cơ hội để giải thích, nếu không thỏa đáng rõ ràng… thì ba cha con mày sẽ bị chôn sống ngay tại đây!"
"Ông nội!"
"Im!"
Triệu Bảng quát Triệu Khải một tiếng khiến hắn im bặt, xung quanh cũng chẳng
có ai dám phản đối. Lăng Thế Nghiêm hạ mi mắt xuống thay cho một cái gật đầu, lão ta mới thả tay ra khỏi cổ anh.
"Vừa nãy rời khỏi phòng của ông nội thì con vô tình gặp lão Lục, lão ta đau
khổ nói cho con biết lão đã phản bội ông cấu kết với người trong bang
tuồng lô hàng mới ra ngoài để trục lợi. Cuối cùng lão lại bị chính đồng
bọn trở mặt, hắn còn uy hiếp lão Lục phải tự kết liễu rồi vu oan con là
hung thủ, nếu không thì sẽ giết em trai của lão."
Tông giọng của Lăng Thế Nghiêm rất vừa phải, đứng từ xa cũng có thể dễ dàng nghe thấy, Triệu Khải còn
chưa kịp bác bỏ thì em trai của lão Lục là A Thập chen vào giữa trung
tâm, hùng hổ nói:
"Ai? Là kẻ
nào dám uy hiếp anh trai của tôi? Anh Nghiêm, nếu hôm nay anh không giải thích rõ ràng thì tôi nhất định sẽ không để yên cho anh đâu!"
Đám đông bắt đầu nhốn nháo mỗi người một ý, nhưng gộp chung lại vẫn là muốn diệt trừ Lăng Thế Nghiêm. Triệu Bảng im lặng nãy giờ đã bắt đầu ngờ
ngợ, lão ta giơ tay bảo tất cả im lặng rồi híp mắt nhìn đứa cháu nuôi,
chầm chậm lên tiếng:
"Chỉ nói thôi thì ai mà chả nói được."
"Con không chỉ biết nói, mà con còn biết chứng minh!"
Thần thái của Lăng Thế Nghiêm xưa nay vẫn tự tin như thế, bị dồn vào đường
cùng mà chẳng run sợ trước bất kỳ ai. Anh lướt mắt qua những gương mặt
hung hãn đang muốn ăn tươi nuốt mình, dõi ra xa rồi dừng lại trước một
"đóa hoa" diễm lệ, nhẹ nhàng gọi:
"Tiểu Nguyệt, lại đây!"
Tiểu Nguyệt đang hết sức tập trung đột nhiên bị gọi thì trở nên thất thần,
vô số ánh mắt đổ dồn vào cô lúc này như muốn moi gan xẻ thịt. Không biết Lăng Thế Nghiêm gọi cô để làm gì, chẳng biết đường đến đó có nguy hiểm
hay không? Nhưng hiện tại chối từ là không thể.
Cô nhanh chân đi đến bên cạnh Lăng Thế Nghiêm, anh không hề bảo cô phải
làm gì, chỉ xoay lưng cô lại rồi rút cây trâm bạc đang cài trên tóc cô
xuống. Một lọn tóc nhỏ bị cứa đứt rơi xuống chân cô, lúc thợ trang điểm
cài lên cô còn không biết nó sắc bén đến như vậy.
Trước mặt các đại ca lớn ở Cổ Thành, Lăng Thế Nghiêm ngồi xuống bên cạnh thi
thể của lão Lục, ngay chỗ miệng vết thương trên ngực trái của gã, anh
khoét rộng một đường, chẳng biết là trúng động mạch nào mà máu phun vọt
lên cao tưới ướt cổ và một phần mặt của anh.
Đám đông hô ầm lên muốn lập tức lao vào ngăn cản, nhưng Triệu Bảng đã cho
phép nên chẳng ai dám mon men tới, hơn nữa đã là một xác chết thì có
chảy bao nhiêu máu hay mất bao nhiêu thịt cũng đâu còn biết đau đớn nữa.
Lăng Thế Nghiêm không hề bị tiếng ồn xung quanh chi phối, đôi mắt lạnh lùng
nhìn thẳng vào vùng thịt nhầy nhụa lẫn trong máu trước mặt. Mùi tanh
không làm hàng mày anh nhíu lại, dứt khoát đưa tay vào vết hở giữa tim
lôi viên đạn ra ngoài không một chút do dự.
Khí thế bức người mà Lăng Thế Nghiêm tạo ra khiến ai cũng phải dè chừng, kể cả Triệu Bảng cũng không ngoại lệ. Anh đứng lên, chụm ngón cái và ngón
trỏ giơ viên đạn dính đầy máu tới trước mặt lão ta, liếc mắt nhìn gương
mặt tái xanh của Triệu Khải, tỏ vẻ tiếc nuối:
"Lão Lục nói chỉ vì nhất thời tham lam mà dại dột phản bội ông nội, chỉ mong ông niệm tình gã tận tụy bao nhiêu năm nay mà tha cho A Thập vô tội.
Nhưng còn kẻ phản nghịch… thì nhất định không được dung thứ!"
Lão Lục đã chết, gã ta có nói như thế hay không chỉ có một mình Lăng Thế
Nghiêm mới biết. Nhưng riêng Triệu Bảng thì biết rất rõ kẻ phản nghịch
mà anh đang ám chỉ là ai. Viên đạn kia chính là loại đạn mới mà Hắc Long đang chế tạo, chỉ có Triệu Khải là được quyền sử dụng đầu tiên, phòng
đông phòng tây, nhưng lại chẳng phòng địch trong nhà, nếu không phải sợ
mất mặt thì ông nhất định sẽ đánh chết thằng cháu bất hiếu này ngay lập
tức.
Nhưng thật ra Triệu Khải
còn chẳng biết tại sao đạn của mình lại nằm trong súng của Lão Lục?
Người là do hắn uy hiếp, nhưng hắn đâu dại dột đến mức chỉ điểm cho
người khác biết mình chính là đầu sỏ.
Triệu Khải hoang mang cực độ, hắn trừng lớn hai mắt muốn xông vào thua đủ với Lăng Thế Nghiêm, thì đột nhiên một giọng nói trong trẻo cất lên khiến
xung quanh rơi sâu vào tĩnh lặng.
"Đây chẳng phải là loại đạn đã bắn trúng anh mấy ngày trước sao? Anh Nghiêm, ở Cổ Thành này lại có loài chó ngu như thế à? Dám động vào anh, còn
giết người của lão đại, có phải là đang nuôi mưu đồ độc chiếm cả Cổ
Thành về cho một mình hắn hay không?"
Giọng của Tiểu Nguyệt rất nhẹ nhàng, còn chứa thêm chút tò mò lẫn ngây thơ
đúng như kỳ vọng của Lăng Thế Nghiêm. Nhưng Triệu Khải thì lại phát điên lên:
"Mẹ nó! Mày nói ai là chó?"
Chính câu hỏi này của hắn đã khiến đám đông không kịp hiểu chuyện gì đã biết
"chó ngu" mà Ninh Tiểu Nguyệt nhắc đến chính là Triệu Khải, và tự hắn
cũng tố cáo bản thân hết lần này đến lần khác đâm lén sau lưng Lăng Thế
Nghiêm, còn tạo phản với chính ông nội của mình.
Giữa những gương mặt vô cùng căng thẳng, Lăng Thế Nghiêm bình thản ôm lấy eo Tiểu Nguyệt, nhàn nhã hướng tới Triệu Bảng, tỏ vẻ hối lỗi:
"Là Tiểu Nguyệt không hiểu chuyện nên ăn nói có hơi thẳng thắn, ông nội đừng giận, con nhất định sẽ phạt cô ấy thật nặng."