Nửa năm xa cách, một thời gian không quá dài nhưng đủ để có được những biến đổi lớn đối với mỗi người ví dụ như mối quan hệ của Lý Giai Kỳ và Trầm
Thiên Phong, của Andrew và Aurelia. Lý Giai Kỳ cũng rất mong chờ Andrew
và Aurelia sẽ thành một đôi cho nên khi nhận được điện thoại của Aurelia hỏi về một số chuyện của Andrew, cô không ngần ngại mà kể ra hết những
gì mình biết. Tác hợp cho một đôi uyên ương là việc làm cực kỳ tốt.
Trước khi bị bắt cóc, Lý Giai Kỳ đã dùng tiền của Lý Lập Thành mua một căn
biệt thự và đang trong quá trình hoàn thiện. Đã nửa năm trôi qua, căn
biệt thự đã hoàn thành nhưng Lý Lập Thành vẫn lần nữa chưa chịu chuyển
về bởi vì căn biệt thự này anh vốn mua cho em gái nên không có cô thì
anh chuyển về còn có ý nghĩa gì. Hiện tại em gái và các cháu cũng đã trở về, việc dọn về căn nhà của bọn họ cũng nên thực hiện.
''Anh nói chúng ta sẽ dọn về căn nhà lúc trước em mua?'' Lý Giai Kỳ trợn mắt
nhìn ông anh trai của mình, tin tức này hơi đột ngột, cô cần tiêu hoá
một chút.
''Nhà đã hoàn thiện
từ cách đây mấy tháng rồi, hiện tại cả nhà chúng ta dọn về đó là hợp lý, cũng không thể ở mãi trong Hải Thiên Đế Cung.'' Lý Lập Thành dùng giọng điệu rất là bình thường nhưng ngữ khí chính là không cho phép từ chối.
Lý Giai Kỳ thật ra cũng không muốn ở lại Hải Thiên Đế Cung bởi vì suy cho
cùng thì cô và Trầm Thiên Phong vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu
nhưng mà với tính cách bá đạo của Trầm Thiên Phong thì chắc chắn sẽ
không cho cô dọn ra ngoài. Hiện tại đã có Lý Lập Thành ra mặt, cô cũng
không còn phải băn khoăn quá nhiều nữa.
''Được thôi! Em muốn dọn về nhà càng sớm càng tốt.''
Lý Lập Thành cũng hơi bất ngờ với quyết định của Lý Giai Kỳ, anh cũng đã
chuẩn bị sẵn tinh thần phải thuyết phục trường kỳ nhưng không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy.
''Nhân lúc lão đại bận việc, chúng ta dọn đi luôn trong hôm nay?''
''Đồng ý! Nhưng mà anh phải hứa giúp em một việc.'' Lý Giai Kỳ tinh quái nhìn anh trai nhà mình.
Lý Lập Thành bị em gái dùng ánh mắt tinh quái nhìn thì thấy dựng cả lông
tơ nhưng đây là lần hiếm hoi cô nhờ anh giúp đỡ, không thể không đồng ý.
''Việc gì?''
''Anh và Trầm Thiên Phong, nếu hai người đánh với nhau thì ai sẽ nắm phần thắng nhiều hơn?''
Lý Lập Thành khó hiểu nhìn em gái nhưng vẫn thành thật trả lời: ''Tự dưng
em hỏi vấn đề này làm gì? Anh và lão đại nếu thật sự phải đánh thì chắc
chắn là lão đại sẽ thắng nhưng đó là trước kia còn bây giờ thì không
rõ.''
Ý của Lý Lập Thành là
trước đây khi Trầm Thiên Phong còn khoẻ mạnh thì anh không phải đối thủ
của anh ấy nhưng hiện tại cơ thể của Trầm Thiên Phong bị suy yếu, kết
quả còn khó nói.
''Vậy là được rồi.'' Lý Giai Kỳ vui như mở cờ trong bụng, cô tiến sát lại gần Lý Lập Thành rồi ghé vào tai anh thì thầm to nhỏ.
Không biết là Lý Giai Kỳ nói gì mà khiến cho vẻ mặt của Lý Lập Thành thay đổi liên tục từ ban đầu là kinh ngạc sau đó là đau lòng rồi cuối cùng là
giận dữ.
''Thật sự là như vậy?'' Lý Lập Thành nghi hoặc nhìn em gái.
''Anh không tin lời em nói?''
Lý Giai Kỳ có dùng ánh mắt ủy khuất nhìn anh trai sau đó không ngần ngại
xoay người lại sau đó kéo áo len đang mặc lên cao lộ ra tấm lưng trần.
Tuy rằng những vết thương mà Trầm Thiên Phong dùng thắt lưng đánh cô đã
liền sẹo nhưng những vết sẹo mờ mờ trăng trắng thì vẫn chưa biến mất. Lý Lập Thành nhìn những vết sẹo ngang dọc trên lưng em gái thì tức giận
đến mức nghiến răng ken két. Bàn tay để bên hông siết chặt đến lộ cả
khớp xương.
Lý Giai Kỳ lại dùng đến tuyệt chiêu, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn anh trai vừa có mong
chờ lại ngập tràn ủy khuất. Lý Lập Thành làm sao có thể chống lại chiêu
này của cô, anh ôm em gái vào lòng vỗ về.
''Anh đồng ý với em.'' Hai hàm răng của anh cơ hồ sắp bị nghiến nát thành bột.
Ở trong lòng của anh trai, Lý Giai Kỳ nở một nụ cười ranh mãnh. Quân tử
trả thù mười năm không muộn, dù đã quyết định sẽ ở bên nhau nhưng mà ân
oán phải rõ ràng, nợ nần phải sòng phẳng. Trầm Thiên Phong dùng thắt
lưng đánh cô một trận thừa sống thiếu chết, cô không cho qua đơn giản
thế đâu. So về võ lực thì cô không bằng anh nhưng may mắn là còn có một
ông anh trai yêu thương mình hết mực lại còn có sẵn một chút mâu thuẫn
với anh nữa. Xin lỗi chị dâu tương lai, em chỉ có thể nhờ cậy chồng chị
đòi lại công bằng cho em, em hứa chỉ một lần này thôi, sau này sẽ trả
lại đầy đủ cho hai người.
Tuy
rằng Ngô Việt Bân nói phải nghỉ ngơi cho tốt nhưng mà có một số việc vẫn bắt buộc Trầm Thiên Phong phải ra mặt giải quyết. Hôm nay anh phải tham gia vào hội nghị cấp cao của tập đoàn Hải Thiên bởi rất lâu rồi anh
không xuất hiện khiến một vài cổ đông xuất hiện ý nghĩ không tốt. Sự
xuất hiện của anh giống như phát súng trấn áp những kẻ ngo ngoe rục rịch có ý định bất chính phải ngoan ngoãn trở về đúng bổn phận của mình.
Bận rộn cả một ngày, Trầm Thiên Phong không hề biết rằng anh em Lý Lập
Thành và Lý Giai Kỳ đã đưa sáu bánh bao nhỏ và gia đình bà ngoại Phương
dọn ra khỏi Hải Thiên Đế Cung về căn nhà mà họ đã mua. Anh lại càng
không biết có một âm mưu nho nhỏ đang chờ anh phía trước, tuy rằng không gây hại quá nhiều nhưng cũng đủ để anh dưỡng thương trên giường mấy
ngày.
Căn biệt thự ở khu phố
Kim Vân đắt đỏ mà lúc trước Lý Giai Kỳ phải cắn răng căn lợi mới dám bỏ
tiền ra mua hiện tại đã được trang hoàng lại. Lúc trước cô đều đã làm
việc với kiến trúc sư hết rồi nên hiện tại phong cách trang trí trong
nhà rất hợp ý của cô.
Nhà mới
nên không có gì phải dọn dẹp, hai anh em chỉ cần mang theo ít hành lý
của mình và sáu bánh bao nhỏ rồi dọn vào ở là xong. Phòng của Lý Giai Kỳ là một phòng ngủ lớn ở tầng hai, nhìn ra bờ sông rất thoáng đãng. Phòng của Lý Lập Thành ở tầng ba, sáu bánh bao nhỏ cùng ở tầng hai, bởi vì
còn nhỏ nên ba bé gái một phòng, ba bé trai một phòng. Do tuổi đã lớn
nên bà ngoại Phương và Phương Vi chọn sống ở tầng một, Phương Tuấn đương nhiên cũng sống ở tầng một với mẹ và em gái.
Bận rộn cả một ngày cũng chờ
được đến giờ tan ca, Trầm Thiên Phong nhớ Lý Giai Kỳ muốn điên rồi nên
thúc giục tài xế mau chóng trở về Hải Thiên Đế Cung khiến cho Đàm Minh
Viễn và Tiểu Dương chỉ biết nhìn nhau cười. Những tưởng vừa vào cửa sẽ
thấy được người mà anh nhớ đến phát điên thì lại nhận được tin tức Lý
Lập Thành mang theo em gái dọn ra khỏi Hải Thiên Đế Cung.
Điên mất thôi, mặt của Trầm Thiên Phong âm trầm đến đáng sợ, mặc cho Đàm
Minh Viễn khuyên ngăn, anh lên xe rồi lệnh cho tài xế đi thẳng đến nhà
của Lý Giai Kỳ ở khu Kim Vân.
Đoán trước được rằng Trầm Thiên Phong nhất định sẽ tới nên Lý Lập Thành đứng chờ trước ở cửa nhà, mặt anh cũng âm trầm đến doạ người. Lý Giai Kỳ là
chủ mưu nên đương nhiên nắm rõ mọi chuyện, cô thản nhiên dùng bữa tối
với mọi người và sáu bánh bao nhỏ.
Trầm Thiên Phong đến nơi đã thấy Lý Lập Thành chờ ở cửa, mới đầu còn nghĩ
rằng anh ta đến để giải thích vì sao dọn ra khỏi Hải Thiên Đế Cung nhưng sau đó thấy khuôn mặt âm trầm kia thì anh lập tức dẹp ngay cái suy nghĩ nực cười kia đi.
Xuống xe, hai người đàn ông mặt lạnh như nhau, u ám không kém gì nhau trực tiếp đối
mặt. Lý Lập Thành không nói không rằng, hàm răng nghiến lại, bước lên
vài bước sau đó nắm đấm vung lên giáng thẳng vào mặt của Trầm Thiên
Phong. Trầm Thiên Phong không ngờ Lý Lập Thành lại ra tay nên không kịp
né tránh, khuôn mặt đẹp trai lập tức sưng bầm lên.
''Anh biết rõ em gái tôi phải chịu bao nhiêu khổ cực vậy mà vẫn có thể ra tay đánh nó. Anh có còn là đàn ông không?''
Lý Lập Thành tức giận quát lên, tay chân linh hoạt ra đòn liên tục khiến
Trầm Thiên Phong chỉ có thể lùi lại. Tài xế ở bên ngoài chứng kiến cảnh
này sợ đến mức suýt vỡ tim, anh ta muốn xông vào can ngăn nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lý Lập Thành nên không dám vọng động.
Trầm Thiên Phong không ngờ Lý Lập Thành đánh mình là vì nguyên nhân này,
không cần nghĩ cũng biết là chủ ý của cô. Người phụ nữ này dù đã cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh nhưng vẫn không quên đòi lại món nợ này. Việc này Trầm Thiên Phong tự biết mình sai cũng là người đuối lý nên để mặc cho Lý Lập Thành đánh mình, nếu việc này có thể làm anh em họ nguôi giận thì cứ để họ thỏa mãn.
Lý Lập Thành càng đánh càng hăng, mỗi đòn đánh xuống đều không hề nương
tay tuy nhiên trong đầu vẫn nhớ đến sức khỏe của Trầm Thiên Phong cho
nên đòn đánh xuống đều là những nơi không ảnh hưởng đến nội tạng. Trầm
Thiên Phong không đánh trả cũng không né tránh để mặc cho Lý Lập Thành
phát tiết thẳng đến khi cơn giận của anh bay hết.
Lý Lập Thành đánh một trận đến mức mệt mỏi mới dừng lại nhưng mà nhiêu đó
đủ để Trầm Thiên Phong rơi vào cảnh tượng chật vật nhất từ khi sinh ra
đến giờ. Mặt mũi bầm dập, mũi miệng toàn là máu, cả người đều là vết bầm tím đau đến độ chỉ hít thở thôi cũng đau.
''Thoải mái rồi chứ?'' Trầm Thiên Phong lau đi máu trên miệng, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Lý Lập Thành như thể nếu anh nói chưa thì sẽ tiếp tục đứng
cho anh đánh tiếp.
''Tạm ổn.''
Lý Lập Thành nhổ nước miếng sau đó hình như vẫn thấy chưa đủ bèn tiến
lên gạt chân một cái làm Trầm Thiên Phong mất trọng tâm ngã ngồi xuống
đất: ''Giờ thì được rồi.''
Mặc
cho cả người đau nhức, Trầm Thiên Phong cười lớn nhưng vừa mới cử động
cơ mặt một cái liền động đến vết thương khiến anh nhăn mặt lại. Lý Lập
Thành đã xả xong cơn giận, anh xoè tay ra trườ mặt Trầm Thiên Phong.
''Đi bệnh viện.''
Trầm Thiên Phong đưa tay để Lý Lập Thành kéo mình đứng lên. Lý Lập Thành
đúng là dùng sức khỏe nhẹ, Trầm Thiên Phong được kéo lên thì đau như bị
búa đạp vào người nên không nhịn được mà ho khan liên tục, càng ho thì
lại càng đau hơn.
''Anh! Sao ra tay nặng như vậy?''
Lý Giai Kỳ cho sáu bánh bao nhỏ ăn xong, không yên tâm về hai người đàn
ông nên chạy ra ngoài xem sao. Không ngờ ông anh trai nhà mình vẫn bình
yên vô sự còn bạn trai của mình thì chật vật đến không thể chật vật hơn, mặt mũi bầm dập đang ôm ngực ho khan không ngừng mà mũi và miệng của
anh còn toàn là máu. Lý Giai Kỳ không ngờ anh trai mình lại ra tay nặng
như vậy, lo lắng chạy nhanh đến đỡ lấy cơ thể Trầm Thiên Phong.
''Giận quá nên không khống chế được.'' Lý Lập Thành nhàn nhạt trả lời nhưng cũng vươn tay ra đỡ lấy Trầm Thiên Phong.
Nhìn là biết Trầm Thiên Phong không đánh trả nếu không người chật vật lúc này không chỉ có mình anh.
''Nguôi giận rồi chứ?'' Trầm Thiên Phong gục đầu lên vai Lý Giai Kỳ, giọng điệu cưng chiều.
''Nguôi giận rồi nhưng lại nhiều hơn là đau lòng. Anh bị ngốc hay sao mà không
đánh trả?'' Lý Giai Kỳ thành thật nói còn không quên mắng anh.
''Lúc đó em đau hơn nhiều.'' Lời ít ý nhiều, ý của Trầm Thiên Phong là những
vết thương hôm nay của anh không thể sánh với những vết thương của Lý
Giai Kỳ hôm đó cho nên không việc gì phải tránh.
''Không nói nhảm nữa, mau đến bệnh viện.''
Thế là hai anh em Lý Lập Thành và Lý Giai Kỳ mỗi người một bên dìu Trầm
Thiên Phong lên xe đến bệnh viện. Lúc Ngô Việt Bân thấy được tình trạng
của Trầm Thiên Phong thì tức suýt ngất sau đó mạnh mẽ yêu cầu anh nằm ở
bệnh viện trị thương, không được phép thì không được xuống giường.