Lễ cưới lớn nhất từ trước đến nay, được tổ chức tại một hòn đảo thuộc
quyền sở hữu của Diệp Thượng gia. Những khách mời đều sẽ được trực thăng đưa đến trước một ngày.
Nơi này cũng như một thành phố thu nhỏ,
có nhà, có khách sạn, có nhà hàng, có cửa hàng và siêu thị. Những người
đến đây sinh sống, đều là những người muốn có cuộc sống thu mình với thế giới bên ngoài.
Đặc biệt là, những người này đều phải có mối quan hệ tốt với Diệp Thượng gia. Nếu không, cho dù có thể đặt chân đến, cũng đều sẽ bị đưa quay về đất liền.
Nơi này mỗi năm thu về cho Diệp
Thượng gia một số tiền không hề nhỏ. Nó cũng có thể nói, là nguồn thu
nhập còn lớn hơn của Diệp thị hiện giờ.
Trước khi Diệp Thượng Thần lên làm chủ tịch, ba ông ta đã tự tay sáng lập ra nơi này! Duy trì đến
nay cũng đã hơn ba mươi năm, từ khi Diệp Thượng Phong chưa ra đời.
...
Lâm Ánh Yên ngồi ngoài ban công phòng khách sạn, nhìn thành phố được thu nhỏ trước mắt, nhất thời lại cảm thấy rất thú vị.
Cô vui vẻ ăn trái cây, ánh mắt không ngừng nhìn xuống bên dưới lầu, cảnh
nhộn nhịp của khách mời, càng khiến nơi này đông vui khác hẳn ngày
thường.
Dương Triết Phàm đã từng đến đây, thời điểm là vào một năm trước. Khi đó cùng Diệp Thượng Phong đến đây vài ngày, vừa tham quan
cũng vừa xem xét tình hình kinh tế ở đây!
_ Tinh Tinh, thích lắm sao? Có muốn tổ chức đám cưới của chúng ta ở đây không?
_ Đám cưới của chúng ta sao? Nhưng bây giờ em chỉ mới làm quen với công việc, chuyện đó hay là đợi thêm đi!
_ Bao lâu cũng được, anh chỉ hỏi em trước thôi! Có thích nơi này không?
Lâm Ánh Yên khẽ lắc đầu, không chút do dự mà nói ra lí do:
_ Rất thích nơi này. Nhưng, xa như vậy ba mẹ em có thể không nói gì,
nhưng họ hàng của em sẽ không thích. Với lại, làm ở thành phố chúng ta
đang sống, em thấy vẫn tốt hơn. Không cần rườm rà, cũng không cần long
trọng.
Lâm Ánh Yên nghiêm túc nói, những lời nói ra chắc cũng đã
suy nghĩ từ trước, khiến Dương Triết Phàm cảm thấy có chút không vui
lắm! Hắn dang tay ôm chầm lấy cô, nhỏ giọng cưng chiều:
_ Tinh
Tinh, em bây giờ là vợ tương lai của Dương Triết Phàm, anh dư tiền làm
đám cưới long trọng cho em. Cho dù có là ai, cũng không có quyền được
can thiệp vào chuyện anh đã quyết. Nên là, chuyện tổ chức tiệc cưới, cứ
để anh lo liệu.
_ Được, anh muốn gì thì cứ như vậy thôi! Phải rồi, hay là chúng ta ra ngoài chơi đi! Vừa nãy đi ngang chỗ khu phố cổ, em
thấy rất nhộn nhịp đấy!
_ Vậy đi thôi!
...
Dương Triết Phàm đưa Lâm Ánh Yên ra phố cổ, nơi này hằng ngày đều có người lui đến, không nhiều cũng ít, không ngày nào là không đắt khách.
Lâm Ánh Yên nhỏ nhắn đi cạnh Dương Triết Phàm, người ngoài nhìn vào, không ai nghĩ đây là một cặp đang yêu nhau cả!
Người dân ở đây cũng khá đông, có thể nói, nó chiếm một phần của đất nước.
Diệp Thượng gia cũng được xem là một gia tộc lớn mạnh, lớn nhất nhì thế
giới.
Dương Triết Phàm đến đây, cứ như người ngoài hành tinh, khiến các cô gái, chị gái phải mê mẩn vì độ đẹp trai của hắn.
Lâm Ánh Yên nhìn hàng quán bán ven đường, không khỏi thích thú với các món
ăn nơi này! Dương Triết Phàm lấy ví trong túi ra, nhìn xấp tiền bên
trong, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Hắn quên mất rằng, trên hòn đảo
này không có xài thẻ tín dụng, chỉ trả bằng tiền mặt. Muốn rút tiền,
cũng phải thông qua những người quản lý cấp cao ở đây, nếu không phải
mất một ngày đường mới có thể đến thành phố để rút tiền.
Lâm Ánh
Yên nhìn các món vừa lạ mắt vừa đơn giản, nhất thời lại cảm nhận được
cơn đói bụng. Cô vừa định lấy ví ra, thì lại bị Dương Triết Phàm ngăn
lại, nhỏ giọng nhắc nhở:
_ Tinh Tinh, ở đây không xài thẻ tín dụng, không thể quẹt thẻ đâu!
_ Em có tiền mặt mà, thẻ em rất ít dùng.
_ Để anh trả tiền, em muốn ăn gì!
_ Ờ, cái đó, cái đó...
Lâm Ánh Yên chỉ việc ăn rồi uống, việc trả tiền và cầm đồ ăn thức uống, có
Dương Triết Phàm lo được. Hắn không hề cảm thấy khó khăn khi chăm sóc
một cô nhóc như Lâm Ánh Yên. Càng thấy khỏe hơn khi được ở cạnh cô trong thời gian yên ắng này!
Cả hai đi được một nửa phố cổ, ở giữa phố có rất nhiều nhóm người tập trung lại, cứ như đây chính là tâm điểm của nơi này.
Dương Triết Phàm ngó mắt, vừa nhìn thấy được cái gì đó rất thú vị, vội quay sang Lâm Ánh Yên, nhỏ giọng nói:
_ Tinh Tinh, em đứng đây nha, anh đi mua cái này cho em.
_ Dạ được, anh đi đi!
_ Ngoan lắm!
Dương Triết Phàm chạy đi, Lâm Ánh Yên chăm chú ăn hết món trên tay, uống cạn
ly nước vừa mua. Cô đi đến đứng dựa người vào lan can, trước mắt cô là
dòng sông chảy dài, nối liền với biển. Nước ở đây lại trong vắt, có thể
thấy được đáy sông.
Phía sau bất ngờ vang lên tiếng bước chân dồn
dập, khiến Lâm Ánh Yên chú ý. Cô quay đầu, phía sau xuất hiện một nhóm
người, chỉ toàn là nữ. Người đi trước, mặc đồ đen, đeo kính râm, có lẽ
là người cầm quyền.
Lâm Ánh Yên không quan tâm lắm, tiếp tục quay
lại nhìn ra dòng sông. Nước sông tĩnh lặng, khiến người khác cũng muốn
chăm chú nhìn vào một cách say đắm!
_ Này!
Giọng nói của
người phụ nữ kia vang lên, lại gây sự chú ý đến Lâm Ánh Yên. Cô quay hẳn người lại, khó hiểu nhìn qua nhìn lại, rồi nhìn người trước mặt, ngây
thơ hỏi:
_ Chị gọi tôi sao?
_ Không thì gọi ai?
_ Có chuyện gì sao?
Người phụ nữ từ từ bước gần đến Lâm Ánh Yên, tháo cặp kính râm xuống, đôi mắt xinh đẹp nhưng lại có chút độc ác, nhìn thẳng vào người cô, rất nhanh
đã có câu trả lời!
_ Người đàn ông vừa nãy, là gì của cô?
_ Người đàn ông? Là bạn trai tôi, chị hỏi làm gì?
_ Bạn trai? Nhìn hai người có lẽ cách xa tuổi rất nhiều. Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Lâm Ánh Yên nhíu mày, cảm giác bây giờ không hề có chút sợ hãi nào, cũng
không có chút run rẩy hay lúng túng. Chỉ đơn thuần là người hỏi, ta trả
lời. Dù sao bản thân cũng là một luật sư ở tuổi đôi mươi, mấy chuyện cỏn con này, sao có thể làm khó được cô?
Lâm Ánh Yên thở dài, lấy hơi đáp lời, còn tỏ ra chút khí chất yếu ớt của cô gái mới trưởng thành.
_ Tôi hai mươi. Thế chị bao nhiêu rồi?
_ Chị sao? Chị hai mươi bảy, đang ế đây! Nhường bạn trai cho chị đi, chị giới thiệu anh khác cho.
Lâm Ánh Yên kinh ngạc, tròn mắt nhìn cô ta. Không nghĩ tới nước đi này của
cô ta, còn có đám người phía sau cũng hùa theo, khiến cô càng không hiểu cái suy nghĩ quái gở này!
_ Em gái, nhường cho chị đại đi, sau này chị ấy hạnh phúc, sẽ không quên ơn của em.
_ Phải đấy, chị ấy đang đói trai, ưng mắt bạn trai em đấy!
_ Em gái không thích sao?
_ Tôi cũng không thích.
Dương Triết Phàm quay lại, trên tay cầm theo hai chiếc móc khóa tình yêu,
nhét vào tay Lâm Ánh Yên một cái, rồi tự nhiên thể hiện tình cảm trước
mắt đám người kia!
_ Yên Yên, cái này tặng em, tuy nó nhỏ nhưng nó chứa rất nhiều tình cảm của anh dành cho em. Thấy có đẹp không? Là tự
tay anh chọn đấy!
_ Đẹp, hoá ra anh đi mua cái này sao? Tinh tế thật đó!
_ Em thích là được!
Đám người kia biết khó mà lui, nhìn hình ảnh Dương Triết Phàm cưng chiều
Lâm Ánh Yên thôi, cũng khiến người khác phải ganh tị. Đừng nói chi là
đến mở miệng, đến nhìn cũng không dám nữa là...