Đúng vậy đúng vậy, cuộc sống về sau này vẫn sẽ như cũ, chỉ có hai bố con sống cùng với nhau thôi...
Hoặc không.
Vu Phùng Cửu sững người nhìn Tống Minh Tuệ đang ngồi thản nhiên mà hút thuốc, tươi cười vẫy vẫy tay với anh.
“Hấu lề!”
Đệt...
Ba mươi phút trước.
“Ngồi yên nào! Bọt vào mắt cay rồi lại khóc lên bây giờ.”
Vu Phùng Cửu cố để giữ Vu Hải Niệm ngồi yên ở trong bồn tắm, vừa cẩn thận dùng tay để gội đầu cho con bé.
Vu Hải Niệm đã năm tuổi rồi nhưng vẫn chưa biết gội đầu. Lần trước, khi
anh để yên cho nó tự đi tắm, kết quả là Vu Hải Niệm bước ra bên ngoài
cùng với đống bọt còn trắng nguyên ở trên đầu.
“Ối! Sao ngón tay bố dài thế? Chọc vào mắt con rồi! Khó chịu!”
“Con khó chịu thì lần sau hãy gội đầu sạch bọt vào cho bố nhờ, lớn bằng này
tuổi rồi mà còn bắt bố vào tắm cho nữa. Bạn bè bằng tuổi con tầm này đều đã tự biết kì cọ cho mình rồi đấy.”
“Bố! Con hơn hẳn với đứa trẻ trong miệng bố đấy nhé!”
Vu Hải Niệm chu miệng làu bàu.
Con bé nói vậy hoàn toàn không sai bởi vì dù mới chỉ mới năm tuổi, nó đã có thể bộc lộ được những khả năng trời phú.
Hay còn có thể gọi con bé theo một cách khác: Thiên tài.
Nếu như những đứa trẻ năm tuổi khác hiện tại vẫn còn đang chơi đùa với búp
bê hoặc mô hình xe hơi, hay chạy nhảy vui đùa ở trong công viên thì hiện tại Vu Hải Niệm đã sắp chuẩn bị thi lên cấp hai rồi, mỗi ngày đều cắp
sách đến trường rồi ngồi ở trong lớp, ngang hàng cùng với những anh chị
hơn mình những năm tuổi.
Bản thân cô bé hồi nhỏ cũng thường xuyên được Vu Phùng Cửu đưa đến nhiều nước khác nhau trong những chuyến công
tác nước ngoài, bởi vậy nên Vu Hải Niệm có thể nói được ba thứ tiếng
thuần thục y như tiếng mẹ đẻ: tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Pháp.
Con bé giống y như một bản sao nữ của Vu Phùng Cửu, từ trí tuệ hơn người cho đến ngoại hình xuất chúng.
Chỉ có đôi mắt long lanh xinh đẹp và mênh mông như biển lớn ấy là giống với người mẹ ruột của nó...
Đang mở vòi hoa sen để xả đi đống bọt gội đầu ở trên tóc của Vu Hải Niệm,
bất chợt điện thoại ở trong túi quần của Vu Phùng Cửu rung lên.
Anh rửa tạm qua tay rồi chùi vào ống quần, sau đó rút điện thoại ra để tiếp nhận cuộc gọi đến.
“Vâng? Hai bác gọi cho cháu ạ?”
“A Cửu, thật ngại quá.”
Mẹ Giang gọi điện thoại về cho anh, trông qua giọng điệu ấp úng ấy của bác thì chẳng có gì đáng để mong chờ rồi. Mà chuyện gì có thể khiến cho một phu nhân quyền quý như bác ấy phiền lòng ngoài đứa con trời đánh của
mình?
Cả hai bố mẹ Giang đều đang ở nước ngoài nên không thể về
nước được mà mới đây thôi, họ đã nhận được một cuộc gọi của đồn cảnh sát trong nước.
“Con trai bà đã đánh nhau với người ta, sắp chết ngất rồi.”
Trích nguyên văn đó.
Vu Phùng Cửu mím môi rồi cũng chỉ biết thở dài mà thôi. Cái tên Giang Óc
Chó ấy đúng là chả bao giờ để cho người khác được an tâm về mình mà. Lúc đến sở cảnh sát để khênh cái tên kia về, anh nhất định phải dần cho tên đó một trận bán sống bán chết mới thôi.
“Bố đi đâu thế?”
Vu Hải Niệm thấy Vu Phùng Cửu sau khi gội sạch đầu cho cô bé xong thì đứng dậy, lau qua tay chân rồi bước ra khỏi phòng tắm.
“Bố đi có việc chút. Chú Giang của con lại đi gây chuyện rồi. Đầu bố gội cho rồi đấy còn người thì tự tắm đi nhé.”
“A. Bố ơi, đợi con một chút rồi con đi cùng với bố nhé?”
“Không cần đâu, bố đi một lát rồi về ngay ấy mà.”
“Nếu thế thì tiện đường bố mua kẹo cho con nha.”
“Trẻ con ăn nhiều kẹo vào ban đêm là không tốt đâu.”
Thấy Vu Hải Niệm tiu nghỉu mà xịu dần xuống bồn tắm, Vu Phùng Cửu suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Nhưng bố có thể mua thạch hoa quả cho con.”
“Thật sao? Vậy bố đi nhanh rồi sớm về nhé!”
Vu Hải Niệm trịnh trọng mời ông bố của mình ra ngoài cửa nhà, trông hài thật sự.
Vu Phùng Cửu đã thay sang một bộ trang phục mới, vì đeo kính áp tròng
nhiều quá nên mắt của anh hiện tại có hơi mỏi, phải chuyển sang đeo kính cận. Sau khi bước xuống dưới tầng hầm để xe ở bên dưới chung cư, anh
nhấn chân ga rồi lái xe tiến đến chỗ đồn cảnh sát mà Giang Yến cảnh đang tạm “nghỉ dưỡng” ở đó.
Buổi tối ngày nghỉ lễ nên có nhiều người
ra ngoài đường để đi chơi hơn, mật độ người đi lại ngoài đường tăng vô
số kể, vì thế nên những trường hợp không may có xích mích với nhau cũng
rất nhiều.
Nhìn mấy tên hai chân loạng choạng, hai tay bưng hai
bên má tím bầm lại đi ra ngoài cửa đồn cảnh sát, miệng vẫn còn lầm bầm
chửi tục với kẻ vừa nãy đã đánh nhau cùng với mình kia, Vu Phùng Cửu chỉ liếc mắt qua một cái rồi hờ hững lướt qua.
Vậy mà vẫn có người đụng được vào anh.
“Hả? Tên này không biết tránh đường à? Muốn đánh nhau hả? Mẹ kiếp, mày có biết bố mày là ai không?”
Tên đàn ông trung niên với chiếc bụng phì ra kia nấc lên mấy hơi rượu rồi
cáu kỉnh giật lấy cổ áo của anh, nhưng có thế nào cũng không thể lay
chuyển được cơ thể của anh.
Từ thái độ hung hăng, hắn ta dần trở nên lúng túng.
“Thả ra.”
Vu Phùng Cửu quá cao, tên ấy dù đã kiễng chân lên rồi nhưng đầu cũng chỉ
ngang đến bả vai của anh thôi. Cao đến mức khiến cho gã phải ngẩng cổ mà run sợ.
Giọng nói của anh lạnh như băng hàn, có cảm giác trong làn hơi thở mà anh phả ra còn mang theo cả những đợt khí lạnh toát.
Không những vậy, vết sẹo dài ở bên khóe miệng của anh càng khiến cho khuôn mặt anh mang một vẻ chết chóc vô cùng đáng sợ.
“Ư... a... Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Tên đó ngã nhoài ra đằng sau rồi vội vã lồm cồm bò dậy, rống lên những
tiếng kêu y hệt như một con lợn bị chọc tiết rồi hốt hoảng vùng chạy.
Vu Phùng Cửu chỉ liếc nhìn hắn ta vì bỏ chạy gấp quá mà té ngã rầm xuống
dưới đất mấy lần rồi lại quay đầu đi lười biếng không để tâm tới nữa,
chân bước thong dong tiến vào trong đồn cảnh sát.
“Ơ, anh đến đây có việc gì ạ?” Một người nhân viên cảnh sát đang bận túi bụi với mấy
đứa nhóc gây gổ với nhau ngoài đường khi thấy có người đến thì vội vàng
ngóc đầu lên, ngay khi thấy đó là một người đàn ông cao lớn với một vết
sẹo rất dài ở trên mặt, cậu ta có đôi chút dè chừng.
Đáng sợ quá đi.
“Tôi là người thân của Giang Yến Cảnh.”
“À, hóa ra là người thân của cậu Giang, xin mời anh điền đơn rồi qua đây ạ.”
Vu Phùng Cửu nhận giấy và bút từ người nhân viên cảnh sát ấy, vì bàn tiếp
nhận có hơi thấp so với anh nên Vu Phùng Cửu phải khom người sâu xuống
thì mưới có thể viết được, bỗng dưng từ hàng ghế ngồi chờ ở bên cạnh
vang lên một tiếng cười nổi bật của một ai đó.
“Giống con rùa ghê.”
Giữa muôn vàn những âm thanh hỗn loạn trong đồn cảnh sát, tách biệt hoàn
toàn so với những dáng vẻ gấp gáp bận bịu của những con người lướt qua,
cô gái ấy lại bình thản đến lạ thường, chân này gác lên chân kia, nhàn
nhã mà cắn cắn lên đầu lọc của điếu thuốc lá dài dành riêng cho phái nữ.
Tống Minh Tuệ mặc một bộ âu phục đắt tiền, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ có
giá trị bằng cả một căn nhà, khuôn mặt xinh đẹp giống như tiên nữ giáng
trần.