Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 127: Kia rồi! Người đàn ông duy nhất mà tôi muốn ngủ cùng


trướctiếp

Vu Phùng Cửu trải hai cái nệm xuống dưới đất, một cái cho anh, một cái cho Tống Minh Tuệ. Hai cái nệm nằm tách xa nhau một khoảng.

Tống Minh Tuệ mới đi đánh răng vào, thấy hai cái nệm bị để ở khoảng cách xa với nhau quá nên tiện chân đẩy cái nệm màu hồng dịch sát lại với cái nệm màu trắng.

“Phùng Cửu, nhìn kiểu gì thì cũng thấy anh là một cậu ấm được định sẵn từ trong trứng nước là khi sinh ra đã được hưởng ngay thìa kim cương, sao anh biết làm nhiều việc thế?”

Vu Phùng Cửu cầm lấy góc mềm trắng kéo dịch ra: “Nhà tôi còn có con gái, chăm nó lâu, làm nhiều nên cũng quen dần rồi.”

Tống Minh Tuệ lại lấy chân đẩy cái mềm hồng đụng vào cái mềm trắng: “Anh giỏi quá. Tôi cũng đã gặp qua mấy ông bố nhà giàu rồi, kể cả bố tôi cũng vậy, những việc làm như trải nệm chiếu hay nấu ăn,... tất cả mọi thứ khác đều giao hết cho vợ hoặc người hầu làm cho. Họ chỉ suốt ngày cắm đầu cắm mặt vào làm việc thôi nên thành ra thích nghi rất kém nếu như đột ngột bị quẳng vào một nơi nào đó mà không có người hỗ trợ.”

Vu Phùng Cửu nhớ tới sáu năm trước, vào tuần nghỉ lễ tết nguyên đán khi ấy cùng đi Hawaii với cô, lúc đó chẳng phải khi nằm xuống chăn đệm không cao cấp, da của anh đã nổi mẩm sao?

Tống Minh Tuệ nhìn anh cười rồi lắc đầu, sau đó mặc kệ cô cứ tiếp tục đẩy sát cái nệm về hướng mình mà để gối kê đầu, nằm xuống nệm trắng.

“Đi ngủ đi. Chẳng mấy khi có lí do chính đáng để khỏi phải thức khuya làm việc.”

“Anh nói cũng đúng.”

Tống Minh Tuệ ném gối cái bịch ngay bên cạnh anh rồi nằm lăn trên nệm hồng. Cô nằm nghiêng người về phía của Vu Phùng Cửu, một tay kê đầu, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn ngắm sườn mặt đẹp không góc khuất của anh.

“Ê, tâm sự đêm khuya không?”

“Không.”



“Bộ anh không tò mò về tôi sao? Tôi là người đang theo đuổi anh đấy. Không muốn biết tí gì về tôi à?”

“Tại sao phải biết.”

Tuy anh nói vậy nhưng đôi mắt vẫn cứ mở ra rồi nhìn cô, đôi tai khẽ dỏng lên, đợi cô kể. Thực ra, anh luôn tò mò từ lâu lắm rồi, không biết sáu năm qua cô sống như thế nào khi không có anh.

Tống Minh Tuệ là một người không thích nói nhiều, nhưng chẳng hiểu sao khi ở cùng với Vu Phùng Cửu, cô lúc nào cũng thích nói, nói rất nhiều, nói để cho anh biết được rằng cô thích anh đến như thế nào.

“Hồi còn ở Mỹ, tuy bố mẹ không dám giục nhưng tôi cũng biết rằng họ đã lo lắng cho tương lai của tôi lắm rồi, vì vậy nên tôi đã hẹn hò với một người đàn ông.”

Những đầu ngón tay của Vu Phùng Cửu khẽ cứng đờ rồi co lên, giọng nói của anh lạnh hẳn đi.

“Rồi sao nữa?”

“Làm gì còn “sao nữa” chứ? Anh ta mặt ngắn mặt dài khóc bù lu bù loa lên rồi chê tôi thờ ơ, chia tay rồi. Tôi cũng chẳng có hứng thú với anh ta lắm, qua lại tầm một tháng rồi bỏ thôi. Từ đó về sau tôi cũng bơ luôn sự mong mỏi của bố mẹ mà sống độc thân vui tính tới tận bây giờ. Lúc đó, tình yêu với tôi chỉ là dăm ba điều nhạt nhẽo, chẳng có tí hứng thú gì sất.”

Vu Phùng Cửu đưa mắt nhìn cô, im lặng chờ cô kể tiếp.

Tống Minh Tuệ cũng biết anh đang muốn nghe cô kể, vì vậy nên mỉm cười tủm tỉm, vừa lấy tay vuốt nhẹ lên má anh.

“Đó là cho tới khi tôi gặp được anh thôi. Biết gì không, ngay từ lần đầu chạm mắt, trong đầu tôi đã “a ha” lên một tiếng: ‘Kia rồi! Người đàn ông duy nhất mà mình muốn ngủ cùng!’.”



“Bậy bạ.”

Vu Phùng Cửu hừ cô một tiếng rồi đẩy cái tay đang ra sức làm loạn ở trên má mình kia, anh nằm thẳng người lại, mặt đối thẳng lên trần nhà, hai tay đan vào nhau đặt ở trước bụng.

“Giờ đến lượt tôi nhỉ? Cô có gì muốn hỏi không?”

Giao dịch sòng phẳng, cô thích!

Tống Minh Tuệ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội được biết thêm về quá khứ của anh rồi. Câu hỏi khiến cho cô luôn trằn trọc suốt đêm dài cuối cùng cũng có ngày được nói ra.

“Người phụ nữ đó... Mẹ của Tiểu Niệm, là người như thế nào vậy?”

Tống Minh Tuệ có cảm giác khi cô nói ra câu hỏi ấy, đôi mắt của Vu Phùng Cửu khẽ run rẩy, trầm ngâm lặng lẽ, anh nhìn cô, bên trong đôi mắt màu hổ phách là những vệt nước sáng dịu dàng.

“Cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất của đời tôi. Tuy không thể ở cùng nhau được nữa, nhưng tôi vẫn mong cô ấy sẽ có được một cuộc sống mới thật hạnh phúc khi không có tôi ở bên. Đi ngủ đi, muộn rồi. Đúng rồi, cô đừng có mà theo đuổi tôi nữa. Tôi không yêu thêm ai nữa đâu.”

Nói rồi anh trùm chăn lên mặt, quay lưng về phía cô.

Tống Minh Tuệ có thể thấy được bóng dánh anh đĩnh đạc và thầm lặng ẩn ở đằng sau tấm lưng rộng lớn vững vàng ấy.

Nhất thời cô cũng chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể yên lặng mà rúc vào trong chiếc chăn mỏng rồi nhắm mắt lại.

Một người phụ nữ có thể khiến cho tổng giám đốc Vu lạnh như băng hàn bao năm qua vẫn không thể ngừng trộm thương trộm nhớ, rốt cuộc là người như thế nào?

trướctiếp