Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 452: Trục xuất sư môn


trướctiếp

Không khí ở hiện trường lập tức hạ xuống điểm đóng băng.

Cốc Thanh Sơn cũng nhịn không được mà thầm chấn động.

Ông biết vấn đề xuất hiện trên người Lục Vân, nhưng không ngờ lại quá... Thực sự không biết nên làm sao diễn tiếp tuồng kịch này nữa!

Cốc Thanh Sơn rất bất đắc dĩ.

Ông không biết là lúc đầu Lục Vân thật sự ngộ nhận Mạc Thanh Uyển thành Vương Băng Ngưng nên mới chạy tới véo mặt cô, mà không phải cố ý đùa giỡn.

Nhưng nói ra lời này ai mà tin?

Có lẽ Lữ Khinh Nga sẽ tin, dù sao bà mất một đứa con gái nên không có khả năng không biết, nhưng như vậy chẳng phải sẽ làm lộ chuyện chị tư sao?

Lỡ chị tư căn bản không muốn về Vân Sơn Thư Viện thì sao?

Vậy không phải là tự tìm phiền phức à?

Cho nên Lục Vân dứt khoát thừa nhận, dù sao mình cũng thật sự đánh con gái người ta mấy cái, thế là hắn tiến lên một bước và nói: "Là đệ tử phạm sai lầm trước, xin Tông Chủ trục xuất đệ tử khỏi tông môn để trừng phạt!"

Cốc Thanh Sơn sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại.

Sắc mặt ông ta bỗng trầm xuống rồi quát lớn: "Lục Vân, nếu cậu tự biết mình phạm sai lầm lớn thì tôi nhất định phải trừng phạt, như cậu mong muốn, kể từ hôm nay cậu không còn là môn nhân của Đan Dương Tông nữa!"

Biểu cảm của Cốc Thanh Sơn muốn nghiêm túc bao nhiêu có nghiêm túc bấy nhiêu.

Kỹ thuật diễn xuất thật đến mức khó tin.

Xưa nay Lục Vân không phải là môn nhân của Đan Dương Tông thì lấy đâu ra chuyện trục xuất sư môn, chỉ là làm dáng một chút cho mẹ con Lữ Khinh Nga xem thôi.

Cốc Thanh Sơn không khỏi bội phục Lục Vân, thủ đoạn trốn nợ này thật là cao minh!

Mạc Thanh Uyển là đại mỹ nữ đứng đầu, dung mạo dáng người khí chất đều là đệ nhất, Lục Vân dùng một thân phận giả mà dê con người ta rồi lại chủ động xin nhận phạt để vứt bỏ thân phận này, thật là không thiệt thòi gì cả.



Cốc Thanh Sơn sống đến tuổi này mà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thao tác sắc bén như vậy, không bội phục cũng không được.

"Cô Mạc, hiện tại tôi đã đuổi tên đầu trọc này... À, tôi đã trục xuất Lục Vân khỏi sư môn, về sau sống hay chết cũng không liên quan đến Đan Dương Tông nữa, cô có hài lòng với cách xử phạt này không?"

Mạc Thanh Uyển rơi vào trầm mặc.

Kỳ thật cô không phải người xấu, cũng không có tính cách được lý không buông tha người, chủ yêu là do lần này Lục Vân thực sự quá đáng quá.

Còn có một loạt hành vi bao che của Đan Dương Tông cũng làm cô cảm thấy rất tức giận nên mới yêu cầu nghiêm trị Lục Vân.

Nhưng trừng phạt trục xuất sư môn này có quá nghiêm trọng hay không?

Mạc Thanh Uyển không khỏi nhớ lại những lời trước đó Mộc Bình nói, Lục Vân là chân truyền duy nhất của Lưu Lão, hiện tại Lưu Lão 'Thi cốt chưa lạnh' mà đã trục xuất đệ tử của lão khỏi sư môn thì có vô tình quá không?

Mạc Thanh Uyển đột nhiên sinh ra chút áy náy nên thỉnh cầu: "Cốc Tông Chủ, thôi thì đổi cách trừng phạt đi, ví dụ như cấm đoán hắn mấy tháng chẳng hạn?"

"Không được!" Mạc Thanh Uyển vừa dứt lời thì đột nhiên nghe thấy Lục Vân quả quyết mở miệng nói: "Lục Vân này là đàn ông, đã làm sai chuyện thì phải gánh chịu trách nhiệm. Tôi thừa nhận lúc ấy mình bị ma quỷ ám ảnh, trông thấy cô Mạc đẹp như tiên tử nên mới không nhịn được làm ra chuyện hồ đồ, tôi đáng bị phạt!"

Nhưng trong lòng hắn lại có nhận thức mới đối với Mạc Thanh Uyển.

Mạc Thanh Uyển muốn nói lại thôi.

Lữ Khinh Nga lạnh mặt nói: "Thanh Uyển, đừng thương hại loại người này, thật sự là hắn đáng bị phạt, hơn nữa mẹ cảm thấy phạt như vậy còn chưa đủ nghiêm trọng."

"Tên đầu trọc đáng chết này làm bẩn sự trong sạch của con, chỉ trục xuất sư môn đã coi như lời cho hắn."

Mạc Thanh Uyển kinh ngạc nhìn mẹ mình.

Trục xuất sư môn rồi còn chưa đủ nghiêm trọng?

Tựa như cô ở Vân Sơn Thư Viện từ nhỏ đến lớn, nếu có một ngày vì phạm sai lầm mà cô bị Vân Sơn Thư Viện trục xuất thì nhất định sẽ khó chịu cùng cực!

Hơn nữa cũng đâu tới mức làm bẩn trong sạch gì chứ?



Mạc Thanh Uyển không dám gật bừa theo ý mẹ mình.

Lúc này Lữ Khinh Nga đột nhiên nhìn về phía Cốc Thanh Sơn, hừ lạnh một tiếng và nói: "Chuyện xử phạt tên đầu trọc này coi như xong, nhưng Đan Dương Tông các người có phải nên giải thích thêm hay không?"

Cốc Thanh Sơn thấy dáng vẻ được lý không buông tha của Lữ Khinh Nga thì lập tức nhận ra tâm tư của bà, nhưng ông lại giả vờ ngây ngốc nói: "Cô còn muốn giải thích gì nữa?"

"Nói cho tôi biết tin tức người kế thừa ý chí của Thanh Đế."

Quả nhiên là thế.

Cốc Thanh Sơn biết ngay người đàn bà này vẫn đang nhắm vào người kế thừa ý chí của Thanh Đế.

Đầu tiên là mượn chuyện Lục Vân đụng chạm Mạc Thanh Uyển để biểu đạt phẫn nộ, dù đã trục xuất Lục Vân khỏi sư môn thì bà vẫn rất bất mãn, đây là vì làm nền cho bước này thôi.

Quả nhiên là thứ tâm cơ âm trầm.

Cốc Thanh Sơn thầm mắng.

Nhưng sau đó ông lại lộ vẻ quái dị.

Người mà bà một lòng muốn tìm không phải đang ở trước mặt sao? Vừa rồi không phải bà mắng hắn là đầu trọc đáng chết sao? Sao lúc này lại quay qua hỏi tôi chứ?

Cốc Thanh Sơn thực sự không biết nên diễn tả tâm tình lúc này của mình như thế nào, thật là quá bi hài.

Cốc Thanh Sơn lắc đầu nói: "Tôi tuyệt đối không nói cho bà biết thân phận của người thừa kế, hơn nữa tôi cảm thấy người đó cũng không muốn gặp bà."

Lữ Khinh Nga sững sờ hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"

"Ha ha!" Cốc Thanh Sơn cười lạnh hai tiếng, trên mặt mang đầy thâm ý, nhưng lại không nói gì mà chỉ tiếp tục lắc đầu.

Lữ Khinh Nga hận đến ngứa răng, trong lòng tức giận mắng miệng lão hồ ly này kín như bị may mấy mũi vậy.

Bà lơ đãng liếc qua liền phát hiện tên đầu trọc sau lưng đang mím môi như cố nhịn cười, khó chịu trong lòng Lữ Khinh Nga lập tức bộc phát, quát lạnh một tiếng: "Ngươi cười cái gì?"

trướctiếp