Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 123: Đi săn


trướctiếp

Tống Minh Tuệ hậm hực đeo súng săn lên vai, đứng vào vị trí của bên ban lãnh đạo phía Masterworld.

Còn Quách thị thì đứng ở bên cạnh.

Sau khi nghe trọng tài phổ biến quy chế và và cách thức tính điểm của cuộc đi săn, hai người lãnh đạo cao nhất của hai tập đoàn sẽ bắt tay nhau rồi bắt đầu đi lấy ngựa, xuất phát vào trong rừng.

Đây là khoảng rừng tư nhân của Quách gia, vô cùng rộng lớn, đã được sai người thả những con thú từ nhỏ đến lớn, từ hiền lành đến hoang dã đều có cả.

Trong rừng không có sóng nên bọn họ sẽ liên lạc với nhau qua bộ đàm, ngoài ra, còn phải học sơ qua một số quy tắc sinh tồn để bảo vệ bản thân mình nếu như bị thú rừng tấn công.

“Tống tổng, nghe nói cô có học bắn súng ở một trường quân sự vô cùng nổi tiếng ở Mỹ. Được dạy rất bài bản phải không?”

Quách Nhạc – tổng giám đốc của Quách thị, cơ thể cao lớn, khuôn mặt đúng chuẩn kiểu trai hư mà cánh chị em rất yêu. Hiện tại khi hắn ta cười lên, để lộ ra hàm răng trắng sứ cùng với một chiếc răng nanh nhòn nhọn, trông vô cùng thu hút.

Nhưng rất tiếc, Tống Minh Tuệ chỉ cảm thấy nó ngứa mắt mà thôi.

“Đúng vậy, thế thì sao?”

Tống Minh Tuệ kéo dây cương, con ngựa khẽ hí lên rồi thong dong tiến về phía trước.

Quách Nhạc ồ lên trước động tác thuần phục ấy của cô, khuôn mặt càng trở nên hưng phấn hơn nữa. Nhìn kiểu gì, ai cũng có thể nhận ra được sự ham muốn của hắn ta đối với Tống Minh Tuệ ở trong đáy mắt hắn.

“Vậy thì chúng ta thử thi với nhau đi. Nếu như cô thắng, tôi sẽ...”

“Thôi thôi thôi! Nhà bao việc. Không rảnh để đua điếc gì hết!”

Tống Minh Tuệ dứt khoát xua tay rồi kéo dây cương, hướng con ngựa tiến ra xa xa với Quách Nhạc một khoảng, vừa đúng lúc ấy, ngựa của Vu Phùng Cữu cũng đã đi tới.

Ngay khi thấy anh, hai con mắt của cô đã sáng rực cả lên, giơ cao hai tay để vẫy vẫy anh lại gần.

“Phùng Cửu! Sao bây giờ anh mới lại? Đi săn bình thường có hơi nhàm chán nhỉ? Chúng ta thử đua với nhau không? Nếu tôi thắng, anh sẽ phải nhận lời hẹn hò với tôi đấy!”

Tất cả những người đang có mặt quanh đó đều nhìn chằm chằm về phía ba người bọn họ, hết nhìn sang biểu cảm hớn hở của Tống Minh Tuệ với Vu Phùng Cửu rồi lại liếc qua nhìn Quách Nhạc đang đơ thành một cục ở gần đấy, khẽ bấm miệng nhịn cười.

Ở đâu đó trong đầu bọn họ đều phát ra một chữ “quê” kéo dài.



“Cười cái cục *** gì?!”

Quách Nhạc thẹn quá hóa giận, chửi mấy đám người đang đi ở gần đấy rồi giật mạnh dây cương phi nhanh vào trong rừng.

Đợi đấy! Anh ta sẽ là người có số điểm cao nhất ở trong cuộc đi săn này để rồi xem xem ai mới là người đáng để được chú ý hơn!

Tống Minh Tuệ nhìn hắn ta phi ngựa như cưỡi gió, biến mất ở trong khoảng rừng xanh rậm rạp trong nắng sớm, khác với mấy tiếng reo hô lên đầy ngưỡng mộ của mọi người, cô chỉ nhíu mày, hừ ra một tiếng.

“Anh ta đang làm cái gì vậy?” Rồi sau đó quay đầu mỉm cười ngọt ngào với Vu Phùng Cửu: “Đi chung hơm?”

Vu Phùng Cửu gật đầu, anh biết cưỡi ngựa nhưng chưa từng đưa ngựa chạy vào trong rừng, trùng hợp Tống Minh tuệ có vẻ biết hướng đi nên anh cũng không có việc gì phải từ chối cô cả. Hơn nữa, để cô đi một mình anh không yên tâm.

Tống Minh Tuệ nhận được câu trả lời như mong muốn thì cười híp mắt, vừa đưa ntha tiến vào trong rừng một cách ung dung, vừa bật chế độ hàn huyên, nói không ngơi nghỉ với Vu Phùng Cửu.

“Tôi mới học nấu ăn dạo gần đây á, nấu món há cảo cũng rất được. Anh có muốn ăn thử không? Bố mẹ tôi đều đã ăn thử và đều khen rất ngon. Nếu như anh muốn, ngay khi đi săn trở về, tôi sẽ làm cả một hộp lớn rồi đưa đến tận cửa nhà anh nhé.”

“Há cảo sao?”

Vu Phùng Cửu trong vô thức nhớ tới những đĩa há cảo mà Tống Minh Tuệ làm sáu năm trước, đôi mắt thoáng sáng lên.

Anh cũng đã được ăn rồi. Thậm trí là trước cả bố mẹ của cô.

Cô nấu ăn rất được. Ngày trước, những bữa cơm của anh đều được cô chăm sóc tận tình.

Riêng về vấn đề ăn uống, Vu Phùng Cửu không mấy e ngại. Cô cho thì anh nhận.

“Được!”

“He he he!”

Tống Minh Tuệ thích thú cười, hai chân vung vẩy đung đưa.

“Tôi nấu ăn không phải là ngon nhất, mà chỉ đến mức độ ngon hơn mà thôi. Cẩn thận đừng có ăn món tôi nấu rồi muốn cưới tôi về đ...”

Đột ngột cô bất chợt im bặt không nói nữa, đôi mắt mở to liếc nhìn ra xung quanh. Chiếc dây ngựa bị cô giật lại, con ngựa theo sự chỉ đạo của cô không đi tiếp nữa mà chỉ đứng yên ở một chỗ, hừ hừ thở.

Vu Phùng Cửu cũng đã nhận ra điều không phải, chậm rãi tháo chiếc súng săn xuống khỏi vai của mình.



Khoảng rừng mênh mông xung quanh bọn họ chỉ đôi khi mới có gió thổi mơn trớn, lá cây rơi xuống khẽ khàng và tiếng chân ngựa dẫm ở trên những thảm đất ẩm xào xạo, nhất thời người ta sẽ không thể nhận thức ra được mối nguy hiểm sắp tới.

“Nó tới.”

Tống Minh Tuệ đưa súng lên tầm ngắm, đôi mắt không chớp lấy một lần nhìn về phía trước.

Vành tai cô khẽ giật giật, hướng theo nơi đang phát ra tiếng thở gầm gừ cực mỏng của một loài thú dữ.

Ngay lúc này!

Một cái bóng đen bất chợt lao vút ra từ trong bãi cỏ rậm, há to cái mồm ra để đớp vào cổ ngựa nhưng đã bị nhát đạn của Tống Minh Tuệ bắn vào chân.

Nhát đạn bắn vô cùng chuẩn xác, không vào chỗ trí mạng, vừa đủ để khiến cho con vật không thể động đậy lại không gây nên tật chân quá nghiêm trọng.

Tống Minh Tuệ lùi ngựa ra xa, đầu mũi súng vẫn hướng về con vật vừa mới lao ra đó. Đôi mày thanh tú của cô thoáng nheo lại.

Một con... sói?

Cái éo gì vậy? Sao lại có sói ở trong đây?

Sói thường đi theo bầy đàn và hoạt động về đêm, không những vậy con này còn là con con.

Lạc đàn sao? Đói quá hóa liều à?

Vu Phùng Cửu khẽ đánh mắt quan sát xung quanh, thấy ở đây không còn con nào khác nữa thì mới cầm theo súng ăn mà nhảy xuống khỏi lưng ngựa, cởi chiếc thắt lưng ra rồi buộc miệng con sói lại, vác lên ngựa.

“Đem theo thôi.”

“Cầm máu chưa? Đợi tôi tìm cành cây để định vị chân của nó đã. Không biết có bị gãy xương không?”

Tống Minh Tuệ nhìn ra xung quanh, tìm được một cành cây vừa phải chắc chắn rồi thì lấy từ trong ba lô mang theo ra một dải băng thun y tế, cầm máu rồi cuốn chặt cái chân của con sói vì đau quá mà ngất lịm đó đi.

Ngay sau khi cô vừa chỉ xong các thao tác xử lí đơn giản, từ trong cánh rừng bất chợt vọng ra một tiếng hét lên đầy thất thanh.

Là của người cùng đoàn!

trướctiếp