Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 441: Càn Khôn Đan Dương đỉnh


trướctiếp

"Thiên Đạo Tông..." Sắc mặt Cốc Thanh Sơn trở nên vô cùng quái lạ.

Theo ông biết trên thế giới này chỉ có một Thiên Đạo Tông, đó là đạo tông cướp gà trộm chó, chuyên giở mấy trò trộm đạo.

Tông môn này không có tông chỉ, thành viên tông môn đều chạy tán loạn bốn phía, chủ yếu là do họ làm quá nhiều chuyện thất đức nên ở lại tông sẽ bị người ta đánh chết.

Mà sở dĩ Cốc Thanh Sơn không nghe thành 'Thiên Đạo Tông' (Lẽ trời) là bởi vì cái tên 'Thiên Đạo' này không phải tông môn nào cũng xứng có được.

Trong phạm vi Côn Luân thì không ai dám lấy hai chữ 'Thiên Đạo' này để đặt tên.

Cho nên ông tin chắc là Thiên Đạo Tông mà Lục Vân nói không phải là ‘Thiên Đạo Tông’ (Lẽ trời).

Nhưng dáng vẻ kiêu ngạo kia là thế nào?

Cốc Thanh Sơn rất hoang mang, trông thấy vẻ mặt kiêu ngạo kia của Lục Vân thì nhịn không được nói thầm trong lòng: "Từ khi nào mà đệ tử của tông môn cướp gà trộm chó lại cảm thấy tự hào như vậy?"

Ông cảm thấy rất khó hiểu!

Lục Vân nhìn thấy sắc mặt quái dị của ông thì đắc ý nói một câu: "Cốc Tông Chủ, ông không cần phải ao ước, Thiên Đạo Tông có tiêu chuẩn rất cao, không phải người nào cũng được gia nhập. Nhưng nếu ông chịu từ bỏ thân phận Tông Chủ Đan Dương Tông của mình thì tôi có thể phá lệ để ông gia nhập Thiên Đạo Tông, trở thành đệ tử của tôi."

"Khụ khụ, không cần không cần, thật vinh hạnh được anh Lục coi trọng, nhưng sự yêu thương này quá nặng nề, tôi không chịu đựng nổi!" Cốc Thanh Sơn vội vàng từ chối.

Lục Vân nói: "Cốc Tông Chủ khách sáo với tôi như vậy làm gì, tôi nói ông được thì ông nhất định được."

"Không được không được."

"Lão già chết tiệt, có phải ông không nể mặt hay không?"

"..."

Cốc Thanh Sơn suýt ứa nước mắt.

Đương nhiên Lục Vân chỉ đang đùa với ông một chút thôi, rất nhanh Cốc Thanh Sơn đã chú ý tới linh hỏa trên tầng thứ mười một của Đan Dương Tháp đã biến mất.

Cả tòa Đan Dương Tháp mất đi nguồn cung cấp nhiệt độ.

"Anh Lục, linh hỏa tầng này bị anh lấy đi rồi sao?" Cốc Thanh Sơn hỏi.

Ông vừa xông vào Đan Dương Tháp, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện Tru Ma nên không chú ý tới nhiệt độ trong tháp thay đổi, tới lúc này bình tĩnh trở lại mới nhận ra không thấy linh hỏa đâu.



"Thì ra gọi là linh hỏa, khó trách không giống với ngọn lửa bình thường."

Lục Vân thầm nghĩ trong lòng, trên mặt lại bày ra vẻ vô tội: "Cốc Tông Chủ, ông đang nói cái gì vậy, linh hỏa gì, sao tôi không hiểu gì hết vậy?"

Thân thể của hắn có thể cắn nuốt linh hỏa, cụ thể tại sao thì cả Lục Vân cũng không rõ, tạm thời đừng để lộ ra thì tốt hơn.

Dù sao linh hỏa kia đã bị hắn cắn nuốt, muốn hắn trả lại là không có khả năng, dứt khoát chối bỏ không nhận đi.

Ông có thể làm gì được tôi?

Cốc Thanh Sơn còn chưa kịp phản ứng, kinh ngạc nghĩ Lục Vân đã leo lên đỉnh mà sao lại không tiếp xúc với linh hỏa chứ?

Ông vừa muốn mở miệng liền nghe Lưu Lão nói: "Quên đi Cốc Tông Chủ, đừng xoắn xuýt chuyện linh hỏa, nếu cậu Lục nói chưa từng thấy thì chính là chưa từng thấy."

Làm sao Lưu Lão có thể không đoán ra Lục Vân đang giả ngu.

Lông mày tóc đều bị đốt rụi còn nói mình chưa từng nhìn thấy linh hỏa, ai mà tin chứ?

Đồ đần mới tin!

Cốc Thanh Sơn mới tin!

Dù sao Lưu Lão không quan tâm linh hỏa cái gì, nhiệm vụ của lão chính là trông coi Đan Dương Tháp chờ đợi người thừa kế ý chí của Thanh Đế đến.

Hiện tại rốt cuộc đã đợi được người thừa kế, về sau Lưu Lão đã tự do, lão chuẩn bị rời khỏi Côn Luân ra ngoài đi một vòng để cảm nhận không khí của thế tục.

Còn chuyện Đan Dương Tháp sụp đổ cũng không liên quan đến lão, càng đừng nói đến linh hỏa kia.

Mà khác biệt rõ ràng với lão chính là Cốc Thanh Sơn vẻ mặt buồn thiu.

Linh hỏa cực kỳ quan trọng đối với Đan Dương Tháp, bởi vì linh hỏa cung cấp nhiệt lượng có thể giúp Đan Đỉnh trong tháp luôn duy trì trạng thái tốt nhất.

Đan Đỉnh phẩm chất càng cao thì càng cần nhiệt lượng cung ứng.

Hiện tại linh hỏa biến mất, không cách nào tiếp tục cung cấp nhiệt độ nên về sau Đan Dương Tháp này chỉ là một công trình kiến trúc bình thường dùng để chứa Đan Đỉnh.

Cốc Thanh Sơn đau lòng muốn chết.



Lục Vân biết mà còn hỏi: "Cốc Tông Chủ, hôm nay tâm tình của ông không tốt sao, sao sắc mặt khó coi như vậy? Khóe miệng còn giật giật nữa?"

Cốc Thanh Sơn: "..."

Lưu Lão đột nhiên nhớ tới một việc, nói: "Cậu Lục, quên nói một chuyện với cậu, cậu được ý chí truyền thừa của Thanh Đế thì về sau chắc cũng đi theo con đường luyện đan này, nên được phối một cái Đan Đỉnh.

Đan Đỉnh trên tầng thứ mười tên là Càn Khôn Đan Dương đỉnh, là đỉnh mà Tông Chủ nhiệm kỳ trước trước của Đan Dương Tông sử dụng, mặc dù kém Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, nhưng cũng miễn cưỡng dùng được. Hay cậu nhận nó đi."

Cốc Thanh Sơn: "..."

Tiên sư nhà ông, ông không nói lời nào sẽ chết sao?

Cốc Thanh Sơn tức giận thầm mắng trong lòng, đương nhiên cũng chỉ dám thầm mắng, căn bản không dám nói ra lời.

Ai bảo vai vế của Lưu Lão cao hơn ông chứ!

Nhưng thật khó chịu!

Cốc Thanh Sơn không xen vào được ý chí truyền thừa của Thanh Đế bởi vì đó là lựa chọn của Thanh Đế, nhưng những vật khác trong Đan Dương Tháp thì ông rất đau lòng.

Linh hỏa mất thì thôi đi, hiện tại còn muốn nhắm vào Càn Khôn Đan Dương đỉnh, làm sao Cốc Thanh Sơn có thể vui vẻ được.

Lục Vân cười mà không cười liếc nhìn Cốc Thanh Sơn, sau đó quay lại già mồm nói: "Vậy thì ngại quá, nếu tôi lấy Càn Khôn Đan Dương đỉnh đi thì chỉ sợ Cốc Tông Chủ sẽ không vui."

"Cậu Lục suy nghĩ nhiều, Cốc Tông Chủ không phải loại người hẹp hòi như vậy, chỉ cần cậu có duyên với cái đỉnh kia thì cứ tùy tiện lấy đi, tôi nói có đúng không, Cốc Tông Chủ?" Lưu Lão lại quyết định thay Cốc Thanh Sơn.

Cốc Thanh Sơn: "..."

Tiên sư ông nội cha lão!

Trên mặt ông lại miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói: "Ha ha... A, Lưu Lão nói đúng lắm, Đan Đỉnh phẩm chất này không phải ai cũng có thể tùy tiện lấy đi, cần cơ duyên."

Giống như pháp bảo nhận chủ, không phải người nào cũng có thể lấy đi, mà là sự lựa chọn hai chiều.

Bảo vật có linh, chỉ khi nào được pháp bảo tán thành thì mới có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của nó.

Càn Khôn Đan Dương đỉnh cũng như thế, người bình thường muốn nâng nó lên còn khó, nhưng nếu được nó tán thành thì không chỉ trọng lượng nhẹ như lông vũ mà còn có thể phóng to thu nhỏ tự nhiên.

Đây chính là ý nghĩa của hai chữ Càn Khôn.

trướctiếp