“Tống tiểu thư nói là: Cô ấy sẽ không bao giờ tha cho cậu khi dám nói dối cô ấy rằng cậu đã có vị hôn thê.”
“Vu Phùng Cửu nói rằng: Việc cô tung tin là mình sắp tới sẽ cưới Quách Nhạc cũng có khác gì cậu ta đâu.”
“Tống tiểu thư đáp lại: Một tên đến cả yêu cũng không dám nhận như cậu thì đời đời kiếp kiếp đừng hòng mong có được ai yêu.”
“Vu Phùng Cửu trả lời với khuôn mặt cáu bẩn: Cô thì hơn cậu ta chắc? Kĩ thuận hôn như ‘sịt’ ấy.”
Tống Minh Tuệ nghe phải câu nói ấy thì quay phắt cả người lại, nổi đóa hét
thẳng vào mặt của Giang Yến Cảnh: “Nói lại với anh ta rằng: Từ nay về
sau tôi sẽ đoạn tuyệt mối quan hệ quen biết với anh ta!”
“Này...”
Khuôn mặt của Giang Yến Cảnh tối sầm lại, khuôn miệng kéo lên giận dữ mà rống thẳng vào mặt của hai vị tổ tông dở dở ương ương kia.
“Hai người
ngồi gần nhau như vậy thì làm ơn đừng có bắt tôi chuyển lời nữa có được
không?! Giận nhau thì cũng đừng có mà kéo thêm một người vô tội như tôi
phải chịu trận cùng với mấy người nữa chứ!”
Trong một khu công
viên rộng lớn trong khu dân cư hộn nhịp người qua lại, dưới những tán lá xanh mướt xuề xòa cản lại mấy tia nắng nhạt màu, ba người trưởng thành
chen chúc nhau trên một chiếc ghế gỗ, trong số đó thì Giang Yến Cảnh
ngồi ở giữa, bị hai người kia túm lấy để làm “ranh giới” ngăn cách giữa
hai người bọn họ.
Giang Yến Cảnh đã chịu hết nổi hai người này
rồi, anh quay sang túm lấy cổ áo của Vu Phùng Cửu: “Thôi ngay cái biểu
cảm giận hờn ấy đi! Nhìn cậu hiện tại trông chẳng khác nào một con khỉ
đang cáu bẩn cả!” rồi quay sau hét vào mặt của Tống Minh Tuệ: “Cả cô
nữa! Cắn nát môi người ta rồi phủi đít chạy đi, sáng hôm sau lại tới rồi lôi tôi vào chuyện của hai người là sao? Hả?!”.
Vu Phùng Cửu và
Tống Minh Tuệ lại đồng thuận với nhau một cách lạ lùng, cùng một lúc
quay sang lườm Giang Yến Cảnh rồi đồng thanh nói.
“Cậu/ Anh đang chửi ai đấy hả?”
“...”
Vu Phùng Cửu và Tống Minh Tuệ bất ngờ quay sang nhìn nhau, chưa đến hai
giây sau đã ngay lập tức quay phắt mặt đi sang hai bên, cùng bĩu môi khó chịu.
Giang Yến Cảnh lúc bấy giờ thực sự rất muốn khóc. Nếu như
bây giờ anh ta không phụ một tay giúp hai người này giải quyết vấn đề
tình cảm, một điều vô cùng chắc chắn rằng là từ nay về sau, ngày nào anh ta cũng sẽ bị lôi vào giữa hai người này mất.
“Được rồi được rồi. Tôi sai... Tôi sai khi lỡ to tiếng với hai người. Bây giờ thì tôi hỏi
nhé, ai trong số hai người là kẻ gây chuyện đầu tiên vậy?”
Tống Minh Tuệ chỉ thẳng tay vào người của Vu Phùng Cửu luôn.
“Là hắn.”
“Tôi có làm gì đâu? Tôi chỉ đơn giản là không muốn gặp cô thôi.”
“Ý anh là tôi phiền phức sao? Đồ khốn!”
Tống Minh Tuệ
nghiến răng rồi đứng phắt dậy từ trên ghế gỗ, giơ tay lên cao rồi giáng
thẳng xuống mặt của Vu Phùng Cửu một cái tát rõ kêu.
Cả hai người
đàn ông, không, phải là cả công viên đều trợn tròn cả mắt, choáng váng
đến mức nào khi thấy lòng bàn tay của cô “thơm nhẹ” lên má anh một cái.
Mọi thứ đều như đông đặc lại, rơi vào một khoảng không lặng thinh.
Tống Minh Tuệ biết rõ rằng mình vừa mới làm gì, cô nhìn anh thất thần ôm lấy má mà những cảm xúc uất ức kìm nén bao lâu ở trong lòng cuối cùng cũng
không thể bị kiềm chế được nữa, trào ra bên ngoài, dâng lên khóe mi trở
thành những dòng nước mắt.
“Tôi đúng là ngu xuẩn mới lựa chọn
thích anh mà! Cứ sống độc thân theo như anh muốn đến khi chết đi bởi vì
trên đời này chẳng có loại phụ nữ nào muốn dây vào người như anh đâu!”
Có một việc mà cô không kể cho anh hay bất kì ai khác mà cứ thế giữ kín ở trong lòng.
Vào cái đêm mà bọn họ ngủ tạm ở trong nhà của ông chú kiểm lâm khi đó, khi
thấy anh đã ngủ sâu, Tống Minh Tuệ đã lén lấy gối rồi chui vào trong
chăn của Vu Phùng Cửu.
Vốn chỉ định mượn tạm hơi ấm của anh để cho dễ ngủ thì bất chợt, toàn thân cô đều được Vu Phùng Cửu trở mình ôm lấy.
Anh ôm cô rất chặt, mũi dụi vào mái tóc thơm tho của cô.
Quanh quẩn ở trên chóp mũi của cô chỉ có hương mùi đàn ông đầy quyến rũ của anh.
Đương trong lúc sung sướng, thì bất chợt cô nghe thấy anh lẩm bẩm gọi tên một ai đó trong cơn mê ngủ.
“Tiểu Nghi... Tiểu Nghi à...”
Chỉ có kẻ nào ngu mới không đoán ra được rằng người mà anh đang mơ tới là ai.
Cô chính là Tống Minh Tuệ - là tiểu thư kiêu ngạo và quyền quý của Tống
gia mà giờ đây lại bị anh mượn tạm thân thể của mình để làm vật thế thân cho người mà anh luôn thầm thương nhớ. Việc ấy làm sao mà cô có thể cam lòng nuốt nhịn được?
Đáng lẽ ra cô nên kể lại việc ấy cho anh và
nói rằng: “Nếu như anh vẫn còn lưu luyến tình cũ đến như vậy thì thôi,
tôi xin bye trước” nhưng cô lại không thể nói ra được, ngu ngốc nhìn bản thân mình hết bị anh chơi xỏ từ lần này sang lần khác.