Ông ta đột nhiên phát hiện ra người phụ nữ kỳ lạ điều trị vết thương ở chân của ông ta, là thiên tài trăm năm khó gặp.
Tại sao lại nói như vậy?
Bởi vì, lúc đầu khi Lâm Thanh Đàn châm cứu cho Tề Thương Lan, kỹ thuật
châm cứu của cô rất lạ, khiến Tề Thương Lan luôn lo lắng không biết
chiếc chân gãy này có bị Lâm Thanh Đàn làm gãy thành trăm mảnh nữa hay
không.
Nhưng chỉ hai ngày trôi qua.
Lâm Thanh Đàn dường như là một người hoàn toàn khác, kỹ thuật châm cứu
đã vô cùng thành thạo, khi chiếc kim nhỏ được xoay tròn giữa hai ngón
tay, nó nhanh đến mức gần như chỉ để lại tàn ảnh, chứ đừng nói đến mây
trôi nước chảy gì nữa.
Tề Thương Lan cũng có thể cảm nhận rõ ràng đôi chân của mình đã bắt đầu có cảm giác lại.
Đây quả thực là kì tích!
Tề Thương Lan không thể không hỏi: "Cô Lâm, hai ngày trước không phải cô đang giả vờ chứ, có phải Lục thần y cố ý yêu cầu cô trừng phạt tôi, cho nên cô giả vờ không rành việc, nhưng trên thực tế, cô đã luyện tập
thuật châm cứu này rất nhiều lần?"
Đôi chân của ông ta đã được rất nhiều đại sư chữa trị, có thể nói sau
một thời gian dài bệnh tật ông ta gần như đã trở thành một lương y, bây
giờ ồn ta chỉ cần xem qua một chút là có thể biết được trình độ châm cứu tốt như thế nào.
Đoán chừng trình độ của Lâm Thanh Đàn chắc chắn cao hơn những bậc thầy
châm cứu khác, chắc hẳn đã phải nỗ lực trau dồi trong hàng thập kỷ.
Vì vậy, Tề Thương Lan mới nghi ngờ.
Sau khi Dư Hồng Văn nghe xong, hừ lạnh một tiếng nói: "Họ Tề kia, ông
không biết thiên tài là cái gì sao? Nếu chưa từng gặp qua thiên tài, thì nói chuyện gì là không thể, Lâm tiểu thư của chúng ta là lợi hại nhất.
Bất luận bộ châm cứu nào đưa cho cô ấy, trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ
thuần thục sử dụng!"
Ánh mắt ông ta lạnh lùng, bộ dáng tức giận như con cá nóc, bụng phình to, rõ ràng là ôm hận.
Tề Thương Lan không thèm tranh luận với ông ta.
Lâm Thanh Đàn mỉm cười, khiêm tốn nói: "Không, tài năng của tôi chỉ ở mức trung bình thôi, còn kém em trai tôi nhiều lắm!"
"Y thuật của Lục thần y, rốt cuộc sẽ nghịch thiên chứ cỡ nào chứ….!" Tề Thương Lan thở dài trong lòng.
Lâm Thanh Đàn tiếp tục nói: "Những ngày này tôi cũng phải cảm ơn ông Tề, nếu ông không tình nguyện làm người để tôi thí nghiệm châm cứu, tôi sẽ
không học được bộ châm cứu này nhanh như vậy."
Bộ châm pháp này tương đối khó, nếu như chỉ luyện tập trên mô hình giả thì chắc chắn không thể nhanh bằng trên người thật.
Khi Tề Thương Lan nghe vậy thì cảm thấy sao mình không nghĩ ra có chỗ nào đáng tự hào hết vậy?
Nhưng mà, ông ấy rất tích cực xách ống quần lên cao, nói: "Đây này, cô Lâm, cô muốn luyện tập bao nhiêu cũng được!"
Lâm Thanh Đàn mỉm cười: "Trong giới y học chúng tôi cần những người có
nhiệt tình cống hiến như ông Tề đây, đây là động lực để hậu bối chúng
tôi phát triển ngành y nhanh chóng."
Cống hiến cái rắm!
Dư Hồng Văn ở bên cạnh nghe vậy lập tức không vui, trong lòng thầm mắng, tên họ Tề này không hề cống hiến, rõ ràng đã đắc tội sư phụ, tự giác
đến đây chịu phạt thì có, lại còn nhiệt tình cống hiến gì nữa, đồ không
biết xấu hổ!
Hơn nữa.
Cô Lâm, cô cũng tính là hậu bối à?
Với trình độ châm cứu và với thiên phú y học của cô, thậm chí đến tôi còn phải quỳ xuống gọi cô một tiếng sư mẫu.
Vị đại sư Trung y của chúng tôi có ý kiến rất tuyệt vời!
Sau khi giúp Tề Thương Lan châm cứu, Lâm Thanh Đàn lại đến phòng châm
cứu để giúp những bệnh nhân khác châm cứu, đúng lúc Lục Vân đến Hạnh Lâm Đường, Tề Thương Lan không nhịn được mà khen ngợi một lần nữa: "Lục
thần y, chị hai của ngài, thực sự là thần y….!"
"Trong một y quán nhỏ ở một thành phố như Giang Thành này lại có thể
xuất hiện tận hai vị thần y, chuyện này mà truyền ra ngoài làm sao người ta có thể tin được?"
Lục Vân nói: "Tôi đã nói với ông, tôi hứa sẽ chữa lành vết thương ở chân cho ông, bây giờ ông tin chưa?"
"Rồi."
Bây giờ Tề Thương Lan muốn bao nhiêu tôn kính với Lục Vân thì có bấy nhiêu tôn kính.
Lục Vân nhìn Lâm Thanh Đàn trong phòng châm cứu, cười hỏi: "Chị hai, cảm giác được gọi là thần y như thế nào?"
"Chúng ta làm thầy thuốc, vui vẻ nhất là có thể nhìn xem bệnh nhân khỏi
bệnh, được người bệnh tán dương, đối với chúng ta chính là khẳng định
lớn nhất, cái gì thần y với không thần y, đều là hư danh cả."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các
trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ
công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Tuy rằng Lâm Thanh Đàm nói vậy, nhưng khóe miệng rõ ràng không giấu được ý cười.
Chẳng phải cái danh thần y chính là sự khẳng định lớn nhất của bệnh nhân đối với trình độ y học của bản thân sao?
Nhìn thấy chị hai vui vẻ, Lục Vân tự nhiên cũng vui vẻ theo, hắn vốn đã
biết với thiên phú của chị hai, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người đứng đầu Thánh thủ Trung y ở Long quốc... Phải nói là trình độ châm cứu hiện tại của chị hai cũng đủ chen chân vào hàng top.
Nhưng chị hai còn trẻ như vậy, muốn nhận được sự tán dương của những lão Trung Y, đó không phải là chuyện dễ dàng...!
Lục Vân lắc đầu, nhưng cũng rất nhanh đã bỏ chuyện này xuống.
Như Lâm Thanh Đàn đã nói, chỉ cần nhận được sự đồng tình của bệnh nhân
là đủ, được gọi thần y hay cao thủ gì cũng chỉ là hư danh mà thôi.
Rời khỏi phòng châm cứu.
Trở lại đại sảnh, Tề Thương Lan còn chưa rời đi, đám người Tề Minh vẫn
đứng bên cạnh, cũng không dám có chút bất kính nào với Lục Vân.
Dư Hồng Văn nhìn bọn họ như vậy không quen, nói: "Họ Tề kia, hôm nay các người đã châm cứu xong, còn ở lại đây làm gì nữa, đừng đứng đây làm
chướng mắt sư phụ tôi."
Lão già này, chưa bao giờ cho mình chút mặt mũi nào!
Tề Thương Lan thật sự muốn đánh ông ta một trận, nhưng kìm lại được,
nhìn Lục Vân, nói: "Lục sư phụ, tôi mạo muội hỏi ngài một câu, tại sao
ngài không đi khiêu chiến Bảng Tông Sư?"
Bảng Tông Sư này là do Võ Minh thành lập, là một sự công nhận đối với
Hóa Cảnh Tông Sư, chỉ cần đến Võ Minh tham gia đánh giá và vượt qua các
cửa ải, Võ Minh sẽ căn cứ vào kết quả khảo hạch để tiến hành xếp hạng.
Nếu có ý định, thậm chí có thể đến Võ Minh để xin việc.
Bởi vì, phần lớn Hóa Cảnh Tông Sư đều là bá chủ một phương, chỉ cần dựa
vào danh hào Tông sư đã đủ để bọn họ hưởng đãi ngộ tốt, bọn họ cũng
không thích để địa vị hạn chế bản thân.
Giống như chị bảy của Lục Vân, Lạc Ly, kể từ khi trở thành minh chủ Võ
Minh Hoa Trung cô ấy đã quá bận rộn, chậm chí cô ấy không còn có thời
gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi ở nhà vài ngày.
Tự do và thoải mái?
Phải nói là, bình thường thì họ vẫn có thể hưởng thụ những đãi ngộ tốt
nhất, vậy thì tại sao họ phải lao vào mấy vị trí cấp cao đó để hạn chế
bản thân, vậy không khác nào tự đưa cổ mình vào tròng chứ?
Trừ người có ý muốn được thực thi công lý thật mạnh mẽ.
Từ đó sự tồn tại của Bảng Tông Sư chẳng khác nào đội mũ vinh quang cho
những Hóa Cảnh Tông Sư, họ không những được hưởng đãi ngộ đặc biệt mà
còn không phải gánh vác trách nhiệm duy trì trật tự trong giới võ lâm.
Quan trọng nhất là, Võ Minh sẽ lựa chọn nhắm mắt làm ngơ đối với những
nhân vật đã từng leo lên Bảng Tông Sư, chỉ cần bình thường họ không làm
gì quá đáng là được.
Vì vậy, những Hóa Cảnh Tông Sư có thể không nhất thiết phải phục vụ
trong Võ Minh, nhưng hầu hết bọn họ sẽ mạnh mẽ thử sức ở Bảng Tông Sư.