Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 245: Đấu châm (3)


trướctiếp

Mười châm! !

Đám người Nguyễn Ba đột nhiên trừng lớn hai mắt.

Bọn họ cũng giống Dư Hồng Văn trước kia, cho rằng Cửu Chuyển Hồi Dương Châm chỉ có chín châm, nhưng lúc này đây, Lâm Thanh Đàn đã châm tới châm thứ mười.

Châm này đã triệt để phá vỡ nhận thức của bọn họ.

Đồng thời cũng đục ra một vết nứt dài trên tư tưởng ngoan cố của bọn họ.

Thật chấn động!

Tuy nhiên biết rõ sẽ mặt nóng dán mông lạnh, nhưng Nguyễn Ba vẫn nhịn không được mà hỏi Dư Hồng Văn lần nữa: "Lão Dư, Cửu Chuyển Hồi Dương Châm này của ông, sao lại nhiều thêm một châm rồi? Chẳng lẽ đây là phiên bản bổ sung do ông sáng tạo ra?"

"Hừ!"

Dư Hồng Văn cười lạnh một tiếng, nói "Đâu chỉ nhiều ra một châm, bộ Cửu Chuyển Hồi Dương Châm này đã nhiều hơn chừng mười hai châm, những thứ này đều là sư phụ truyền thụ lại cho của tôi."

"Mười hai châm......"

Mọi người lập tức bị mấy lời này làm chấn động thật mạnh, miệng há to, chậm chạp không cách nào khép lại.

Dư Hồng Văn thấy bộ dạng này của bọn họ thì nội tâm sảng khoái không thôi, tiếp tục chế ngạo:

"Sư phụ tôi nắm giữ Kỳ Môn châm pháp, không chỉ dừng lại ở bộ Cửu Chuyển Hồi Dương Châm này, mà còn có Quỷ Môn Thất Khấu Thứ, Minh Vương Sinh Tử Châm...

Nếu không các người thử nghĩ đi, tại sao tôi đã một bó to tuổi rồi vẫn còn muốn chạy đến đây ngồi xem bệnh?

Tất cả là vì sư phụ của tôi đã từng nói, sẽ truyền thụ hết những châm pháp này cho tôi."

"Híz——"

Mọi người hít sâu một hơi.

Quỷ Môn Thất Khấu Thứ, Minh Vương Sinh Tử Châm, mấy món này đều là những Kỳ Môn châm pháp gần như thất truyền đó...!

Làm sao Lâm cô nương trẻ tuổi như vậy có thể biết được điều đó?

Rốt cục cô ấy có lai lịch ra sao?

Thiệu Ngọc Thành lập tức như bị sét đánh, triệt để ngây người.

Trong đám người này, bất kể là phái Bổ Thổ, Lỗ Phong Bình, phái Ôn Bệnh, Ngô Đồng Khả, hay là phái Hỏa Thần, Trịnh Văn An, đều có sở trường là thuốc Trung y, nói về phương diện châm cứu cũng không hiểu biết nhiều.

Cho nên chỉ có ông ta mới biết được, khi những thứ Kỳ Môn châm pháp này xuất thế sẽ có ý nghĩa như thế nào.

Chuyện này chắc chắn sẽ gây ra một hồi chấn động trong giới châm cứu!

Là một cơn chấn động trước giờ chưa từng có! !

Mà giờ khắc này.



Ngay sau khi Lâm Thanh Đàn châm xong châm thứ mười, cậu người Nhật đã thống khổ run rẩy toàn thân, biểu cảm trên mặt cũng chỉ có thể dùng từ dữ tợn để hình dung.

Cậu ta hối hận rồi!

Cậu ta không nên tới làm người mẫu châm cứu này mới đúng...!

"Sư phụ… tôi… tôi sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, tôi nhận..."

Cậu người Nhật vô cùng thống khổ gào thét, câu nói trên, gần như đã dùng hết sức lực toàn thân của hắn.

Cậu ta muốn nhận thua.

Thế nhưng chữ 'thua’ còn chưa kịp nói ra miệng, đã đột nhiên nghe thấy Park Kwok Chang hét lớn một tiếng: "Cố gắng chống đỡ, tôi chỉ còn một châm nữa sẽ phân thắng bại!"

Giọng nói của ông ta mang theo vẻ run rẩy.

Rõ ràng là ông ta cũng hoảng hồn.

Bây giờ Park Kwok Chang đang châm châm thứ chín lên người Lục Vân, châm thứ mười còn chưa rơi xuống.

Nhưng ông ta biết rõ, dựa theo trình tự bình thường, cho dù châm thứ mười có đâm xuống, cũng không có khả năng thắng được Lâm Thanh Đàn.

Chẳng lẽ hôm nay ông ta thật sự sẽ bại trận ở đây?

Đương nhiên Park Kwok Chang không cam lòng, cho nên khi châm tới châm thứ mười, ông ta đã chọn ngay một huyệt vị đau nhất trên người để ra tay.

Hơn nữa.

Còn thẳng tay đâm sâu chừng hai tất.

Trước khi đấu châm hắn đã nói quy tắc là, chiều sâu châm đi vào không được vượt quá 0.5 tất, bởi vì có một vài huyệt vị, đâm sâu quá 0.5 tất sẽ xảy ra vấn đề lớn, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tánh mạng.

Bọn hắn tổ chức đấu châm không thể để xảy ra án mạng.

Nhưng mà bây giờ.

Park Kwok Chang đã suy nghĩ khác đi.

Chuẩn bị lấy tốc độ cực nhanh, đẩy kim châm vào sâu 2 tất, sau đó lại nói là 1,5 tất, chỉ cần che dấu tốt, người khác căn bản sẽ không nhìn ra, cho là ông ta chỉ đâm 0.5 tất.

Xác thực thủ pháp của Park Kwok Chang rất nhanh, kim châm nhấn một cái rồi nhấc lên, không sơ hở chút nào.

Đổi lại là người bình thường, chỉ cần vừa chạm tới chỗ này, tuyệt đối sẽ cảm giác được một cơn đau đớn kịch liệt, sau đó toàn thân run rẩy ngã xuống đất.

Thế nhưng mọi chuyện vượt ngoài dự tính của Park Kwok Chang.

Lục Vân làm như không cảm thấy gì, trên mặt cũng không chút biểu cảm đau đớn nào, thậm chí ngay cả lông mày cũng không thèm nhíu một cái.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng lẽ tên này đứt mất dây thần kinh đau rồi?



Hay là cung phản xạ của hắn dài hơn người bình thường?

Bất kể là nguyên nhân gì.

Tình thế này vẫn vô cùng bất lợi với Park Kwok Chang.

Trên mặt Lâm Thanh Đàn lộ ra một nụ cười hiền lành, nói: "Lại đến phiên tôi thi châm, Cửu Chuyển Hồi Dương Châm bản nghịch hướng, châm thứ mười một."

Tên người Nhật kia vẫn một mực cắn răng kịch liệt co quắp, chuẩn bị nhịn đến lúc Park Kwok Chang thi triển ra châm thứ mười.

Bởi vì sư phụ của cậu ta đã nói, một châm này sẽ phân thắng bại.

Chỉ cần châm thứ mười này, sư phụ sẽ đâm cho người đối diện ngất đi, mà cậu ta chỉ cần nhẫn nại một chút nữa thôi bọn họ sẽ giành chiến thắng.

Thế nhưng.

Châm thứ mười của Park Kwok Chang rơi đi, vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Chuyện này đối với cậu người Nhật mà nói là tàn nhẫn cỡ nào, là tuyệt vọng cữ nào chứ!

"Tôi nhận......"

Cậu người Nhật bỏ cuộc rồi.

Châm thứ mười một sắp buông xuống, cậu ta sẽ không chịu nổi đâu, cho nên cậu ta lập tức chuẩn bị nhận thua, nhanh đến mức xém chút nữa đã tự cắn vào đầu lưỡi của mình.

Nhưng mà.

Một màn vừa diễn ra lúc nãy lại xảy ra.

Chữ ‘thua’ của hắn vẫn không kịp nói ra.

Chỉ có điều là lần trước do Park Kwok Chang cắt đứt, còn lần này, là do Lâm Thanh Đàn, trước khi cậu ta kịp nói ra đã đâm xuống châm thứ mười một.

Lâm Thanh Đàn vẫn nhỏ giọng dịu dàng như cũ: "Trung Quốc chúng ta là một quốc gia đề cao tình hữu nghị, chưa bao giờ biết làm chuyện gì quá phận, những người nước ngoài từng tới Trung Quốc trở về đều nói chúng ta là người hòa ái dễ gần, tôi cũng sẽ vô cùng nhẹ nhàng giúp anh thi châm nha!"

"A...——"

Đầu cậu người Nhật đau nhức muốn nứt, linh hồn đều phảng phất bị xé nứt ra, ngay khi châm thứ mười một hạ xuống thì lập tức ngất đi.

Nếu như cậu ta đã ngất, trận đấu châm này tự nhiên cũng phải chấm dứt.

Lâm Thanh Đàn tổng cộng dùng mười một châm.

Sắc mặt Park Kwok Chang cực kỳ khó coi, nói: "... Châm thứ mười một của tôi còn chưa châm xuống, bây giờ nói ai là người thắng vẫn còn quá sớm."

Chỉ cần ông ta châm xuống châm thứ mười một, châm cho Lục Vân ngất đi, đến lúc đó hắn sẽ có lý do để trận tỷ thí trở thành thế hoà không phân thắng bại.

Thua?

Tuyệt đối không có khả năng!

trướctiếp