Tên như ý nghĩa, một khúc cua hiểm trở xảy ra nhiều tai nạn, theo số
liệu thống kê chưa đầy đủ, mỗi năm xảy ra tai nạn giao thông ở đó, hoặc
nhẹ hoặc nặng không dưới hai mươi vụ.
Lục Vân tuy rằng đạp xe đạp, nhưng với tốc độ nhanh như này, đến Tử Thần Loan căn bản không kịp thắng lại.
Hơn nữa mấy ngày trước mưa, đường núi lầy lội trơn trượt, xác suất Lục Vân rơi xuống vách núi, cao tới bảy tám mươi phần trăm.
Tôn Tiểu Sở lo lắng nói: "Anh Đường, anh nhanh đuổi theo Lục tiên sinh, nhắc nhở anh ta phía trước có khúc cua nguy hiểm!"
Tuy rằng Tôn Tiểu Sở tính cách có chút điêu ngoa, nhưng tâm địa thiện
lương, cho dù như thế nào cũng không đành lòng nhìn Lục Vân rơi xuống
vách núi.
Đường Húc lắc đầu nói: "Chỉ sợ lúc này đuổi theo đã không kịp, có khi còn dọa hắn khiến hắn phát hoảng.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tôn Tiểu Sở lòng nóng như lửa đốt, mặc dù không biết Lục Vân có thể nghe rõ giọng nói của cô hay không, nhưng vẫn cố gắng thò đầu ra cửa sổ xe
hô: "Lục tiên sinh cẩn thận, phía trước là Tử Thần Loan!"
Sống chết có số!
Đường Lỗi lại cười lạnh một tiếng, trong phạm vi có thể khống chế, tăng tốc độ xe.
Hắn cũng không phải vì nhắc nhở Lục Vân, mà là không muốn bỏ qua hình ảnh rơi xuống vách núi đặc sắc như vậy.
Cuối cùng.
Trong tầm nhìn của bọn họ, Lục Vân đã vọt tới đoạn Tử Thần Loan.
Đường Lỗi nhe răng cười càng thêm càn rỡ.
"Ha ha ha, đúng, chính là như vậy, tốt nhất ngã tan xương nát thịt, xem
mày còn dám phá hư chuyện tốt của bổn thiếu gia nữa hay không, đáng
đời!"
A......
Hai nữ sinh Trung học hoảng sợ che kín hai mắt, không dám tiếp tục quan sát hình ảnh tiếp theo.
Nhưng đúng lúc này.
Đường Húc ngồi ở ghế lái phụ, đột nhiên hét lên còn to hơn hai cô nữ sinh bên cạnh: "Đậu má!!!"
“???”
Tôn Tiểu Sở vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Lục tiên sinh ngã xuống rồi sao?”
Tạ Văn cũng tỏ vẻ nghi hoặc.
Vừa rồi hai cô gái trung học này nhìn thấy Lục Vân gần như sắp ngã xuống vách núi, cho nên đã che mắt lại, nhưng nghe giọng hét của Đường Húc
bọn họ đoán ra đây không phải là tiếng hét khi thấy người rơi xuống núi
mà là tiếng hét của kinh ngạc và khiếp sợ.
Đúng vậy, là khiếp sợ.
Giống như là đột nhiên nhìn thấy chuyện cực kỳ khó tin.
Đường Lỗi cũng đạp mạnh một cước phanh xe lại, giảm tốc độ xuống, tay
nắm tay lái đều đang run rẩy, hiển nhiên là vừa rồi hắn cũng đã nhìn
thấy một màn chấn động đến không thể tin vào mắt mình.
“Mau nói cho chúng tôi biết, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nha!”
Hai cô gái càng tò mò.
Im lặng một hồi lâu, mới nghe Đường Húc hít sâu một hơi nói: "Các cậu từng thấy, xe đạp biết bay chưa?"
Xe đạp biết bay!
Hai nữ sinh trong nháy mắt trừng to hai mắt.
Đường Húc gật đầu: "Đúng vậy, xe đạp biết bay!”
Vừa rồi, tất cả mọi người cho rằng Lục Vân muốn đồng quy vu tận với cái
xe đạp xấu số kia, nhưng bỗng nhiên thấy chiếc xe đạp kia, tốc độ cực kì nhanh nghiêng mình lướt qua Thần Tử Loan như một cơn gió.
Mà lốp xe đạp phía sau, lại dán sát mép vách núi, nguy hiểm lại càng nguy hiểm hơn.
Đây tuyệt đối không đơn giản là cua xe bình thường, mà rõ ràng là chiếc xe đạp đó đã bay lên.
Xe bốn bánh nảy lên không trung, tuy rằng cũng có hơi khó khăn, nhưng
chỉ cần cần luyện tập thêm, người bình thường đều có thể làm được, nhưng xe đạp thì không giống nhau.
Xe đạp chỉ có hai bánh xe, hơn nữa diện tích lốp xe nhỏ, lực ma sát cũng nhỏ, điều này có nghĩa là lực bám của nó rất yếu.
Lực bám của xe đạp yếu, cho nên khi nghiêng người trượt, rất khó khống
chế, khả năng lớn nhất chính là cả người lẫn xe cùng nhau ngã ra ngoài.
Nhưng vừa rồi, bọn họ quả thực nhìn thấy, Lục Vân và chiếc xe đạp của
hắn thực hiện một kĩ thuật cua xe siêu khó, thậm chí có thể nói là hắn
đã điều khiển cho chiếc xe đạp không còn chạm đất.
Ai dám tin?
Không tin cũng phải tin!
Đường Lỗi mơ mơ màng màng dùng tốc độ chậm nhất để vượt qua khúc cua Tử Thần Loan.
Xuyên qua khúc cua gấp, bên đường cái phía trước, có một chiếc xe đạp
được dựng ở đấy, muốn nổi bật bao nhiêu thì nổi bật bấy nhiêu.
Lục Vân nhàn nhã đứng ở nơi đó.
Đường Lỗi xuống xe, dù trước đó hắn không ưa Lục Vân cho lắm, giờ phút này cũng tò mò hỏi: “Rốt cuộc sao mày làm được thế?"
Đường Lỗi bị sốc.
Một chiếc xe đạp chạy với vận tốc 130km/h, sau đó lại điều khiển chiếc
xe đạp như bay lên không trung, ai nhìn thấy mà chẳng khiếp sợ chứ?
Lục Vân cười nói: "Anh muốn học à, tôi có thể dạy cho anh!"
Khóe miệng Đường Lỗi giật giật.
Ba học sinh trung học cũng từ Audi SUV nhảy xuống, chạy đến trước mặt
Lục Vân sờ trái sờ phải nhìn xem, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Đường Húc kinh ngạc nói: "Quá thần kỳ, thật sự quá thần kỳ, vừa rồi tốc
độ chạy nhanh như vậy, lốp xe đạp không chút hư hỏng nào, anh trai mua
xe đạp này ở đâu, em cũng muốn đi mua một chiếc.”
Tạ Văn sùng bái nói: "Thật là lợi hại, tôi chưa từng thấy xe đạp bay cao như thế, vừa rồi thật sự hối hận vì đã che mắt lại.”
Tôn Tiểu Sở thì là trực tiếp chạy đến Lục Vân trước mặt, quơ quơ cánh
tay của hắn nói: "Lục tiên sinh Lục tiên sinh, lát nữa dùng xe đạp của
anh chở tôi lên núi được không?"
Lục Vân liếc cô một cái: "Bây giờ biết gọi là Lục tiên sinh rồi sao?”
"Người ta biết sai rồi nha, nếu như anh không ngại, người ta cũng có thể gọi là anh đẹp trai!" Tôn Tiểu Sở dí dỏm lè lưỡi, bộ dáng đáng yêu vô
cùng.
Lục Vân cao ngạo nói: "Nếu cô đã muốn ngồi xe đạp của tôi, vậy gọi thêm hai tiếng anh đẹp trai nghe xem nào.”
“Anh đẹp trai, anh đẹp trai, anh đẹp trai......”
"Được rồi, nể tình cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, anh đây chở cô một lần, ngồi lên đi!"
Tôn Tiểu Sở hưng phấn không thôi nghiêng người ngồi lên ghế sau xe đạp, một tay ôm eo Lục Vân, tay kia đè lên làn váy.
Lục Vân cười to một tiếng nói: "Ôm chặt, tôi sắp cất cánh rồi.”
A!
A......
Tôn Tiểu Sở làm sao còn để ý tới chiếc váy ngắn của mình, vội vàng dùng
hai tay ôm chặt eo Lục Vân, khuôn mặt cũng dán sát vào lưng hắn, kích
động kêu không ngừng.
Loại cảm giác gào thét trong gió như thế này thì cái bọn ngồi trên xe hơi làm sao biết được.