Long Diệc Tuyết hơi sửng sốt, hỏi: “Ông nội, ông nói yêu cầu gì ạ?”
Lục Vân cũng nhìn Long Thuyên với vẻ nghi ngờ. Như Long Diệc Tuyết đã
nói, hắn tới đây để hỗ trợ điều trị bệnh, hoàn toàn là vì Long gia đã
chăm sóc chị sáu của hắn.
Thậm chí còn không yêu cầu trả tiền hay đòi hỏi bất cứ yêu cầu gì khác.
Hơn nữa, Lục Vân hoàn toàn không nhớ mình đã đưa ra yêu cầu khi nào.
Long Thuyên nhớ lại nói: “Hai đứa hay quên quá rồi đấy. Mặc dù trước khi ông không thể động đậy cũng không thể nói nhưng lỗ tai của ông vẫn rất
thính, rõ ràng nghe thấy hai đứa đang nói chuyện yêu đương.”
“Hai bên nói chuyện yêu đương?”
Lục Vân và Long Diệc Tuyết đồng thời mở to mắt.
Ngay sau đó, khuôn mặt xinh đẹp của Long Diệc Tuyết đỏ bừng vì xấu hổ.
Cô ấy xấu hổ nói: “Ông nội, ông đừng nói linh tinh nữa. Lúc nãy, Lục
tiên sinh chỉ nói đùa thôi!”
Lục Vân cũng cười ngượng ngùng: “Đúng vậy, cháu cảm thấy chị Long quá
căng thẳng cho nên cháu mới pha một câu nói đùa để chị ấy bớt căng thẳng thôi.”
“Thật sao?”
Long Thuyên nghi ngờ.
Lục Vân gật đầu và nói: “Ông thật sự hiểu lầm rồi. Thực ra nó giống như
kiểu ở trong phòng phẫu thuật, khi bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật thì
thường trò chuyện với trợ lý để giảm bớt bầu không khí căng thẳng.”
Đây là phần lớn trường hợp trong phòng phẫu thuật, vừa loay hoay với vết mổ chảy máu của bệnh nhân, vừa bàn xem mổ xong ăn gì, bít tết hay ruột
già xào.
Chỉ để làm dịu bầu không khí mà thôi.
Bệnh nhân có thể cảm thấy khó chịu vì cảm thấy bác sĩ phẫu thuật chính
quá thiếu tôn trọng mình, dám nói chuyện phiếm trong ca mổ mà không
nghiêm túc chút nào.
Trên thực tế, mọi người nên cảm thấy thực sự lo lắng khi không có ai trò chuyện mà chỉ còn lại âm thanh của dụng cụ phẫu thuật đưa qua đưa lại.
Thấy hai người đều nói như vậy, Long Thuyên không khỏi thở dài nói: “Ông còn tưởng là thật. Thật đáng tiếc, haizzz!”
Lục Vân là đồ đệ của đạo trưởng Thiên Huyền Tử và cũng là vị cứu tinh
của ông ta. Long Thuyên rất vui nếu như cuộc hôn nhân này thành.
Đáng tiếc là…
Long Thuyên vẫn không cam lòng lắm. Đột nhiên ông ta trợn tròn mắt, hỏi: “Vậy Lục tiên sinh, cậu có thích cô gái nào không?”
Ông ta cảm thấy một trò đùa cũng có thể trở thành nghiêm túc!
Chỉ cần nam nữ chưa kết hôn thì mọi chuyện đều có thể.
Thế là Long Thuyên hỏi.
Khi ông ta hỏi câu này, Long Diệc Tuyết cũng ngước mắt lên nhìn về phía Lục Vân.
Lục Vân cười gượng, trả lời: “Cháu đã có người mình thích rồi ạ.”
Không chỉ có mà còn có rất nhiều, ít nhất là bảy…
“Thì ra là thế, haizzz!”
Long Thuyên thở dài thườn thượt.
Nghe được câu trả lời này, không biết vì sao Long Diệc Tuyết lại cảm thấy khó chịu.
Cô ấy mới quen Lục Vân chưa được bao lâu, lúc đầu còn cảm thấy người này quá vô sỉ, lưu manh. Cô ấy cảm thấy dù thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng không thể nào thích một người như vậy được.
Nhưng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với cảm giác khó chịu hiện tại?
Chính bản thân Long Diệc Tuyết cũng không rõ ràng.
Lục Vân không nghĩ nhiều, quay người lấy giấy bút viết đơn thuốc cho
Long Thuyên. Đây đều là những dược liệu có tác dụng quan trọng trong
công việc loại bỏ chất độc còn sót lại trong cơ thể.
Khi Long Diệc Tuyết đang định nói với cha cô và những người khác về sự
hồi phục của ông nội, Long Thuyên đã ngăn cô lại và nói: “Cháu tạm thời
đừng nói cho họ biết.”
“Tại sao ạ?”
Long Diệc Tuyết nhìn Long Thuyên với vẻ khó hiểu.
Phục hồi là chuyện tốt, cô ấy không hiểu vì sao ông nội không cho cô ấy nói.
Đôi mắt sâu thẳm của Long Thuyên hơi dao động, nói: “Long gia, nếu chỉ
đặt hy vọng vào một mình ông thì không thể tiến xa được.”
Long Diệc Tuyết càng ngày càng khó hiểu: “Ông nội có ý gì?”
Long Thuyên lắc đầu, không nói.
Thế nhưng Lục Vân lại cười nói: “Ông nội chị muốn xem Long gia sẽ đối
mặt với cơn cuồng phong từ thủ đô bằng cách nào khi không có cây đại thụ là ông ấy.”
Long Thuyên tán thành nhìn Lục Vân, càng nhìn lại càng cảm thấy tiếc khi cháu gái mình không thể lấy hắn.
Nhưng Long Diệc Tuyết lại càng bối rối hơn, ngơ ngác nhìn hai người, không biết bọn họ đang chơi trò đố chữ gì.
Lúc này, Lục Vân đột nhiên đi tới trước mặt Long Thuyên. Từ đầu ngón tay của hắn truyền tới một cỗ năng lượng vào người Long Thuyên, cười nói:
“Nếu như ông muốn hành động thì cháu sẽ giúp ông một chút.”
Long Diệc Tuyết kinh ngạc hỏi: “Lục tiên sinh, ngài định làm gì vậy?”
“Sau này chị sẽ biết.”
Lục Vân không trả lời câu hỏi của cô mà bước tới mở cửa.
Giờ phút này.
Bên ngoài phòng.
Đám người Long Xuyên lo lắng chờ đợi, Lục Vân không nói gì thì bọn họ cũng không dám vào vì sợ quấy rầy hắn trị liệu.
Một người đàn ông kém Long Xuyên mấy tuổi nói: “Anh, đã lâu như vậy rồi
sao vẫn không có động tĩnh gì? Lục tiên sinh này có đáng tin không vậy?”
Ông ta chính là chú của Long Diệc Tuyết, Long Tế.
Long Tế không tin tưởng Lục Vân nhiều như anh trai của Long Xuyên của
mình. Ngay từ đầu, ông ta đã nghi ngờ Lục Vân vì cho rằng Lục Vân còn
quá trẻ nên có lẽ y thuật của hắn chẳng đến đâu.
Long Xuyên liếc ông ta một cái, cau mày quát: “Không được vô lễ với Lục
tiên sinh…Anh biết chú đang nghi ngờ cái gì nhưng chú nghĩ lại xem,
Thiên Huyền Tử đạo trưởng là người như thế nào? Lẽ nào đệ tử của ông ấy
là người tầm thường được sao?”
Lục Vân còn trẻ nhưng khi nghĩ đến sư phụ của hắn là Thiên Huyền Tử, ông ấy cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Là đồ đệ của tiên sư cho nên khả năng y thuật không thể đo lường bằng tuổi tác được.
Vì thế, Long Xuyên không hề nghi ngờ Lục Vân.
Nghe những gì ông ấy nói, Long Tế chỉ có thể nín thở và kiên nhẫn chờ
đợi sự chữa trị của Lục Vân, hy vọng rằng hắn không làm ông ta thất
vọng.
Cót két!
Các thành viên Long gia đợi đã lâu cuối cùng cũng đã nghe được tiếng mở
cửa, ngẩng đầu thấy Lục Vân, Long Xuyên vội vàng hỏi: “Lục tiên sinh,
sao rồi? Có phải bệnh của cha tôi đã khỏi rồi không?”
Lục Vân ngơ ngác nhìn vào trong phòng, nói: “Các người tự vào xem đi!”