Cái chết đến bất ngờ sẽ đỡ đau đớn hơn là được báo trước, con dao đâm thẳng vào tim sẽ chảy ít máu hơn là nhấn nhá từ từ. Thà là gom hết tức giận
rồi trút hết lên người không thương xót, chứ nắm giữ chút tàn hơi của
thiện lương rồi ban bố xuống, chẳng khác nào đang cầm cưa kề vào cổ xem
thử cắt chỗ nào sẽ bớt giãy giụa hơn vậy.
Nhưng bấy nhiêu năm qua Lăng Thế Nghiêm không có quyền được lựa chọn, vẫn câu hỏi đó, vẫn con người đó, và vẫn là anh hèn hạ cúi đầu: "Thưa ba, con
không dám."
Ngón tay thô sần
của Lăng Chấn dừng ở điểm nối của vết sẹo hình chữ X trên lưng Lăng Thế
Nghiêm, gương mặt hung ác giãn ra, nắm tay cầm sợi roi siết lại. Âm
thanh chan chát của roi ngựa và da người hoà làm một, mùi máu tủa ra như cơn gió thu vừa mang chút heo may từ khơi xa về muộn: Mặn, đắng và rát.
Siết chặt nắm tay lại, Lăng Thế Nghiêm trì vững đôi bàn chân không cho mình
chao đảo, cơn đau này chưa kịp ngấm đã bắt đầu một cơn đau mới. Anh nhắm mắt và bắt đầu đếm.
Máu nhỏ
giọt xuống sàn nhà, máu đọng vũng trên thắt lưng anh, máu từ trong anh
mà ra nhưng lòng anh thì khô cạn. Tiếng rách toạc của da, tiếng nứt của
từng thớ thịt, và… chẳng có tiếng gào thét nào cả nơi trái tim anh.
Mười bảy lần…
Sợi roi bằng da rơi xuống đất…
Không thừa cũng chẳng thiếu, Lăng Chấn cầm lấy chiếc khăn lụa trắng lau máu
trên tay và máu văng đầy trên mặt, ông ta quay lại "ngai vàng" của mình
ngồi chễm trệ, ném chiếc khăn đã chuyển màu ngay trước mũi giày của Lăng Thế Nghiêm.
"Con trai đã nhớ ra chưa? Con là ai?"
Từ cõi chết trở về, Lăng Thế Nghiêm khẽ khàng mở đôi mắt nóng hổi như vừa
sinh ra từ địa ngục, xung quanh mờ mịt, cũng may là biết rõ bây giờ là
ban đêm nên anh không chật vật để tìm một luồng sáng. Chậm rãi ngước lên nhìn cảnh vật ngả nghiêng chao đảo, anh hé miệng ra, máu trào dài tận
cổ.
"Lăng… Thế Nghiêm… Con là Lăng Thế Nghiêm!"
Âm cuối từ cổ họng anh không còn ngân nữa Lăng Chấn mới hài lòng cầm ly
rượu trên bàn lên nhâm nhi, màu đỏ đặc trong chiếc ly tinh xảo kia trút
vào miệng ông ta như đang uống máu của anh vậy.
"Ta đã giao nhiệm vụ cho hai đứa rất rõ ràng, A Nguyên lo liệu bên ngoài
tại sao nó lại bị bắn trong vòng vây địch? Ở sao lưng ta các người đẩy
nó vào chỗ chết à?"
Giọng điệu
của Lăng Chấn chầm chậm mà âm hiểm, đôi mắt đã nhăn nheo đó nhìn thẳng
vào Lăng Thế Nghiêm như muốn xẻ thịt anh ra. Tô Thiệu chịu không được
liền lên tiếng giải thích:
"Thưa ông chủ, là anh Nguyên tự xung phong đi…"
"A Thiệu!" Lăng Thế Nghiêm ngắt lời Tô Thiệu, nuốt máu vào cổ họng, lần nữa cúi đầu: "Là con không lo liệu tốt, xin lỗi ba."
Lăng Chấn liếc nhìn xuống dưới như đang khinh bỉ đám dân đen dơ bẩn, híp mắt lại, lạnh nhạt nói: "Đừng để có lần sau!"
"Con biết, thưa ba."
"Đã biết bọn nào phá chưa?
"Là Hồng Lam thưa ba."
Lăng Chấn hừ lạnh, cơn hận càng thêm sâu: "Lần này hàng tổn thất nhiều, địa
điểm nhận hàng cũng bị bại lộ, đã biết cách nào bù lại lỗ chưa?"
"Ba yên tâm, không bao lâu nữa là đến tiệc mừng thọ của ông nội, con sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời, không để Hoàng Lăng và A Nguyên chịu thiệt."
"Ừm." Lăng Chấn gõ gõ lên thành ghế, nhướng mắt nhìn Tô Thiệu và Trình Tiếu:
"Chăm sóc cho thiếu gia cẩn thận, thiếu gia mà có mệnh hệ gì thì các
người cũng đừng hòng sống!"
Ông ta đảo mắt sang nhìn Lăng Thế Nghiêm, nhấn mạnh từng từ giống như gửi
gắm và cũng giống như uy hiếp: "Con trai, Hoàng Lăng sau này có thịnh
vượng hay không đều nhờ hết vào con đấy!"
Lăng Chấn chắp hai tay ra sau
lưng, thong thả đi vào bên trong phòng nghỉ, bóng người khuất dạng rồi
Lăng Thế Nghiêm mới buông bỏ phần linh hồn luôn gắng gượng kia xuống.
Thịt da chết và anh cũng đã chết từ lâu rồi, hình hài này chỉ để tồn tại một cái tên mà thôi…
Tô Thiệu
và Trình Tiếu nhanh chóng đưa Lăng Thế Nghiêm ra xe, có lẽ vì thương
tích nhiều quá nên trong cơ thể sản sinh ra một thuốc tê khiến con người ta không biết đang đau chỗ nào nữa.
Trình Tiếu cẩn thận lau máu trên lưng và cánh tay của Lăng Thế Nghiêm, lằn
roi quá sâu phải may vết thương lại mới không hở rộng thêm nữa. Anh quấn tạm băng gạc rồi mặc áo vào cho chủ, nếu không ngửi thấy mùi máu, không nhìn thấy những vệt sẫm màu ướt đẫm trên thân người kia thì chẳng ai
biết ông chủ Thịnh Thế đang mang thương tích đầy mình, bởi gương mặt
lạnh lùng kia vẫn thờ ơ như cũ.
Trở lại Thịnh Thế đã gần bốn giờ sáng, Trình Tiếu và Tô Thiệu đỡ Lăng Thế
Nghiêm ngồi xuống chiếc ghế nhỏ gần sofa rồi nhanh chóng đi soạn dụng cụ may vết thương. Anh nhìn cô gái đang còn ngủ say trên giường bên trong
phòng nghỉ, nói nhỏ:
"Xem thử cô ấy đã hạ sốt chưa?"
Động tác của Trình Tiếu hơi khựng lại, anh quay đầu nhìn ông chủ mình, rồi
lại nhìn Ninh Tiểu Nguyệt, đột nhiên trong lòng anh nảy sinh một loại
bất an khó nói, cảm giác này lẽ ra không nên xuất hiện thì hơn.
Trình Tiếu không dám trái lệnh nên vội vàng chạy tới giường đo nhiệt độ cho
Tiểu Nguyệt: "Anh Nghiêm, còn 37,5 độ, hạ sốt hơn lúc nãy rồi."
Lăng Thế Nghiêm thu tầm mắt về không nói gì nữa, Trình Tiếu định tiêm thuốc
gây tê cho anh nhưng anh lại lắc đầu, rút điếu thuốc trong hộp ra ngậm
vào miệng.
"Làm đi."
Trong mơ màng, cơn đau vẫn rong ruổi đuổi theo Tiểu Nguyệt, chợt một mùi
hương cổ quái dẫn lối cô rời khỏi vùng hư vô không thực. Khẽ nheo mắt,
ánh vàng từ chiếc đèn ngủ lập lờ nằm trong tiêu cự, xung quanh không có
ai, cô chống tay ngồi dậy, đầu vẫn đau như ai lấy búa bổ vào. Cô nhíu
mày trấn tỉnh tinh thần rồi bước nhẹ xuống giường chầm chậm đi tới cửa
phòng.
Ngoài phòng làm việc ánh đèn điện sáng trưng, ập vào mắt Tiểu Nguyệt là tấm lưng nhuốm đầy máu
và những vết thương sâu hút trên người Lăng Thế Nghiêm. Cô sững sờ đứng
im không nhúc nhích, chuyện gì đã xảy ra trong lúc cô mê man vậy? Ngoài
những kẻ núp lén sau lưng thì còn ai ở Cổ Thành này dám động vào ông chủ Thịnh Thế?
Khói thuốc bay lượn lờ xung quanh Lăng Thế Nghiêm, do khuất tầm nhìn nên không biết được
gương mặt ấy đang bình thản hay đau khổ? Tiểu Nguyệt cứ đứng yên như vậy cho đến khi Trình Tiếu thực hiện xong thao tác cuối cùng cô mới nhẹ
nhàng quay trở về giường ngủ.
Cô nghe thấy âm thanh tắt đèn và tiếng đẩy cửa, đợi thêm rất lâu nữa mà
phần nệm bên cạnh vẫn không nhúc nhích. Cô hé mắt ra thăm dò, Lăng Thế
Nghiêm không trở về giường mà ngồi bên cửa sổ hút thuốc. Bóng tối và anh như hòa làm một, bóng tối lạnh lùng và anh là một phiến băng.
Tiểu Nguyệt không giả vờ ngủ nữa, cô nhẹ nhàng xuống giường, dò dẫm từng
bước chân đến bên cạnh Lăng Thế Nghiêm, dựa vào bệ cửa sổ nhìn anh đầy
mâu thuẫn.
"Anh nghiện thuốc sao?"
Lăng Thế Nghiêm không nhìn cô, cũng không bất ngờ khi cô thức giấc, đôi mắt hạnh buồn nhìn ra xa xăm, chẳng đáp.
Ngoài kia bóng đêm vẫn dài dằng dặc, kẻ cô liêu gặm nhấm những nỗi niềm
riêng, hơi thở sầu muộn quấn lấy từng ánh mắt biếc, chẳng nhớ thương ai, chẳng vương vấn ai. Điếu Marlboro đã dần tàn gần đến đầu lọc, Tiểu
Nguyệt nheo mắt nhìn đốm lửa đỏ đăm đăm, liếm cánh môi nóng và khô của
mình, cô bạo dạn thò tay ra cướp lấy điếu thuốc từ trên miệng Lăng Thế
Nghiêm.
Ngậm lấy đầu lọc còn
hơi ẩm, cô nhẹ rít một hơi, khói đọng ở mũi, ở cổ, chớp mi mắt, khói từ
cánh môi khô bay ra hòa vào không khí, vị đắng còn lưu lại khiến cô
không khỏi nhăn mặt, nhưng khói còn chưa tan đi cô đã tiếp tục kề thuốc
vào miệng lần nữa. Lăng Thế Nghiêm lặng nhìn Tiểu Nguyệt, anh không nói
gì cho đến khi đầu lọc rơi xuống sàn, nuốt chửng cơn nghiện vô hình vào
trong ngực, dời tầm mắt xuống bờ môi kia.
"Ninh Tiểu Nguyệt, có muốn thử lại lần nữa không?"
"Hả?" Cô chớp mắt nhìn anh. Anh thản nhiên nhắc lại.
"Có muốn hôn không? Trước khi mùi thuốc lá tan hết."