Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 504: Đại sư Vân Lộc chứng thực


trướctiếp

Sức mạnh cú đá này của Liễu Yên Nhi hoàn toàn khác với lúc dẫm lên người đàn ông lôi thôi trước đó.

Gã đầu đinh ăn trọn một cú.

Ngay tức khắc - Phốc!

Mấy cái răng dính máu vẽ ra một đường cong duyên dáng ở giữa không trung, gã đầu đinh cũng tung bay ra ngoài theo hướng phát lực.

Phanh!

Gã ngã mạnh xuống đất.

Một bên gương mặt còn lại thân mật tiếp xúc với mặt đất.

Sau đó… không có sau đó nữa.

Gã đầu đinh chậm chạp không nhúc nhích, thì ra đã ngất rồi.

Bảy tám gã đồng lõa của tên đầu đinh lúc nhìn thấy Liễu Yên Nhi đứng ra đều lộ ra vẻ mặt quái dị, khóe miệng nhếch lên nụ cười dâm tà xấu xa, nhưng giờ phút này nụ cười đó lại cứng lại.

Người biết võ!

Mỹ nữ dáng người nóng bỏng này nhất định là người biết võ, nếu không không có khả năng đá ra một chân sắc bén như vậy, cũng không có khả năng làm gã đầu đinh ngất xỉu chỉ bằng một cú đá.

Đương nhiên, trong đó cũng có một phần nguyên nhân do gã đầu đinh sơ suất.

Mấy người ngơ ra, ngay sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Giỏi cho một mỹ nữ táo bạo, càng như vậy thì anh em tụi tao càng có dục vọng chinh phục, lên cho tao!”

Gã hét lớn một tiếng, bảy tám kẻ cơ bắp cũng mặc kệ lấy nhiều hiếp ít lấy nam khinh nữ mà nhất trí ra tay, tất cả đều tung ra công phu sở trường của mình.

Đây chính là cơ hội tốt để xàm sỡ.

Bọn họ ùa lên, nhưng còn chưa chạm vào góc áo của Liễu Yên Nhi liền thấy một cái đùi ngọc thon dài quét ngang lên không vái cái, tạo nên từng tiếng gió sắc bén.

Trong mắt tu luyện giả thì tốc độ này có vẻ không đủ để nói gì, nhưng ở trước mặt những cao thủ Tán Đả bình thường này thì lại nhanh đến cực hạn.

Hoa cả mắt, không chỉ nhanh mà còn rất chính xác, cũng rất mạnh.

Gần như chỉ trong chớp mắt, bảy tám tên đàn ông đã cùng văng ra ngoài.



Giống như gã đầu đinh trước đó, gương mặt họ đều có một dấu giày đỏ tươi, cũng nhanh chóng ngất đi.

Trong phút chốc, hiện trường lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Liễu Yên Nhi đều thay đổi, trở nên rất kinh ngạc.

Không ngờ công phu của mỹ nữ này lại lợi hại như vậy, chỉ cần giây lát đã đá cho những người đó hôn mê bất tỉnh.

Không hổ là vệ sĩ của đại sư Vân Lộc!

Mọi người đều cho rằng Liễu Yên Nhi là vệ sĩ mỹ nữ do đại sư Vân Lộc mời.

Cũng khó trách từ đầu đến cuối đại sư Vân Lộc vẫn mang dáng vẻ thong dong.

“Hừ, một đám chó mèo cũng dám động thủ với bà, ai cho tụi mày lá gan đó?” Liễu Yên Nhi khẽ kêu một tiếng, nhìn lướt qua những kẻ còn lại trong tập thể lừa đảo với vẻ mặt rất đắc ý.

Trong tập thể này, nhóm người lợi hại nhất đều bị đánh hôn mê, những kẻ còn lại một là phụ nữ, hai là đàn ông nhu nhược hơn cả phụ nữ.

Nghe thấy một tiếng khẽ kêu của Liễu Yên Nhi, tất cả đều im như ve sầu mùa đông.

Liễu Yên Nhi thu ánh mắt lại, rất đắc ý hất cái cằm tuyết trắng lên.

Lần này cô tới tỉnh Vân Quý là vì bái tế cha mẹ, tâm tình vốn rất nặng nề, lại gặp phải một đoàn đội giả dạng đại sư Vân Lộc ở trấn nhỏ này nên tất nhiên không nhìn được.

Vậy dùng bọn họ để phát tiết một chút đi.

Sau khi đánh đám người gã đầu đinh hôn mê, tâm tình của Liễu Yên Nhi quả nhiên thoải mái lên không ít.

Những phú thương xung quanh thấy nguy cơ đã được giải trừ thì sôi nổi muốn tiến lên nịnh bợ đại sư Vân Lộc, kết quả bị Liễu Yên Nhi hung ác trừng một cái rồi rụt trở về.

Quả ớt cay nhỏ này không dễ chọc!

Thôi thôi, hôm nay may mắn nhìn thấy đại sư Vân Lộc đã đủ.

Chỉ có người đàn ông lôi thôi kia đã ổn định lại sau cú đá của gã đầu đinh, sau đó liều mạng bị Liễu Yên Nhi đánh một trận mà quỳ bò tới trước mặt Lục Vân.

“Đại sư, tôi đã biết sai rồi, xin ngài thu tôi làm đồ đệ đi, về sau tôi muốn đi theo ngài học vẽ.” Người đàn ông lôi thôi cầu xin.

“Xin lỗi, tôi không thích nhận đồ đệ.” Lục Vân vô tình nói, rất nhanh lại bổ sung một câu trong lòng, muốn thu cũng chỉ thu đồ đệ mỹ nữ.



Ánh mắt của người đàn ông lôi thôi lập tức ảm đạm xuống.

Nhưng ông ta vẫn không cam lòng nên lại lập tức hỏi: “Vậy đại sư có thể chỉ điểm một chút, rốt cuộc làm sao mới có thể vẽ ra thần tác giống như đại sư không?”

Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói hai chữ: “Tùy tâm.”

Tùy tâm……

Người đàn ông lôi thôi trầm tư một lát rồi nói tiếp: “Đại sư, trước kia tôi vẽ tranh cũng là tùy tâm, nhưng vì sao không có người thưởng thức chứ?”

Lục Vân vốn không muốn phản ứng ông ta, nhưng thấy ông ta chấp nhất như vậy, có vẻ rất cuồng nhiệt si mê thi họa.

Hơn nữa Lục Vân cũng biết trước đó người đàn ông lôi thôi này bị đám người gã đầu đinh mê hoặc.

Hắn yên lặng nhìn lướt qua cái bản vẽ trên mặt đất.

Lục Vân nhìn vào một bức họa và hỏi: “Tấm Mặc Lan Đồ này là do ông vẽ?”

Người đàn ông lôi thôi vội vàng gật đầu: “Đúng, đây là bức họa rất sớm trước kia của tôi.”

Không thể không nói, thiên phú thi họa của người đàn ông lôi thôi này không tồi, Lục Vân nhìn chằm chằm tấm Mặc Lan Đồ, tuyệt đối đủ bước vào nơi thanh nhã, nhưng không gặp được người thưởng thức.

Sau lại ông ta lại luôn cố tình bắt chước phong cách của đại sư Vân Lộc, tuy rằng mô phỏng ra một chút ý cảnh nhưng lại có cảm giác quá cố tình, ngược lại không tự nhiên bằng bức Mặc Lan Đồ này.

Lục Vân trầm ngâm một lát rồi bỗng cầm lấy một cây bút, soạt soạt soạt viết xuống mấy chữ lên chỗ trống của bức Mặc Lan Đồ.

“Làm chính ông là được.” Lục Vân viết xong thì thản nhiên để lại một câu cho người đàn ông rồi cùng hồ ly tinh Liễu Yên Nhi rời khỏi nơi này.

Người đàn ông lôi thôi hoang mang nhặt bức Mặc Lan Đồ lên, khi thấy mấy chữ trên đó thì thân thể run lên kịch liệt, lã chã rơi lệ, sau đó đột nhiên dập đầu mấy cái thật mạnh về hướng Lục Vân rời đi.

“Cảm ơn đại sư! Cảm ơn đại sư!!”

Mọi người cũng nghi hoặc, sôi nổi tò mò nhìn về phía bức Mặc Lan Đồ, chỉ thấy trên đó có viết sáu chữ: Đại sư Vân Lộc chứng thực!

Sáu chữ này được viết bằng nét bút nghệ thuật, phong cách cá nhân cực kỳ mãnh liệt, người ta vừa nhìn liền biết đây là chữ của đại sư Vân Lộc.

Chỉ một thoáng, đám đông sôi trào.

Đại sư Vân Lộc chứng thực, đây là sự tán thành rất lớn đối với người đàn ông lôi thôi!

trướctiếp