Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 146: Tống Minh Tuệ: Không có ai nhận ra sao? Tôi đang đeo nhẫn cưới đó!


trướctiếp

“Đến giờ rồi. Buổi họp được tổ chức thường niên xin được chính thức bắt đầu... Hừm, tập tài liệu của tôi đâu rồi ấy nhỉ? À, nó đây.”

Tống Minh Tuệ khom lưng xuống, vươn tay với lấy tập tài liệu ở trên bàn. Trong suốt quá trình thực hiện hành động ấy, chẳng hiểu sao Tống Minh Tuệ như đang thả chậm lại tốc độ, vô cùng từ tốn đưa tay ra, rồi chậm rãi rút tay về. Lướt qua tầm mắt của mấy vị thuộc ban lãnh đạo là một chiếc nhẫn cưới vàng chói ở trên ngón tay áp út của cô.

“Sau khi tổng hợp lại tất cả những số liệu trong năm, tôi đã có thể rút ra được một số những nhận xét về triển vọng phát triển của tập đoàn chúng ta trong tương lai... Sao bỗng dưng điều hòa lại nóng như vậy? Thư kí, cô cho hạ thấp nhiệt độ của điều hòa xuống nữa đi.”

Tống Minh Tuệ thở ra một hơi, đưa tay quạt quạt ở trước mặt mình. Đập vào mắt của tất cả những ai đang có mặt trong đây lại là sắc vàng lấp lánh của chiếc nhẫn cưới.

“... Cuộc họp đến đây là kết thúc. Cảm ơn vì sự lắng nghe của mọi người. Xin hỏi có ai có thắc mắc gì không?”

Tống Minh Tuệ sắp xếp lại số giấy tờ ở trên bàn họp, làm bộ như đang cất hết những vật dụng mình mang theo vào trong cặp tap đi làm nhưng chẳng hiểu sao, thi thoảng cô cứ vươn tay ra xa để nhặt lại cái bút máy bị lăn đi mất. Một lần nữa, chiếc nhẫn cưới lại tung hoành qua lại trong tầm mắt của mọi người.

Cấp dưới của Tống Minh Tuệ: “...” Muốn khoe nhẫn cưới thì thôi đi, không cần phải bày trò làm màu như vậy đâu.

“Nào, hỏi đi. Mọi người có muốn đặt câu hỏi gì về kế hoạch mà tôi đã đề ra không?”

Tống Minh Tuệ mỉm cười nhìn mọi người nhưng ánh mắt sắc bén của cô đã liếc ngang qua từng gương mặt đang tham dự trong cuộc họp, cứ như muốn hỏi: Sao còn chưa nhận ra?! Tôi đang đeo cái gì trên tay? Không có ai nhận ra à? Hỏi tôi đi chứ!

Cuối cùng, một cô gái làm chức vụ quản lý phòng kinh doanh đã thay mặt tất cả những ai đang có mặt ở trong phòng, giơ tay xin được phát biểu.

“Tống tổng, cô kết hôn rồi ạ?”

Đây rồi! Chính là câu hỏi đó!

Khuôn mặt của Tống Minh Tuệ tươi rói hẳn lên cứ như thể cô đã chờ câu hỏi này từ lâu lắm rồi, ánh mắt ngại ngùng lảng sang một bên, nụ cười trên môi cũng khúc kha khúc khích.



“Đâu? Tôi làm gì đã kết hôn? Nếu muốn được ăn đám cưới của tôi thì mọi người chắc là còn phải chờ dài dài.”

Cấp dưới: “...” Xạo ke! Trông cái mặt bả khoái khi được hỏi chưa kìa.

...

“Tiểu Tuệ.”

Cuộc họp buổi sáng đã kết thúc, hiện tại đang ở trong giờ hành chính buổi chiều. Tống Minh Tuệ đang làm việc ở trong văn phòng tổng giám đốc bất ngờ được bố Tống, mẹ Tống và Tống Hoa Mẫn “thăm viếng”.

Lời đồn công nhận truyền đi nhanh thật! Vượt cả sự kì vọng của cô luôn!

“Sao bỗng dưng cả nhà đến nơi làm việc của con vậy? Ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi ạ?”

Tống Minh Tuệ dừng lại động tác đánh máy, cô bước ra bàn trà tiếp khách trong phòng tổng giám đốc để tiếp đón gia đình mình, dáng điệu ngồi vô cùng khoan thai, trái ngược hoàn toàn với sắc mặt hầm hầm của những thành viên còn lại trong gia đình nhà họ Tống.

“Tiểu Tuệ, con mau giải thích đi. Hôm nay bố có nhận được một tin đồn rằng con đã kết hôn nên mới nghi ngờ mà ra cục dân chính để xác nhận. Con có bị điên không hả khi dám kết hôn với tên nhãi nhà họ Vu đó!”

Bố Tống không thể nén nổi cơn tức giận mà run rẩy đập mạnh cái chén chà xuống dưới bàn, phải nhờ đến sự trấn an của Hà Mặc Nại mới có thể kìm nén lại được, không ném vỡ cái chén này xuống dưới đất.

“Tiểu Tuệ, con mau giải thích đi. Có phải là cục dân chính đã nhầm lẫn ở đâu không?”

Hà Mặc Nại mong chờ nhìn cô, nhưng đổi lại cho sự kì vọng ấy của bà lại là cái gật đầu thành thật của cô.

“Họ không nhầm đâu ạ. Đã đến nước này thì con không giấu mọi người nữa. Con với Vu Phùng Cửu thực sự đã kết hôn với nhau.”

“Gia môn bất hạnh!”



Bố Tống đã tức đến không thể thở nổi, chân không đững vững mà ngã phịch xuống dưới ghế. Cuộc liên hôn với nhà họ Quách bữa trước ông ấy từng nghĩ sẽ diễn ra vô cùng suôn sẻ, ai ngờ, ngay ngày hôm sau, tin tức Tống Minh Tuệ từ hôn với Quách Nhạc với lí do không thể nào mà chấp nhận nổi đã vả thật đau vào mặt của ông một cái: Bánh ở quán cà phê nhiều đường quá, từ hôn!

Hà Mặc Nại bật khóc mà đỡ lấy chồng mình, đôi mắt đã bị che mờ bởi một tầng hơi nước mỏng.

“Tiểu Tuệ! Tất cả chỉ là một trò đùa thôi phải không? Hay là... thằng khốn đó nó ép buộc con? Con cứ nói thật đi! Bố mẹ sẽ bảo vệ con mà! Nhà họ Tống không thể đấu lại được với nhà họ Vu, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có cách để làm gì được hắn ta...”

“Bố, mẹ! Tại sao cả hai người đều có suy nghĩ xấu về anh ấy như vậy? Người chủ động đề nghị kết hôn là con, và người lừa hôn anh ấy cũng là con. Phùng Cửu chẳng làm gì tổn hại đến con cả. Đến cả một sợi tóc của con anh ấy cũng chẳng dám giật đứt. Tại sao ai cũng nói anh ấy là một kẻ xấu xa vậy?”

“Con không biết! Nhưng hắn thực sự đã suýt giết chết con đấy!”

“Kìa, mẹ!”

Tống Hoa Mẫn vội ngăn Hà Mặc Nại lỡ lời nói ra những điều không nên nói, chị gái tuy cũng rất sửng sốt nhưng không hề mất bình tĩnh như hai bố mẹ của mình.

“Tiểu Tuệ, tại sao em lại muốn kết hôn với Vu thiếu kia?”

Giọng nói của Tống Minh Tuệ cũng dịu xuống trước những lời nói nhẹ nhàng của chị gái, đôi mắt sáng kiên định nhìn về phía những người thân trong gia đình mình.

“Mọi người cho rằng con có thể lấy một người đàn ông hoàn hảo và xuất sắc hơn để làm chồng, vì muốn về sau cuộc đời của con sẽ suôn sẻ. Nhưng bố mẹ thử nghĩ xem, một bức tranh đã hoàn thành đâu có thể lắp thêm vào một mảnh ghép không phù hợp nữa? Cuộc đời của Vu Phùng Cửu đang bị thiếu đi một mảnh ghép và con cảm thấy mình chính là mảnh ghép mà anh ấy đang cần. Gia đình của anh ấy đã có một người con gái, bây giờ chỉ cần có một người vợ nữa là đủ...”

Lời thuyết phục của cô đang vô cùng xúc động, nhưng chẳng hiểu sao, cả đống lời dài dãi như thế mà bố Tống chỉ nghe lọt tai được đúng một từ.

Ông chau mày nhìn Tống Minh tuệ, giọng nói mơ hồ hỏi.

“Cái gì? Con bảo... cậu ta đã có một người con gái?”

trướctiếp